Mà hôm nay cũng không ngoại lệ, tuy rằng trên người có thương tích, nhưng mà Da Luật Ngạn Thác vẫn ngồi ngay ngắn ở trước án thư(**).
(**) án thư: bàn dùng để xếp sách
Mà trên án thư của hắn bày ra hai mảnh da hươu tinh xảo, mặt trên đúng là vẽ… bản đồ kho báu của Bột Hải!
Ngón tay hắn đảo qua tấm bản đồ kho báu, ánh mắt phức tạp mà nghi hoặc.
Đây vốn phải là một bức vẽ hoàn chỉnh, theo lý thuyết, bình thường chỉ cần lấy được hai mảnh bản đồ kho báu, hơn nữa thông thuộc hoàn cảnh địa lý, mảnh thứ ba dường như cũng sẽ trở nên không quan trọng gì.
Nhưng mà, bản đồ kho báu của Bột Hải lại không giống như vậy.
Bức vẽ này được cắt vô cùng khéo léo, từng vết cắt đều suy tính chu toàn, bởi vậy, chỉ nhìn vào hai mảnh da hươu cũng không nhìn ra được gì cả.
Nhìn như một tấm bản đồ kho báu, nhưng mà lại không có chút ý nghĩa nào.
Da Luật Ngạn Thác nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, hắn siết chặt quả đấm đập lên án thư.
Tang Tấn! Ngươi quả thực hồ đồ ngu xuẩn! Đến lúc này còn muốn chống đỡ cái gì?
Vẻ mặt mịt mờ của Da Luật Ngạn Thác càng thêm lạnh như băng.
Nhưng thật bất ngờ, đôi con ngươi khóc thút thít của Tần Lạc Y thoáng hiện lên trong đầu.
Trong lòng hắn chợt lay động, giống như bị roi quất đau đớn!
Tỏa Diệp Hiên, hắn vì không muốn nữ tử này thương tâm mà hạ lệnh đem Tang Tấn chuyển đến Tỏa Diệp Hiên!
Đôi con ngươi đen của hắn bất đắc dĩ tối sầm lại, gặp gỡ cô gái này, ông trời thật sự là muốn làm khó mình?
Tần Lạc Y, cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng này, thế mà lại nhiều lần thay đổi quyết định của mình.
Hắn biết rõ Tang Tấn là tù binh của địch quốc, hơn nữa mảnh bản đồ kho báu cuối cùng ở trên người hắn, nếu dựa vào thói quen thông thường của hắn, mảnh cuối cùng đã sớm lấy được.
Hắn biết Tang Tấn là người yêu nhà yêu nước, nếu hắn lấy tính mạng của đám người trong Tang phủ hay dân chúng trong thành để uy hiếρ, hắn sẽ không tin Tang Tấn có thể một mực mạnh miệng như vậy.
Tần Lạc Y vẫn luôn bị bên ngoài cho là quân cờ của mình, nhưng hắn cũng không hi vọng mình phải làm như vậy.
Lấy được lòng nàng, so với cái gì đều quan trọng hơn tất thảy…
Nha đầu bướng bỉnh này…
Nàng có ý thức được hay không, nàng trong mắt hắn, còn hơn tất cả vinh hoa phú quý?
Ngón tay của Da Luật Ngạn Thác xoa nhẹ vết thương trên người, trong mắt tràn ngập cưng chiều, mà khóe miệng lại nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Chỉ có điều, từ trong ánh mắt hoảng loạn của nàng, hắn có thể nhìn ra sự khẩn trương và quan tâm của nàng!
Không vội, hắn sẽ không dọa đến nàng…
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Da Luật Ngạn Thác hiện lên nhu tình.
Đột nhiên, con ngươi sâu thẳm của Da Luật Ngạn Thác chợt lóe lên…
Hắn luôn cảnh giác khi nghe thấy tiếng bước chân, dù chỉ rất nhẹ. Hắn vung tay lên đem cất hai mảnh da hươu.
