Vũ thấp dương liễu lâu tâm nguyệt, ca tận hoa đào phiến đáy ngọn nguồn phong.
Theo đừng về sau, ký ức gặp lại, vài lần hồn mộng cùng quân cùng.
Đêm nay thừa đem ngân công chiếu, vẫn còn sợ gặp lại là trong mộng.
(Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)
☆☆☆☆☆☆☆☆
Ngày hôm sau, giờ Ngọ.
Ánh nắng ấm áp nhàn nhạt chiếu vào khe hở nhỏ bé trong tẩm cư, ở trên giường, thần sắc khi ngủ say của Tần Lạc Y càng trở nên mê người.
Lông mi dài hơi vểnh lên, che đi đôi mắt lạnh lùng của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn chút vệt nước mắt, thân thể mềm mại hơi cuộn tròn, sau đó được Da Luật Ngạn Thác bá đạo ôm vào trong lồng ngực.
Dán chặt cơ thể hấp dẫn của nàng vào người mình, từ trên người nàng tản ra mùi hương thơm ngát nhàn nhạt tựa như mê tình dược khiến hắn lại căng cứng.
Bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gò má tuyệt sắc của nàng, đau lòng lau đi mồ hôi trên mặt nàng, sau đó cẩn thận chạm vào thân thể trơn bóng nàng, trên người của nàng chỗ nào cũng thấy dấu vết chiếm hữu bá đạo của hắn.
Đôi mắt đen dần trở nên thâm thúy, hắn ôm chặt lấy thân thể của nàng, khí tức đục ngầu lại một lần nữa bao phủ Tần Lạc Y đang ngủ say.
Nàng rốt cuộc là dạng nữ nhân gì?
Da Luật Ngạn Thác mê muội hôn lên da thịt trơn bóng của nàng, say sưa cắn nuốt hương thơm trên người nàng.
Hắn không khỏi có chút ảo não, biết rõ nàng vẫn luôn là một người phân rõ phải trái, nàng trẻ trung tươi mát như một đóa hoa thế nhưng mình vẫn không nhịn được du͙c vọng to lớn mà chiếm giữ lấy nàng, mãi cho đến sáng sớm, hắn vẫn không buông tha cho thân thể tràn ngập dấu hôn của nàng, thế nên cuối cùng nàng không chịu được mà ngủ say sưa.
Nàng mệt muốn chết rồi!
Da Luật Ngạn Thác đau lòng hôn lên môi nàng, hắn biết bản thân nhất định sẽ làm nàng đau, thế nhưng nàng đã hoàn toản trở thành nữ nhân của mình rồi, nghĩ đến đây, trong lòng hắn nồng đậm sự dịu dàng.
“A…——”
Bỗng thân thể Tần Lạc Y khẽ nhúc nhích, lông mi dài có chút run run, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đè lên huyệt thái dương, lông mày nhíu lại.
“Y nhi…——”
Da Luật Ngạn Thác ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nhẹ lẩm bẩm bên tai nàng, tựa như tình nhân với nhau, mập mờ vô cùng.
Tần Lạc Y chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt lấp lánh vẻ mê hoặc.
Đây là nơi nào?
Nàng thử cử động cơ thể, lập tức cảm thấy đau nhức vô cùng.
“A…——đau quá”
Nàng vô thức lẩm bẩm, chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao thân thể lại đau như vậy?
Trên đỉnh đầu bỗng có tiếng cười trầm thấp khiến Tần Lạc Y giật mình, nàng ngẩng đầu lên, trong lúc lơ đãng đã vô tình chìm sâu vào trong đôi mắt sâu như biển kia.
Trong đôi mắt kia, thế nhưng lại tràn ngập sự nóng bỏng mãnh liệt, còn có… tình cảm dịu dàng?
“Y nhi, nàng đã tỉnh?”
Da Luật Ngạn Thác cười ôn nhu, xoay người đặt nàng ở dưới thân, làm cho nàng phải nhìn thẳng vào mình.
“Còn đau nữa không?” Ngữ khí của hắn hoàn toàn không còn cuồng nịnh, càn quấy như hồi trước nữa, mà trái lại tràn ngập dịu dàng, mềm mại.
Giống như——nàng và hắn là một đôi vợ chồng!
Nhưng mà, lời hắn nói làm cho Tần Lạc Y ngơ ngẩn.
Cái gì? Hắn vừa nói cái gì?
Tần Lạc Y vô thức vươn tay muốn ngăn cản lồng ngực cứng rắn của hắn, nhưng lập tức lại thấy được cánh tay trơn bóng của mình, không có bất kì một vết gì trên tay…
Nàng kinh ngạc thở gấp, thủ cung sa… không thấy nữa rồi!
