Con đường đến Đông Lâm Vương phủ dân chúng đứng chật đường, trên mặt mỗi người đều tràn ngập sự vui vẻ, tiếng chiêng trống rộn ràng, trong bầu không khí tràn đầy mùi pháo hoa.
Hôm nay là ngày thành hôn của Da Luật Ngạn Thác và Tần Lạc Y, cũng như ngày thành thân của phó tướng Khiêm Ngạo và Sơ Tuyết. Bọn họ đặc biệt chọn ngày này làm ngày ‘hỉ sự thành song’, bởi vì hai nữ tử đều là người Hán, vì vậy đại lễ thành hôn cũng cẩn thận tỉ mỉ dựa theo lễ nghi của người Hán.
Phục sức của Da Luật Ngạn Thác và Khiêm Ngạo là một bộ đồ tân lang đỏ rực, cả hai cưỡi trên lưng ngựarấtcao, Da Luật Ngạn Thác khí khái anh hùng bức người trên khuôn mặt lộ ra sự vui mừng hiếm thấy, còn Khiêm Ngạo cười đến mức không khép được miệng. Sau lưng hai người là một đội ngũ diễn tấu cổ nhạc thật dài, theo sau đó là kiệu tân nương tám người khiêng.
Khi dân chúng trông thấy Đông Lâm Vương và phó tướng quân cao ngạo cưỡi trên lưng ngựa thì đều quỳ rạp xuống đất chúc phúc: “Đông Lâm Vương vạn phúc, tân hôn vạn phúc!”
Từ việc dân chúng quỳ lạy có thể thấy được vẻ mặt sùng bái của bọn họ đối với Da Luật Ngạn Thác, đoạn giai duyên của Đông Lâm Vương và Tần cô nương hầu như cả nước Khiết Đan đều biết. Đến cuối cùng họ có thể nên nghĩa vợ chồng, đây cũng là phúc của đất nước và con dân Khiết Đan.
“Vương thượng, nhìn xem,cho dù là đại hôn của hoàng thượng cũng không sánh bằng!” Hôm nay Khiêm Ngạo là người gặp chuyện mừng nên phá lệ, tinh thần trở nên thoải mái, hắn cười rộ lên nói với Da Luật Ngạn Thác.
Khóe miệng Da Luật Ngạn Thác nhếch lên: “Lời này để ta nghe được thì không sao, nhưng nếu để Tiêu Chí lòng dạ ngay thẳng nghe được nhất định sẽ cho rằng Đông Lâm Vương ta có ý đồ thay lòng đổi dạ!”
Nói xong, hai người cười sang sảng.
Hai chiếc kiệu mừng đồng thời dừng trước Đông Lâm Vương phủ, tả tướng quân Tiêu Chí và hữu tướng quân Hưu Ca đã sớm đợi ở cổng. Hai người lập tức tiến lên nghênh đón tân lang, sau lưng bọn họ là nha hoàn và các phi tần trong phủ, đều quỳ xuống:
“Cung chúc đại hôn của Vương thượng, đại hôn của Khiêm tướng quân.”
Đông Lâm Vương khẽ gật đầu, sau đó kéo cương, đối mặt với dân chúng đang chật ních hai bên trái phải của hành lang vương phủ, lớn tiếng nói:
“Nhờ có bách tính hương thân yêu quý, hôm nay nhân ngày đại hôn của Đông Lâm Vương ta, đặc biệt thiết đãi, ngân lượng trâu bò ngựa cả con, ba ngày ẩm thực mỹ tửu, giống như ngày quốc khánh, mong sao quốc vận Khiết Đan ta hưng thịnh!”
“Đông Lâm Vương vạn phúc!” Dân chúng vừa nghe xong, mọi người đềuvui mừng quỳ xuốngmặt đất, vui đến mức nói không ra lời.
Hỉ nương trông thấy giờ lành đã đến, rối rít đi đến trước hỉ kiệu…
“Tân lang đón tân nương xuống kiệu!”