Môi khẽ cong lên, là nàng…
Thật ra hắn cũng không muốn che đậy tình cảm của mình làm gì, nhưng mà sớm như vậy, hắn thầm nghĩ nên hưởng thụ hương thơm trong mát của nàng một chút. Để cho nàng nhìn thấy bản đồ, khó tránh khỏi một hồi tranh cãi.
Lúc bóng hình áo trắng xinh đẹp của Tần Lạc Y xuất hiện trong thư phòng, Da Luật Ngạn Thác đem thân hình cao lớn hơi ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi.
Hắn cứ ngồi ở đó mà không nói gì.
Nhưng ánh mắt tà nịnh và nét mặt sắc bén vẫn khiến cho Tần Lạc Y khẽ run lên. Vóc người cao lớn chỉ ngồi ở đằng kia thôi cũng đã gây cho nàng áp lực vô hình.
Tần Lạc Y sửng sốt một chút, lập tức tiến lên.
Thái Nam cúi đầu, vội vàng đem thuốc và cháo đặt trên án thư nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu.
“Ngươi lui ra đi!”
Giọng nói trầm thấp của Da Luật Ngạn Thác vang lên, hắn là muốn nói với Thái Nam.
Trong mắt Thái Nam đột nhiên hiện lên chút hy vọng. Rồi nàng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hạ thấp người, lui ra ngoài.
Tần Lạc Y không nói gì, sóng gió trong đôi mắt lạnh lùng trôi qua.
Sau khi Da Luật Ngạn Thác bị thương, hắn từ chối tất cả sự thăm hỏi của ngự y, chỉ có nàng chữa trị thương thế cho hắn.
“Ngươi hôm nay thấy thế nào?”
Tần Lạc Y phủi váy, đi đến trước mặt Da Luật Ngạn Thác, sau khi nhìn kỹ vết thương của hắn thì thản nhiên hỏi.
Vết thương của hắn khôi phục rất nhanh, có lẽ là vì hắn tập võ, hơn nữa hắn hàng năm chinh chiến trên sa trường nên sớm đã luyện được thân thể cường tráng.
Nghĩ đến đây, tim của nàng như muốn nhảy ra ngoài.
Nàng rất sợ hắn để cho mình chữa trị vết thương mà không hề nổi giận.
Trong con ngươi Da Luật Ngạn Thác ánh lên đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, cánh tay rắn chắc giữ lấy nàng, sau đó hắn cười tà mị:
“Vẫn còn rất đau!”
“Hả?”
Tần Lạc Y hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc.
Làm sao có thể? Vết thương rõ ràng là đã rất ổn!
Nàng vội vàng thoát khỏi cánh tay hắn, đặt ngón tay lên mạch đập của hắn, căn bản quên mất bàn tay tà ác của Da Luật Ngạn Thác vẫn còn đặt trên eo mình.
Da thịt ấm áp của Da Luật Ngạn Thác và đầu ngón tay lạnh như băng của Tần Lạc tiếp xúc với nhau tạo nên cảm giác đối lập, biến ảo thành một cảm giác kỳ dị và vô hình vấn vương giữa hai người.
Mạch đập vững vàng của Da Luật Ngạn Thác theo đầu ngón tay của Tần Lạc Y truyền qua, tựa như sự chững chạc và quyến rũ trí mạng của hắn.
Ánh mắt giận hờn của Tần Lạc Y đảo qua khuôn mặt tà nịnh của Da Luật Ngạn Thác, muốn tìm một chút sơ hở trong lời nói dối!
“Làm sao vậy?”
Da Luật Ngạn Thác đem phản ứng của nàng đặt hết vào trong mắt.
Hắn có chút buồn cười nhìn sắc mặt khẽ biến của Tần Lạc Y.
“Ngươi là người tập võ, bởi vì hai mạch đã sớm được đả thông, cho nên vết thương cũng sớm được phục hồi như trước, ngươi đang nói dối!”
Tần Lạc Y sắc bén nói trúng tim đen của hắn, vạch trần lời vừa nói ra của hắn.