Không! Không!
Tần Lạc Y cảm thấy máu trong người như đông lại, nhất là khi nàng phát hiện ra cơ thể mình không mảnh vai che thân, nàng nhanh chóng lục lọi đầu óc về sự việc xảy ra tối hôm qua.
Theo như những gì nhớ được, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng trở nên tái nhợt, thân thể khẽ run lên.
Sự việc từ tối qua cho đến sáng sớm nay, toàn bộ nàng đều nhớ ra được, nhớ tới vẻ mặt thâm tình khó nhịn của hắn, cũng nhớ đến âm thanh rên rỉ ái muội của mình…
Tần Lạc Y hít một hơi lạnh, nàng không có dũng khí để đối mặt, nàng cảm thấy mình thật sự rất quá đáng, tại sao lại có thể nhiệt liệt đáp lại hắn như vậy?
Sau một khắc, hai cánh tay của nàng bị Da Luật Ngạn Thác kéo lên trên đỉnh đầu.
Đôi mắt sắc bén như chim ưng tràn ngập phẫn nộ, chết tiệt! Phản ứng của nàng đối với chuyện tối hôm qua là sao đây?
“Da Luật Ngạn Thác… Ngươi thả ta ra!”
Tần Lạc Y vô lực giãy dụa, nhìn đôi mắt mờ mịt của hắn mà run rẩy nói.
Trong đôi mắt thâm thúy của Da Luật Ngạn Thác bắt đầu gợn sóng, tiếng nói trầm thấp mang theo khí tức nguy hiểm vang lên:
“Thả nàng ra? Tối hôm qua là ai năn nỉ bản vương không được rời đi?”
Tần Lạc Y trợn mắt, tối hôm qua…
“Không… không!”
Nàng liều mạng lắc đầu, chỉ muốn trốn tránh tất cả!
Nhưng Da Luật Ngạn Thác lại nhìn thấu suy nghĩ của nàng, ngữ khí lạnh lùng đến giật mình:
“Y nhi, không ngờ tối hôm qua nàng lại nhiệt tình đến thế, không ngừng cầu xin bản vương chiếm hữu nàng…”
“Đừng nói nữa, xin ngươi, đừng nói gì nữa…”
Tần Lạc Y thật sự không thể nghe nổi nữa, trong đáy mắt bắt đầu tràn ngập nước mắt, giọng nói cũng trở nên vỡ vụn.
“Nàng đã là nữ nhân của bản vương, chẳng lẽ còn muốn bản vương lưu lại dấu hôn trên người rồi đi gặp Tang đại ca sao?”
Hắn cười chế nhạo rồi lại đè lên người nàng.
Khuôn mặt tuấn mỹ mà tà ác càng ngày càng đến gần, khí tức nguy hiểm cũng vì thế mà bao phủ toàn bộ khoang mũi của Tần Lạc Y…
“Không… Da Luật Ngạn Thác, ngươi muốn gì?”
Tần Lạc Y nhìn thần sắc quen thuộc trong mắt hắn thì thân thể đột nhiên siết chặt lại, vội vàng nghẹn ngào nói.
“Làm việc mà ta và nàng đều thích!”
Hắn nở nụ cười tà mị, xấu xa nhìn chằm chằm vào môi nàng.
Trong đầu Tần Lạc Y nhanh chóng hồi tưởng lại, không được, nhất định là có chỗ có vấn đề.
Thứu lĩnh Phong trước ngăn cản độc ỷ, cau mày nhàu tổn hại khổ tâm toái.
Phấn hồng giai nhân tổn thương đừng tay áo.
Tình gì đã.
Du sơn ngoạn thuỷ mỗi năm phải
Thường nhớ cùng đi nay độc đến, thuyền cô độc muộn dương hồ quang ở bên trong.
Suy móa tà dương vô hạn ý.
Ai cùng gửi?
Tây hồ nước là tương tư nước mắt.
(Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)
☆☆☆☆☆☆☆☆
“Da Luật Ngạn Thác, ngươi… ngày hôm qua vậy mà ngươi lại dùng thủ đoạn hèn hạ như thế…”
Nàng nói không nên lời, đôi mắt đẹp dần dần tràn ngập nước mắt.
Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác trở nên lạnh lùng, khuôn mặt anh tuấn cũng trở nên dữ tợn, giọng nói lạnh như băng tựa như hàn khí tấn công Tần Lạc Y.
“Trong lòng nàng, bản vương là loại người tiểu nhân như vậy?”
