Hoa đào tung bay đầy trời, trong đó mơ hồ phảng phất luồng khí bất an, ẩn nhẫn.
Ngay khi Tần Lạc Y vừa mới bước vào tẩm cư của Da Luật Ngạn Thác, chỉ nghe thấy âm thanh khóc nức nở truyền đến từ trong phòng ——
“Vương thượng —— ”
Trái tim của Tần Lạc Y khẽ nhảy lên: “Sơ Tuyết, mau đỡ ta đi vào!”
Những âm thanh ảm đạm này khiến trong lòng Tần Lạc Y sinh ra dự cảm bất thường, chẳng lẽ ——
Hiển nhiên Sơ Tuyết cũng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, lúc nàng vịn Tần Lạc Y bước vào tẩm cư, chỉ thấy bách quan đồng loạt quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đều cực kỳ bi thương, còn nét mặt các ngự y thì đau thương bi ai bất đắc dĩ lắc đầu.
“Thác…” Tần Lạc Y nhìn thấy Da Luật Ngạn Thác nằm ở trên giường không một tiếng động, thân thể thiếu chút nữa ngã xuống, may mắn Sơ Tuyết nhanh nhẹn đỡ lấy thân thể của nàng.
Ánh mắt của mọi người trong tẩm cư đều nhìn về phía nàng, lúc bọn hắn thấy người tới là Tần Lạc Y, trong mắt ngoài vẻ kinh hãi còn toát ra sự thương cảm cho cảnh ngộ của nàng.
“Ai có thể nói cho ta biết đến cùng xảy ra chuyện gì rồi? Thác… hắn làm sao vậy?” Tần Lạc Y tưởng chừng như đã dùng tận toàn bộ sức lực nói ra những lời này.
Tất cả mọi người vội vàng lắc đầu, thân thể Khiêm Ngạo run lên, chỉ thấy hắn chậm rãi đi tới nói với Tần Lạc Y:
“Tần cô nương, bởi vì tình hình của Vương thượng quá mức trầm trọng, mà chân khí cũng đã tan rã, mấy ngày nay các ngự y cố gắng hết sức, nhưng Vương thượng người… người…”
Giọng nói của Khiêm Ngạo khô khốc vô lực, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ thống khổ.
Tần Lạc Y thở gấp, môi khẽ run run, đôi mắt đẹp mở trừng trừng.
Mà ngự y đi theo sau lưng Tần Lạc Y cũng quá sợ hãi, hắn nhanh chóng đi đến hỏi mấy vị ngự y khác: “Chẳng lẽ Vương thượng đã —— ”
Chúng ngự y bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đúng vậy, chúng ta đã dùng hết cách, nhưng vẫn vô lực không thể xoay chuyển được trời đất, Vương thượng vừa mới buông tay nhân gian rồi…”
“Không ——” Tiếng nấc thê lương bật ra từ trong miệng Tần Lạc Y, chỉ thấy nàng không để ý thân thể đang suy yếu, thất tha thất thểu nhào tới trước giường của Da Luật Ngạn Thác.
“Thác… Chàng tỉnh dậy đi, tỉnh lại đi mà…” Vẻ mặt của nàng tràn ngập khổ sở đau thương, dùng hết sức lắc lắc thân thể của hắn, nhưng Da Luật Ngạn Thác vẫn không động đậy tý nào, hoặc có thể sẽ vĩnh viễn bất động như vậy.
“Tần cô nương, xin nén bi thương, Vương thượng ra đi sớm, chúng ta không thể không bi ai!” Một ngự y nghẹn ngào nói, giơ lên tay lau lau khóe mắt nước mắt.
“Không, ta không tin, ta sẽ không để cho hắn chết, ta phải cứu hắn!” Giọng nói của Tần Lạc Y càng ngày càng kich động, nàng luống cuống cầm tay của Da Luật Ngạn Thác lên, ngón tay run rẩy đặt trên mạch đập hắn.
Nhưng mà đau thương trong lòng làm cho nàng không cách nào tập trung tinh thần, hơn nữa thân thể đang suy yếu, trên trán Tần Lạc Y đổ mồ hôi như chập choạng.
“Tiểu thư ——” Nước mắt của Sơ Tuyết không ngừng chảy xuống, nàng đau lòng nhanh đỡ lấy thân thể của Tần Lạc Y, để nàng dựa vào người mình.