Da Luật Ngạn Thác cười nhạo, bàn tay to kéo Tần Lạc Y vào trong lòng, hai cánh tay mạnh mẽ giam nàng lại, căn bản là không nhìn ra chút dáng vẻ đau đớn nào.
“Ngươi…”
Tần Lạc Y thấy hành động của hắn như vậy, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia phẫn nộ:
“Ngươi quả nhiên đang nói dối, ngươi đã khỏe hơn rồi! Vì sao còn kêu đau?”
Sự tức giận yêu kiều của Tần Lạc Y dừng ở trong mắt Da Luật Ngạn Thác, thật là xúc động.
Tiếng cười trầm thấp từ trong yết hầu truyền tới, hơi thở nam tính nóng bỏng đảo qua bên tai Tần Lạc Y:
“Bổn vương không có nói là vết thương đau, bổn vương nói là… đau lòng!”
“Da Luật Ngạn Thác, ngươi…”
Trong lòng Tần Lạc Y run lên như lá mùa thu vậy.
Lời nàng còn chưa dứt, đôi môi bá đạo nóng như lửa liền phủ xuống.
Mang theo sức lực long trời lở đất, Da Luật Ngạn Thác cắn nuốt tất cả sự kháng cự lạnh lùng của Tần Lạc Y.
“Đừng…”
Hai tay Tần Lạc Y đẩy hắn ra.
Nàng hoàn toàn rơi vào lồng ngực rắn chắc ấm áp của Da Luật Ngạn Thác, vẻ yêu kiều của nàng càng khiến cho người ta thêm yêu mến.
Đang lúc cảm giác quen thuộc truyền đến thân thể, đôi mắt Da Luật Ngạn Thác tối sầm lại, hơi buông đôi môi mềm mại ra, âm thầm vận khí đè nén sự xúc động của mình.
Nàng suýt bị hắn hôn, nụ hôn của hắn lúc nào cũng gặm nhấm ý thức của nàng, cứ như thủy triều dâng trào vậy. Nàng thật sự sợ có một ngày chính mình sẽ bị chôn vùi.
“Về sau không cho phép gọi thẳng cả tên lẫn họ của bổn vương!”
Da Luật Ngạn Thác mặc dù buông đôi môi đỏ mọng của nàng ra nhưng không thả lỏng hai vòng tay siết chặt bên hông nàng. Hắn giam nàng trong lòng mình, cưng chiều như con gái vậy, âu yếm không thôi.
Con ngươi Tần Lạc Y chợt lóe lên, thân hình cũng cố gắng lùi lại, tránh cho hơi thở nam tính nóng bỏng kia khiến mình rung động.
“Ta không phải phi tần của ngươi mà tôn xưng ngươi là ‘Vương thượng’!”
Nàng hừ lạnh một tiếng.
Hắn là kẻ thù của mình, nàng không lợi dùng y thuật để giết hắn đã là rất nhân từ rồi, nam nhân đáng hận này lại còn muốn đưa ra yêu cầu!
Ngón tay của Da Luật Ngạn Thác lướt qua mái tóc dài mềm mại của Tần Lạc Y, mái tóc dài đen nhánh như thác nước hòa với một bộ bạch y, thật là tuyệt mỹ.
Da Luật Ngạn Thác mỉm cười, tựa như ánh sáng chói lọi vậy.
Hắn cúi người hôn một cái lên cái trán trơn bóng của nàng, trong giọng nói trầm thấp tràn ngập nhu tình và cưng chiều khác thường:
“Về sau nàng chỉ có thể gọi ta ‘Thác’ hoặc là…’phu quân’!”
Da Luật Ngạn Thác giương môi, bá đạo mà ra lệnh. Mà hắn cũng nhấn mạnh mấy chữ “ta”, “Thác” và “phu quân” này.
“Ngươi nói cái gì?”
Tần Lạc Y thở gấp đầy kinh hãi, giống như nghe điều gì đó không thể tin được.
Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt hoang mang rơi vào trong đôi ngươi thâm thúy mà lại mỉm cười của Da Luật Ngạn Thác.