Tiếng pháo lại vang lên lần nữa, sau khi Da Luật Ngạn Thác và Khiêm Ngạo nhìn nhau cười một tiếng đều xuống ngựa đi đến trước hỉ kiệu, hai đứa nhóc khoảng năm sáu tuổi sau khi hô lên “Tân nương xuất kiệu”, dựa theo phong tục của đại hôn, dùng tay kéo nhẹ ống tay áo của tân nương ba cái mới xuất kiệu.
Tần Lạc Y cũng như Sơ Tuyết đều đội mũ phượng cột mây, cổ áo hai lớp kéo dài thẳng xuống một thước, ba nút tết. Vạt áo sau và trước được kết lại với nhau bằng hai nút tết, khuy trên che khuy dưới khi bái lạy sẽ mở rộng ra.
Da Luật Ngạn Thác và Khiêm Ngạo tách nhau ra đón lấy tay nương tử của mình từ trong tay của ‘xuất kiệu tiểu nương’, hỉ nương lập tức đến bên cạnh phụ giúp.
Dựa theo tập tục, Tần Lạc Y và Sơ Tuyết ra khỏi kiệu rồi bước qua một cái yên ngựa màu đỏ làm bằng gỗ, bước hồng chiên, sau đó được tân lang đỡ xuống đi một mạch đến hỉ đường trong vương phủ. Thị vệ thuộc hạ đi theo phía sau tân nhân, trong ánh mắt phi tần và nha hoàn trong phủ đương nhiên có vui mừng, cũng có oán hận!
Hỉ đường trang trí vô cùng lộng lẫy, hai đôi tân nhân đều đứng trước hỉ đường, bài nhạc ăn mừng lần nữa vang lên.
Vì Tần Lạc Y mà tự tại không ít, Da Luật Ngạn Thác cự tuyệt rất nhiều đồng liêu đến thăm, trừ thị vệ thân cận và tâm phúc ra còn có đại hoàng tử Da Luật Bội.
Chỉ thấy ánh mắt của hắn dán chặt dung mạo đang được che kín bởi khăn hỉ của Tần Lạc Y, đối với Da Luật Ngạn Thác tất nhiên là bảy phần hâm mộ, ba phần ghen tị!
Người xướng lễ ở bên cạnh hô: Dập dầu, lại dập đầu, ba lần dập đầu!
Hai tân nhân làm theo, ngay sau đó, người xướng lễ nói tiếp: Thăng, bình thân, trở lại vị trí cũ! Quỳ,đềuquỳ xuống!
Toàn bộ quá trình trải qua “Ba lần quỳ, chín lần dập đầu, sáu lần bái”.
Cuối cùng người xướng lễ kết thúc: “Xong lễ, tiến vàođộng phòng.”
Người đàn ông cao lớn và cô gái mềm mại đứng cạnh nhautạo thành một cảnh tượng hạnh phúc nhất.
Tấu nhạc lại vang lên, nhấn chìm toàn Đông Lâm Vương phủ trong bầu không khí vui mừng.
Trong ngoài Vương phủ vô cùng náo nhiệt, rất đông dân chúng bên ngoài vẫn chưa rời đi, cũng có người sớm lĩnh ngân lượng vui vẻ không khép được miệng, khuôn mặt ngập tràn vẻ yêu kính và ngưỡng mộ Đông Lâm Vương.
Trong đám người, có một người có phần cô đơn tịch mịch đứng bên cạnh cây đại thụ trước cổng, thân ảnh cao lớn đứng nơi ấy, con ngươi thâm thúy khóa chặt Vương phủ.
Người này chính là Tang Trọng Dương, hắn tình nguyện từ xa như vậy nhìn Y nhi xuất giá, hắn biết mình không thể nào đem lại hạnh phúc cho nàng, chỉ có người đàn ông cao cao tại thượng cưỡi trên lưng ngựa kia mới có thể khiến Y nhi vui vẻ và hạnh phúc.
Y nhi, muội nhất định phải hạnh phúc đấy!
Đêm xuống ở Cúc Tình Hiên đặc biệt dịu dàng, ngay cả cơn gió cũng ấm áp giống như bàn tay của tình nhân đang mơn ʈrớɲ vậy, tràn đầy thương tiếc và yêu mến.