“Chủ tử, người đừng dọa Thái Nam mà!” Thái Nam vừa thấy vẻ mặt Tần Lạc Y sắp sụp đổ, vừa khóc lớn vừa quỳ xuống, nếu chủ tử xảy ra chuyện gì không may, chắc nàng cũng không thèm sống nữa.
Chúng các ngự y cũng vô cùng kich động, bọn họ biết rõ Tần Lạc Y căn bản không chấp nhận được sự thật này.
“Tần cô nương, mạch đập của Vương thượng đã ngừng, người, người đã đi —— ”
“Không —— không ——” Tần Lạc Y liều mạng lắc đầu, nàng dùng sức giữ lấy mạch đập của hắn, mong muốn tìm được một tia hy vọng, nhưng nàng lại không cảm thấy được gì cả.
“Tại sao có thể như vậy? Không đúng, không đúng, Thác, chàng không thể chết được, cho dù dùng hết mọi cách, ta cũng nhất định cứu sống chàng!” Tần Lạc Y cố nén bối rối trong tim, ép buộc chính mình phải tỉnh táo lại ——
Trên mặt mỗi người trong tẩm cư đều hiện vẻ khó xử và đau xót, bọn họ đều cho rằng Tần Lạc Y chẳng qua đang tìm kiếm sự an ủi mà thôi, nàng không tin Vương thượng đã chết, trừ phi tự mình khẳng định hắn đã chết.
Ngay khi Khiêm Ngạo muốn đi đến an ủi Tần Lạc Y, chỉ thấy con ngươi đầy vệt nước mắt của Tần Lạc Y đột nhiên sáng ngời ——
“Đừng bước đến đây ——” Sơ Tuyết lập tức nhẹ giọng ngăn cản nói, ánh mắt nàng căng thẳng nhìn Tần Lạc Y.
Từ nhỏ Sơ Tuyết lớn lên cùng với Tần Lạc Y, vì vậy mỗi hành động, vẻ mặt của Tần Lạc Y nàng đều hiểu rõ, nên khi nàng thấy ánh mắt sáng ngời của Tần Lạc Y, liền có cảm giác mọi chuyện có thể xoay chuyển.
Các ngự y nghe xong rối rít giật mình, bên trong tẩm cư cực kỳ yên tĩnh.
Tần Lạc Y thở hổn hển, một lát sau, chỉ thấy nàng nhắm mắt lại, tập trung tinh thần để cảm nhận mạch đập của Da Luật Ngạn Thác…
“Thác… Hắn, hắn còn có mạch đập, còn có ——” chỉ nghe giọng nói của nàng tràn ngập kinh hỉ, môi không ngừng run rẩy nói lớn.
Tất cả mọi người đều hít một hơi lãnh khí, các ngự y càng kinh hãi hơn, thậm chí một ngự y nhanh nhẹn bước đến đặt lên cổ tay Da Luật Ngạn Thác, lần nữa tiến hành bắt mạch.
Một lát sau, hắn dùng ánh mắt khác thường nhìn Tần Lạc Y, vẻ mặt phức tạp và khó xử.
“Vương thượng như thế nào rồi?” Những người khác vội vàng hỏi.
Ngự y đang bắt mạch kia lắc đầu nói: “Lão phu cũng không xem được bệnh nhưng mạch lại giống như…”
Tất cả mọi người kinh ngạc vô cùng, mấy vị ngự y khác cũng vội vàng bắt mạch lần nữa, kết quả đều như nhau.
Lúc này, chỉ thấy Tần Lạc Y chậm rãi mở to mắt, nói: “Thái Nam, giúp ta chuẩn bị mọi thứ, ta phải cứu hắn!”
“Tần cô nương, nhưng chúng ta cũng không chẩn được mạch đập, dường như…” Ngự y cho rằng Tần Lạc Y bởi vì không chịu tiếp nhận sự thật mà xuất hiện ảo giác.
“Thác vẫn còn lại tia mạch đập yếu ớt, chỉ cần nguyên khí của hắn không tán, ta có biện pháp làm hắn khởi tử hồi sinh!” Ánh mắt Tần Lạc Y không hề tiều tụy, sắc bén tuyên bố.
Tất cả mọi người bị sự tự tin lần này của Tần Lạc Y dọa đến ngây người.
Tags: Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Tranh quyền đoạt vị, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngược đãi, Truyện sủng