Nàng là đang nghi hoặc…
Vì cách xưng hô của hắn với nàng thay đổi, còn có, yêu cầu cách xưng hô của nàng với hắn cũng thay đổi…
Hắn…
Muốn thế nào?
“Ta… Ta vì sao phải nghe lời ngươi?”
Tần Lạc Y run rẩy, trong lòng dâng lên một sự rung động khó tả.
Nếu không phải nàng tận mắt thấy nhát đao kia cắm trên người hắn, nàng nhất định sẽ hoài nghi là cắm ở trên đầu hắn, hắn lúc này thật kỳ quái.
“Nàng có thể không nghe lời ta nói, nhưng mà, hậu quả cần phải tự chịu!”
Da Luật Ngạn Thác xấu xa cười.
Hắn cũng không muốn giải thích nhiều, bởi vì hắn chỉ muốn nghe được từ trong miệng nàng, nghe được giọng nói của nàng có thể xưng hô dịu dàng với hắn như vậy. Mà cách xưng hô này căn bản cũng không khác những phi tần của hắn.
Hắn phát hiện chính mình càng ngày càng luyến tiếc không rời được cô gái nhỏ này.
Nàng thẹn thùng, nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng bối rối, nàng phẫn nộ, nàng mỉm cười đều khiến cho hắn như trúng phải độc dược tình ái, luôn không kìm nén được.
“Ngươi… ngươi thật là quá đáng!”
Tần Lạc Y cảm thấy hắn thật nhàm chán, hơi thở trở nên khó khăn, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của hắn mà chạy ra bên ngoài hít một chút không khí mới mẻ.
Rối loạn, tất cả đều rối loạn!
Hắn là kẻ thù của mình. Ngàn vạn lần không thể quá thân mật với hắn.
Nhưng ngay sau đó, hàm dưới mềm mại của nàng liền bị bàn tay của Da Luật Ngạn Thác bắt lấy, khiến nàng hít thở không thông mới hạ xuống.
Hắn giống như muốn trừng phạt nàng, hoặc như là một cách để phát tiết, trong sức mạnh điên cuồng như ma quỷ mang theo mạnh mẽ bá đạo, giống như thái độ của hắn vậy, đều khiến cho nàng khó có thể kháng cự.
“Buông ra… Đừng…”
Tần Lạc Y vặn vẹo thân mình, đôi tay nhỏ bé dùng sức đẩy nam tử cuồng dã này ra.
Nàng cảm thấy hôm nay không xong rồi, tâm tình thoải mái vào sáng sớm đều bị nam nhân này làm cho rối loạn.
Thế nhưng Da Luật Ngạn Thác căn bản không để ý đến sự vùng vẫy của Tần Lạc Y, bàn tay yêu mị của hắn luồn vào trong áo nàng, cố tình đòi hỏi nhiều hơn ở nàng
Thế nhưng Da Luật Ngạn Thác căn bản không để ý đến sự vùng vẫy của Tần Lạc Y, bàn tay yêu mị của hắn luồn vào trong áo nàng, cố tình đòi hỏi nhiều hơn ở nàng.
“A…”
Tần Lạc Y kinh hãi một trận, trong đôi mắt chan chứa ánh lệ.
Ác ma này, hắn muốn làm cái gì?
Da Luật Ngạn Thác hài lòng nhìn vẻ mặt bàng hoàng bất lực của nàng, ngay sau đó, hắn cúi đầu xuống, hung hăng để lại dấu cắn dễ thấy trên cái gáy trắng ngần của nàng.
Dấu cắn này càng giống như một dấu hiệu, dấu hiệu chứng tỏ nàng chỉ là của một mình hắn…
Tần Lạc Y cảm giác như bản thân đang ngã vào trong bóng tối, sự cuồng dã của hắn làm nàng có chút sợ hãi.
“Sao? Nên gọi ta như thế nào?”
Da Luật Ngạn Thác sít sao nhìn vào hai mắt nàng mà hỏi.