Màu sắc thanh nhã trong tẩm cư được đổi thành sắc đỏ của hỉ sự, ngay cả màn rủ trên giường cũng là màu sắc vui vẻ, trên chiếc bàn bốn chân làm bằng vàng ròng bày đầy rượu ngon và cao lương mỹ vị. Cùng với ánh nến đỏ biểu trưng cho tân hôn cũng vui mừng nhảy múa, dáng vẻ tươi đẹp mặc sức lay động.
Một thân mũ phượng trâm cài khiến Tần Lạc Y có chút lo lắng ngồi bên giường, hai bàn tay nhỏ bé theo bản năng nắm chặt lại, dựa theo tập tục, khăn hỉ trên đầu nàng phải chờ vị hôn phu tự mình vén lên.
Trong khi nàng vẫn còn cho rằng Da Luật Ngạn Thác sẽ không về phòng sớm như vậy thì lại nghe thấy âm thanh cánh cửa trong phòng bị đẩy nhẹ ra, ngay sau đó cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Mặc dù chưa vén khăn hỉ trên đầu nhưng Tần Lạc Y vẫn cảm nhận được hơi thở quen thuộc của người đàn ông đang đi gần đến bên mình, ngực của nàng vì khẩn trương mà lên xuống phập phồng. Nàng không nhịn được cười bản thân mình vốn đã chuẩn bị tốt tâm tư để gả cho hắn, không ngờ đến hôm nay vẫn còn khẩn trương như vậy.
Một tiếng cười khẽ vang lên từ trên đỉnh đầu nàng, ngay sau đó một bàn tay to lớn mạnh mẽ siết chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.
Giọng nói Da Luật Ngạn Thác vừa trầm thấp vừa mờ ám vang lên, hắn buông bàn tay nhỏ bé của Tần Lạc Y ra, hai tay trịnh trọng nắm lấy một góc khăn hỉ chậm rãi vén lên…
Dung mạo tuyệt mỹ của Tần Lạc Y lập tức hiện ra trước mắt Da Luật Ngạn Thác.
Người mặc mũ phượng cài trâm, đôi mắt tựa làn nước xuân thanh khiết khẽ đảo, sắc mặt như vùi trong nước sông xuân, thơm mát yêu kiều non nớt má lúm đồng tiền xinh đẹp tựa hoa, ngón tay thon dài như hành tước miệng ngậm chu đan, nét cười ngượng ngùng lay động lòng người.
Khăn hỉ rơi xuống mặt đất, trong mắt Da Luật Ngạn Thác cũng chỉ có thể chứa một người, đôi mắt hắn ngập tràn yêu thương, nóng bỏng gần như có thể chôn vùi kẻ khác.
Tần Lạc Y sau khi ngước mắt nhìn thoáng qua liền vội vàng cúi đầu xuống, tuy rằng đã sớm trở thành nữ nhân của hắn nhưng khi đến những lúc như thế này nàng vẫn có chút ngượng ngùng.
“Y nhi, rốt cuộc nàng cũng trở thành thê tử của Da Luật Ngạn Thác ta!” Người đàn ông thâm tình nói, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve đôi gò má của nàng, cảm thụ sự mềm mại và thơm mát.
Khuôn mặt của Tần Lạc Y càng thêm ửng đỏ, nàng bất giác nhớ đến từng giọt từng giọt ký ức từ khi quen biết đến lúc yêu thương người đàn ông này, có bi thương, vui sướng, tuyệt vọng, hy vọng, nước mắt, vui cười… đây hết thảy đều khắc sâu thêm ký ức của ngày hôm nay.
Nàng từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo đen láy tràn ngập nhu tình nhìn Da Luật Ngạn Thác, khóe miệng từ từ hiện lên lúm đồng tiền xinh đẹp, chỉ cần một động tác đơn giản như vậy liền chứng tỏ trọn kiếp này nàng sẽ không oán không hận!
Bàn tay nhỏ bé lần nữa được Da Luật Ngạn Thác đặt vào trong bàn tay của hắn, trong mắt hắn thoáng qua một tia nhìn yêu thương: “Y nhi, hôm nay có vất vả lắm không?”
