Một thân áo bào trắng của Da Luật Ngạn Thác dưới ánh mặt trời lại càng thêm tuấn lãng, hắn đi lên cầu hình vòm, cứ như thế mà đứng, bàn tay to vòng quanh người giai nhân, cười đến sáng sủa.
Tim Tần Lạc Y run lên, hắn biết bản thân nàng đang suy nghĩ cái gì? Có phải, hắn vẫn luôn luôn hiểu rõ? Vì vậy mới ở đây xây dựng một nơi thế này, khác hẳn các nơi khác sao?
Mặc dù nàng khó có thể quên phong cảnh Giang Nam tháng ba, thế nhưng cũng đã say mê một mảnh hoa đào ở nơi này. Gió xuân thổi mềm mại, ấm áp như cánh chim nhẹ nhàng bay tới, đong đưa làm chuông gió treo dưới mái hiên vang lên, đinh đinh đang đang, tiếng vang ấm áp reo lên.
Ngưng mắt nhìn thật lâu mà dịu dàng một cây hoa đào trong áng sáng ấm áp, cuối cùng lặng lẽ nở ra một nụ hoa màu hồng phấn, tách ra khoe sắc…
Trong ánh mắt hiện lên gợn sóng nhàn nhạt, sau một khắc, thân thể của nàng liền được bàn tay của nam tử nhẹ quay sang đối mặt, khuôn mặt tuyệt sắc của nàng ngẩng lên, giữa không gian đầy hoa, giọng nói trầm thấp vang lên khiến tim nàng đập liên hồi.
“Y nhi, nơi này là Tây Sương biệt uyển, cũng là đặc biệt vì nàng mà sửa chữa thành ‘Cúc Tình Hiên’, từ nay về sau, nơi này chính là của nàng!”
Trong giọng nói khàn khàn, thản nhiên của hắn vẫn ẩn chứa sự bá đạo và ra lệnh, còn có — tình cảm dịu dàng.
“Ở đây… chẳng lẽ không giống với các phòng khác sao?” Tần Lạc Y ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi.
Nghi vấn này trong lòng nàng đã có lâu rồi, bởi vì, đến bây giờ nàng còn nhớ rõ lúc trước ở trong hoàng cung. Hoàng thượng và Hoàng hậu nghe được Da Luật Ngạn Thác đem Tây Sương biệt uyển đưa cho nàng thì vẻ mặt hết sức ngạc nhiên, ở nơi này rốt cuộc có cái gì không giống với nơi khác?
Da Luật Ngạn Thác sảng khoái cười, giống như hoa đào nở rộ, lúm đồng tiền xuất hiện trên hai gò má, hắn cũng không trả lời câu hỏi của Tần Lạc Y, chỉ là lực trong tay siết chặt lại, yêu thương nhìn người con gái trước mặt.
Hoa đào nhẹ nhàng rơi, trên đầu, trên vai Da Luật Ngạn Thác đều dính rất nhiều đóa hoa đào, hương thơm quanh quẩn, cùng với mùi Long Tiên Hương trên người hắn hoà trộn vào cùng một chỗ, càng phát ra mùi hương thơm mát.
Bất kể là ở trong lòng hắn, hay là ở trong vương phủ, nàng đã chiếm vị trí Vương phi này rồi, nhưng mà hiện tại bây giờ hắn không thể lập tức nói cho nàng biết, bởi vì, hắn sợ, hắn vậy mà lại sợ dọa đến nàng. Nhẹ thở dài một hơi, hắn nhớ tới không lâu nữa là yến tiệc sinh nhật của Hoàng hậu, trong mắt thoáng qua một nỗi đau khôn xiết.
Ngồi ở ghế dài cạnh hành lang, nhẹ nhàng ôm nàng đặt ở trên đùi, dùng ngoại bào của mình bao lấy hai người, lực chú ý của hắn không ở trên những cánh hoa đào ngoài đình, mà chỉ ở trên người giai nhân ngồi ở trong lòng.
“Chàng — hôm nay dường như có tâm sự!” Tần Lạc Y ở trong lòng hắn, nàng cảm giác hình như vừa thấy được ánh mắt quen thuộc.
Ngón tay nàng vô thức ở trên cổ hắn vẽ vòng vòng, lại dùng ngón trỏ vòng qua sau mái tóc hắn chơi đùa, loại cảm giác này rất thoải mái, dễ chịu, nếu như có thể như vậy cả đời cũng không tệ.
Giật mình trước tâm tư tình cảm của mình, nàng hoảng loạn mà chống lại đôi mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng của hắn.
Bộ dạng thật đáng yêu mà, sao nàng có thể biết được lo lắng trong lòng hắn? Sau đó không lâu là thịnh yến, Hoàng hậu đã chỉ rõ hắn nhất định phải mang theo nàng cùng tới, sao hắn lại không hiểu dụng ý khác trong lời Hoàng hậu nói chứ!
Hắn không khó tưởng tượng ra, đến lúc đó lại có bao nhiêu con mắt đang nhìn mình chờ xem náo nhiệt! Hắn quyền khuynh thiên hạ, không chỉ dưới một người trên vạn người, mà còn nắm trong tay toàn bộ binh quyền nước Khiết Đan, Hoàng thượng và Hoàng hậu vừa kiềm chế lại vừa lo lắng cho hắn, đương nhiên hắn biết.. Đạo lý cây cao đón gió hắn vẫn còn hiểu rõ
Bàn tay to của hắn nhẹ nhàng phủi đi những cánh hoa đào dính trên y phục màu trắng của Y nhi, thuần khiết như nàng, hắn ích kỷ muốn bảo vệ nàng, không muốn khiến nàng phải chịu một chút tổn thương nào.
