Âm thanh lạnh lẽo của cửa sắt vang lên, Da Luật Ngạn Thác bướcvào, phần lớn thân hình của hắn đã bị ánh sáng che khuất, trong bóng tối khuôn mặt anh tuấn lạicàng trở nên âm u.
Hắn vững vàng đi xuống từng bậc thang đá, mỗi bước đi đều mang theo sự tức giận.
Ả ta không chỉ giết Tiêu Thiên Bái và Ninh phi mà suýt chút nữa còn hại chết Y nhi, hắn không bao giờ có thể tha thứ cho điều này.
Khi hắn đến gần ả, không cần nói lời nào, chỉ là lạnh lùng đứng ở nơi đó ả cũng đã cảm thấy vô cùng áp lực.
“Ngươi!” Sắc mặt Cầm Cơ trở nên rất khó coi.
“Sao? Nhìn thấy bản vương còn sống ngươi rất thất vọng nhỉ?” Khuôn mặt Da Luật Ngạn Thác lạnh lẽo, đôi mắt càng lạnh hơn, âm thanh trầm thấp và tàn nhẫn.
Mắt Cầm Cơ trợn to như thấy điều gì vô cùng kinh khủng.
Bỗng nhiên hắn nở nụ cười lạnh lẽo,c úi đầu ở bên tai Cầm Cơ thản nhiên nói: “Ngươi cấu kết vớiHách Lạp Vương làm việc xấu, phạm thượng làm loạn, tội…đáng phải chết.”
Thân thể Cầm Cơ cứng lại, trong mắt thoáng qua tia khủng hoảng nhưng rất nhanh được che giấu.
Ả cười lạnh nói: “Ta nếu đã dám làm như vậy tất nhiên đã có chuẩn bị, Hách Lạp Vương cùng DaLuật A Bảo Cơ hại chết cha ta, tuy ta không giết được DaLuật A Bảo Cơ nhưng có thể đồng quy vu tận cùng Hách Lạp Vương coi như cũng đã báo thù rồi.”
Trên mặt Da Luật Ngạn Thác càng âm u hơn, hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Cầm Cơ, xem ra bản vương vẫn xem thường thù oán của ngươi, lúc trước ngươi làm cống phẩm đến phủ bản vương, tưởng rằng ngươi đã nhận mệnh, không ngờ vẫn trăm phương ngàn kế đến bây giờ!”
“Không sai, ta hận! Hận Da Luật A Bảo Cơ và Hách Lạp Vương không chừa thủ đoạn, hận dù giết Tiêu Thiên Bái cũng không đạt được mục đích, lại càng hận nữ nhân đáng chết Ninh phi vì bảo vệ Tần Lạc Y mà bất chấp tính mạng, nhưng trên hết ta hận nhất là…ngươi! Ngươi là Chiến Thầncao cao tại thượng, ngươi chưa từng thật lòngvới ai, ta cho rằng cả đời này cứ trôi qua như vậy bởi vì trong lòng ngươi không có ta cũng sẽ không có nữ nhân khác, thế nhưng ngươi lại một lòng si tình với tiện nhânHán kia.”
Cầm Cơ khàn giọng hét lên, trong mắt là đau đớn vàbi thương, ả đã dùng hết khí lực để nói những thứ này nên sau đó ả chỉ có thể thì thầm mở miệng.
“Ngươi biết không, ta vốn đã từ bỏ việc báo thù, nhưng ngươi đã dập tắt mọi hi vọng của ta”.
Da Luật Ngạn Thác càng nghe sắc mặt càng khó coi——
“Hừ, hoàn toàn là nói bậy! Là ngươi có mưu đồ bất chính, chẳng lẽ bản vương sai ngươi giết người? Y nhi là người quan trọng nhất của bản vương, ngươi xuống tay với nàng mà còn cho rằng bản vương sẽ bỏ qua cho ngươi?”
Thanh âm tức giận của hắn vang dội khắp lao ngục.
Cầm Cơ nhìn Da Luật Ngạn Thác, sau đó âm u nở nụ cười: “Nếu tađã xuống tay cũng đã nghĩ trước kết cục rồi, cái mạng này sớm đã không cần nữa.”
Da Luật Ngạn Thác nghe ả nói vậy, bàn tay to lớn duỗi ra cầm chặt cằm ả ——
“Ngươi làm hại Y nhi suýt nữa mất mạng, bản vương cũng sẽ không cho ngươi chết nhẹ nhàng được.”
Âm thanh của hắn trở lên rất nhẹ nhưng lại ẩn giấu nguy hiểm khiến người ta nghẹt thở.
“Ngươi định làm gì?” Ả cảm thấy sắp có chuyện khủng khiếρ xảy ra với bản thân mình.
Da Luật Ngạn Thác đột nhiên buông lỏng tay, lạnh lùng hô: “Người đâu!”
“Vương thượng!”
Thị vệ đứng bên lập tức đáp, trong đó có hai thị vệ tiến lên, mỗi người bưng một khay tinh xảo, mặt trên để một chiếc bình vàng, bên cạnh là một chiếc chén vàng.
Cầm Cơ mở to mắt, vẻ mặt căng thẳng.
Da Luật Ngạn Thác cười lạnh nói: “Hách Lạp Vương đã được bản vương giao cho triều đình xử lí, có thể thỏa mãn tâm lí trả thù của ngươi Hoàng thượng đã hạ lệnh chém đầu đồng thời chu di cửu tộc, còn ngươi, bản vương sẽ không để ngươi dễ dàng chết như vậy, bản vương muốn ngươi mỗi ngày sống không bằng chết!”.
Nói xong hắn đưa mắt nhìn đám thị vệ,lạnh lùng nói: “Cho ả uống rượu đi!”
“Vâng!” Thị vệ lập tức đáp.
“Ngươi —— các ngươi muốn làm gì?”
Ả nhìn thấy một thị vệ đem chén rượu đến trước mặt thì toàn thân bắt đầu run rẩy.
Thị vệ kia tay không run, mặt không cảm xúc, không nói nhiều lời, ra tay mạnh mẽđổ rượu vào trong miệng Cầm Cơ, ngay sau đó là chén thứ hai, thứ ba…
“A…khụ khụ…” Toàn bộ rượu đãđổ xuống, Cầm Cơ bị sặc ho khan liên tục.
“Da Luật Ngạn Thác, ngươi ——” Ả liều mạng muốn giãy dụa.
Bên môi Da Luật Ngạn Thác là nụ cười tàn nhẫn, giống như nụ cười của dã thú, âm thanh vô cùng lạnh nhạt nói: “Ngươi không phải thích dùng độc hại người sao, hôm nay bản vương sẽ tác thành cho ngươi, cho ngươi cả ngày lẫn đêm hưởng thụ tư vị này.”
Mặt Cầm Cơ trở nên tái nhợt, môi cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt: “Ngươi—— ngươi cho ta uống——”
“Không sai! Thứ ngươi vừa uống chính là độc tìnhtán!” Da Luật Ngạn Thác cười lạnh, nụ cười này lạnh lẽo mà tàn nhẫn nhưng lại hết sức ngông cuồng.
Tags: Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Tranh quyền đoạt vị, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngược đãi, Truyện sủng