Suy cho cùng Y nhi cũng đang mang thai cho nên hắn rất lo lắng thân thể của nàng chịu không nổi một ngày phải đi qua đi lại nhiều lần.
Tần Lạc Y biết rõ sự lo lắng của hắn, nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Có chàng ở đây sao có thể mệt được chứ? Huống hồ ta chỉ ngồi thế này thôi! Nói về cực khổ, không phải chàng sẽ càng hơn sao?”.
“Nha đầu ngốc, hôm nay là ngày vui của ta và nàng, ta đương nhiên phải hối thúc bọn họ rời đi từ sớm rồi!” Da Luật Ngạn Thác cưng chiều véo nhẹ lên cánh mũi thanh tú của nàng.
Ngay sau đó, hắn nhẹ nhàng đỡ Tần Lạc Y đứng dậy cùng nhau đi đến trước bàn tiệc mừng, ánh sáng nhu hòa của ngọn nến phản chiếu trên khuôn mặt Da Luật Ngạn Thác càng thêm động lòng người, đôi mắt sắc bén như chim ưng rũ bỏ sự cuồng ngạo và bất tuân, chỉ còn lại ý nghĩ yêu thương nồng đậm.
Bàn tay khẽ cầm một ly rượu giao cho Tần Lạc Y rồi tự mình cầm lấy ly khác.
Động phòng hoa chúc, uống chén rượu giao bôi.
Tần Lạc Y cười dịu dàng, tiếp đó định uống hết ly rượu này…
“Y nhi, rượu giao bôi không nên uống như vậy!” Da Luật Ngạn Thác sau khi nhẹ nhàng kéo ly rượu ra khỏi tay của Tần Lạc Y, mở miệng cười nói.
Vừa dứt lời, chỉ trông thấy hắn giơ bàn tay to lớn lên một cái, tất cả rượu mừng đều chảy vào trong miệng, Tần Lạc Y vẫn còn chưa phản ứng kịp tình huống này, cánh tay của hắn đã mạnh mẽ siết chặt, chứa chan thương yêu phủ môi xuống…
Môi chạm môi của nàng, hắn trằn trọc dẫn dụ, rượu mừng như suối chậm rãi chảy vào miệng Tần Lạc Y, tiếp đến chảy vào cơ thể nàng, người đàn ông mạnh mẽ với hơi rượu nhàn nhạt vây quanh khiến cho Tần Lạc Y rơi vào sự rung động bất tận.
“Y nhi… Y nhi của ta…” Da Luật Ngạn Thác chân thành thiết tha lẩm bẩm, kéo hai tay của nàng lên vai mình, sau đó hai bàn tay rắn chắc không ngừng vuốt ve bờ lưng căng thẳng của nàng, khiến nàng cảm giác như dần tan ra, cơ thể nàng từ từ cảm nhận được sự xao động, những đường nét và sở thích quen thuộc của hắn…
Chỉ có hắn!
Lưỡi của hắn và đầu lưỡi của nàng dây dưa. Hô hấp của nàng thoáng chốc trở nên hỗn loạn, thở dốc mà cạn, một đôi tay nhỏ bé bất giác buộc chặt trên cổ hắn khiến hai người càng trở nên sít sao hơn. Hắn đã hoàn toàn nắm trong tay cơ thể của nàng, ép cơ thể của nàng phải đình công, toàn bộ ý thức cũng bị hắn thúc giục. Hắn đã bắt nàng làm tù binh!
Khi huynh đệ quen thuộc của mình đột nhiên cứng lại Da Luật Ngạn Thác mới thở hổn hển lưu luyến buông nàng ra, nhìn đôi gò má trắng nõn óng ánh của nàng phơn phớt đỏ, trong đêm tựa như phát ra ánh sáng, làm cho hắn càng thêm điên đảo…
Người phụ nữ của hắn, vợ của hắn, Vương phi của hắn, ngay từ đầu hắn đã yêu nàng đến tận đáy lòng, không phải sao?
Tags: Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Tranh quyền đoạt vị, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngược đãi, Truyện sủng