Phần tình cảm này, hắn phải chăng có thể lý giải được?
Chuyển động của Tần Lạc Y hình thành những gợn sóng nhu tình ở trong lòng hắn, hắn cực lực nhịn xuống rung động của mình, hắn biết hay không chính mình đang chơi với lửa?
Da Luật Ngạn Thác cần tập trung toàn bộ lực chú ý mới có thể cố gắng hiểu rõ lời của nàng, sủng ái mà dùng bàn tay to thô nhám vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, nhịn không được tựa đầu chôn sâu vào cổ nàng, hít lấy mùi hương trên người nàng.
“Y nhi, đáp ứng ta, bất luận như thế nào cũng không được rời khỏi ta!” Nhân tiện hắn nhẹ cắn vào nước da mềm mại trắng như tuyết của nàng, cho nên trong giọng nói có vài phần mơ hồ, không rõ ràng.
“Vâng!” Mặc dù không rõ ràng lắm hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhưng mà những lời này của hắn gợi lên những cơn sóng vô cùng lớn trong lòng nàng
Hơi nghiêng mặt, để hắn có thể hôn lên vành tai mẫn cảm, để cho hắn vô lễ một lần đi, hắn hưởng thụ loại hỗn hợp tê dại và cảm giác đau khổ này, vui sướng bỡ ngỡ khiến nàng im lặng mà chịu khuất phục.
Đôi mắt đen của hắn càng ngày càng trở nên tối lại, dần dần du͙c vọng nồng đậm càng dâng cao, nếu du͙c hỏa này là do nàng châm lên, thì để nàng đến phụ trách dập tắt đi…
Bài trí trong Cúc Tình Hiên có phong cách rất khéo léo, thiết kế mỗi một chỗ đều có phác thảo cẩn thận tỉ mỉ, tình cảm mãnh liệt tạm ngừng lại, Tần Lạc Y mềm nhũn ghé vào trên người nam nhân, trên người từ lâu đã nở đầy hoa đào mê người.
“Nghĩ gì vậy?”
Da Luật Ngạn Thác giơ tay, nhẹ nâng cằm nàng lên, hắn muốn bắt được tâm tư lúc ẩn lúc hiện của nàng, không cho nàng có chút phân tâm, hắn phát hiện bản thân mình đã yêu sâu sắc cảm giác tốt đẹp trên cơ thể mềm mại của nàng mang đến.
Nàng miễn cưỡng lắc đầu.
“Ta chỉ cảm thấy nơi này đẹp quá, thì ra thế giới ở ngoài vương phủ to như vậy, giống như thế này”
“Nàng thấy thế giới này như thế nào?”
“Rộng lớn, tự do.”
Da Luật Ngạn Thác trầm mặc một lúc, đột nhiên điên cuồng cười rộ lên, cả giường cũng chấn động theo.
“Chàng cười cái gì?”
Tần Lạc Y khó hiểu ngồi dậy, nhìn nam nhân này dường như không khống chế được tâm tình.
Tiếng cười của hắn chói tai mà giễu cợt, dày đặc làm người khác khó chịu lạ kỳ.
“Y nhi, nàng, quá mức đơn thuần rồi!” Hắn giơ cánh tay lên trên mắt, liên tục cười điên cuồng…
Vì sao tiếng cười của hắn truyền vào trong tai nàng, lại khiến nàng cảm thấy từng đợt lo âu?
Bất thình lình, hắn ngồi dậy, hai tay chống bên người nàng, gương mặt chậm rãi tiến gần lại, dọa Tần Lạc Y rụt vào bên trong giường một chút.
“Y nhi, thế giới này chỉ có giết chóc và dã tâm, dưới bầu trời trong xanh, đó là bùn lầy, trong mắt nàng, nhìn rất đơn thuần rồi”
Ác mộng u ám dường như chói lọi trong đôi mắt sâu thẳm lẩn trốn, mê hoặc, hỗn độn, làm nàng cảm thấy hoảng sợ
“Là suy nghĩ của chàng quá mức cực đoan.”
Một tay nàng xoa nhẹ trước ngực, kiên trì bác bỏ.
“Không có dã tâm, không thích giết chóc, dưới bầu trời xanh cũng có nước thanh khiết của chốn bồng lai, huống chi, sen trắng cũng cần nước bùn để bồi dưỡng…”
Da Luật Ngạn Thác nhếch môi, nham hiểm nhìn thẳng nàng, hơi thở nóng bỏng phun lên gò má nàng, sương trắng nồng đậm bị biểu hiện của hắn hù đến nổi không dám thở dốc.
“Nói vậy thật tốt! Có một ngày, nàng cần phải tìm đến trước mặt ta, để ta cẩn thận nhìn xem, ta chưa từng thấy qua nước thanh khiết chốn bồng lai, xem hình dáng nó như thế nào. Nếu như tìm không ra, ta sẽ cho rằng lời nói của nàng chẳng qua chỉ là một lời nói suông biện giải, tiểu nữ oa không biết trời cao đất rộng.
Mi tâm giãn ra, lại khiến nàng đau lòng vô cùng.
Tags: Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Tranh quyền đoạt vị, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngược đãi, Truyện sủng