Thật ra Da Luật Ngạn Thác vốn chỉ muốn cho nàng một bài học, nhưng mà hắn phát hiện bản thân đã quá xem nhẹ cảm giác dễ chịu mà Tần Lạc Y mang đến, khi hắn vừa tiếp xúc hương thơm của nàng, liền khó có thể tự kiềm chế.
Nhưng thật chết tiệt, hắn lại không muốn nóng nảy mà tổn thương nàng.
Nàng trong mắt hắn nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, đến mức có thể kich thích tình cảm sâu nhất trong nội tâm hắn, nhưng nàng lại quyến rũ đến thế, dường như cả người nàng chính là một sự tổng hợp đầy mâu thuẫn, vừa mê hoặc hắn, vừa khiến hắn thương hại.
Hơn nữa, hắn phát hiện, nghiêm trọng hơn, từ sau khi gặp gỡ Tần Lạc Y, khi đối mặt với đám phi tần mỹ nữ yêu mị kia, bản thân lại không có chút hứng thú nào, trong mắt cũng chỉ có nha đầu bướng bỉnh này.
Nàng chẳng lẽ không biết, từ sau khi hồi phủ, hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng, chưa bao giờ nhìn tới những phi tần khác, một mực cấm du͙c!
Nghĩ đến đây, Da Luật Ngạn Thác càng thêm kéo Tần Lạc Y vào lòng.
“Ta…”
Tần Lạc Y thở gấp, cảm giác trên gáy vẫn còn truyền đến lửa nóng.
“Ta không ngại nàng gọi ta là ‘Phu quân’!”
Bàn tay tà ác mà ấm áp của Da Luật Ngạn Thác xuyên thấu qua quần áo của Tần Lạc Y, truyền đến độ nóng mê người.
“Đừng ép ta…”
Giọng nói Tần Lạc Y có chút nghẹn ngào.
Nàng sắp không chịu nổi.
Vì sao?
Vì sao hắn nhất định phải ép mình ái muội với hắn như vậy?
“Còn không nói sao?”
Da Luật Ngạn Thác rộ lên ý cười tàn nhẫn, ý đồ muốn cúi đầu xuống.
“Đừng… Đừng như vậy!”
Tần Lạc Y kinh hãi trừng mắt, nàng thật sự sợ hắn điên cuồng tà nịnh.
“Ngoan nào, thử gọi ta xem!”
Giọng nói Da Luật Ngạn Thác tràn đầy mê hoặc, giống như dỗ dành cưng chiều trẻ con vậy.
Tần Lạc Y hơi giật mình, sau đó cắn đôi môi đỏ mọng một cái.
Nào ngờ, động tác lơ đãng này của nàng này lại có thể khiến cho lửa du͙c từ đáy lòng Da Luật Ngạn Thác cuộn trào mãnh liệt.
“Chẳng lẽ nàng muốn ta… ‘dùng cách xử phạt về thể xác’?”
Da Luật Ngạn Thác cọ trán mình vào trán nàng, trong giọng nói trầm thấp lộ ra một chút tà mị.
Thân thể Tần Lạc Y chấn động, tuy rằng nàng không rõ chuyện dùng cách xử phạt về thể xác với việc vừa rồi có gì khác nhau, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà run lên.
Trên người hắn tỏa ra mùi xạ hương nam tính độc hữu gắt gao bao lấy Tần Lạc Y, tựa như muốn khiến cho nàng mơ mơ màng màng.
“Thác…”
Một tiếng gọi ôn nhu theo môi Tần Lạc Y môi bật ra, giống như lời yêu nồng nàn.
“Y nhi… Y nhi của ta…”
Da Luật Ngạn Thác khó nhịn được mà nâng hàm dưới của nàng lên, ngăn lại cánh môi của nàng.
Trong lòng hắn cũng bị một tiếng này rung động, hắn không nghĩ tới tên mình từ trong miệng nàng thốt ra lại có thể êm tai như vậy.
Tags: Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Tranh quyền đoạt vị, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngược đãi, Truyện sủng