Đáy mắt hắn vụt qua một tia tổn thương khiến Tần Lạc Y giật mình, chẳng lẽ không phải hắn sao? Vậy thì vì sao tối hôm qua mình lại có những cảm giác kì đến thế?
Loại thuốc bột kia!
Nàng đột nhiên nhớ tới mình đã từng ngửi qua thứ gì đó, nàng còn nhớ rõ khi ngửi loại thuốc bột đó, thân thể đột nhiên có cảm giác dị thường, loại cảm giác này làm nàng có chút sợ hãi.
Da Luật Ngạn Thác nhìn hai mắt đang mê man của Tần Lạc Y, sự giận dỗi trong đáy mắt dần dần rút đi, thay vào đó lại nhàn nhạt nhu tình:
“Y nhi, tối hôm qua nàng đã trúng độc tình tán.”
“Độc tình tán?”
Tần Lạc Y kinh ngạc đến cực điểm, nàng biết vô số loại dược thế nhưng lại chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng, người thông minh như nàng, chỉ cần nghe xong tên này đã biết một khi trúng loại độc này thì hậu quả sẽ ra sao!
Nàng cười khổ, hóa ra đây là số kiếp đã định, thật sự không thể trốn tránh được nữa!
“Y nhi, nàng…”
Da Luật Ngạn Thác không nghĩ rằng, Tần Lạc Y lại không cam tâm tình nguyện như vậy, thoáng cái bản tính chinh phục đã mạnh mẽ bùng lên.
Đôi mắt đen nhìn chăm chú nhìn phản ứng của nàng, dịu dàng nói mà tựa như đang thôi miên:
“Nàng là nữ nhân của bản vương, từ lúc mới bắt đầu vốn đã được định trước, cho nên, cả đời này nàng đừng mơ tưởng có thể trốn thoát khỏi ta…”
Hoàn toàn là ngang ngược chiếm hữu ——
Đôi mắt Tần Lạc Y lấp lánh nước mắt, tựa như một dòng sông chảy chầm chậm qua khe nứt, tuy trong trẻo, lạnh lùng nhưng lại khiến người ta phải thương tiếc.
Lòng hắn cứng như đá, tim hắn lạnh như băng, nhưng ánh nước trong đôi mắt ấy lại mạnh mẽ tràn vào lòng hắn.
Da Luật Ngạn Thác nhìn nàng thật lâu, trong đôi mắt đen rừng rực lửa cháy, giống như muốn tàn nhẫn chiếm đoạt lấy nàng…
“Y nhi, bản vương muốn nàng hiểu rõ, ai mới là người nắm giữ sinh mệnh của nàng!”
Giọng nói của Da Luật Ngạn Thác khàn khàn, vừa ôn nhu lại mê hoặc, không chỉ tình cảm, lưu luyến mà còn rất tự phụ:
“Bản vương muốn, nàng phải là của ta!”
Ánh mắt nguy hiểm của Da Luật Ngạn Thác híp lại, giống như diều hâu bay lượn trên bầu trời, sắc bén mà bá đạo…
Tần Lạc Y thở gấp, nàng kinh ngạc đến nỗi quên cả vùng vẫy.
“Ngươi…”
Tần Lạc Y yếu ớt nói, nước mắt như hạt trân châu rơi xuống khuôn mặt tuyệt mỹ:
“Ngươi bỏ tay ra.”
Da Luật Ngạn Thác trầm thấp nói:
“Y nhi, nàng biết ta yêu thương nàng nhiều như thế nào không? Vì sao cứ muốn tra tấn ta như vậy?”
Hắn dịu dàng thổ lộ lòng mình khiến tim nàng khẽ rung động, đập nhanh thật nhanh.
Đúng vậy, làm sao nàng có thể không biết hắn yêu nào nhiều đến chừng nào…
Từ lúc bắt đầu gặp nhau cho đến lúc quen biết, tuy hắn vẫn luôn lạnh lùng, bá đạo thế nhưng mỗi lần đối mặt với hắn, lòng của nàng luôn cảm thấy rất an toàn…
Nhưng, nàng không thể thản nhiên đối mặt được, nàng vẫn còn nhớ rõ tình cảnh cha nuôi trước khi chết…
Nghĩ tới đây, Tần Lạc Y không thể ngăn được hàng nước mắt nữa rồi, mệt mỏi quá! Nàng cảm thấy mệt mỏi quá! Tâm, giống như phải gánh vác việc trọng đại, áp lực vô cùng…
“Không, ta không cần tình yêu của ngươi, chúng ta… chúng ta không thể… Không thể!” Nàng nghẹn ngào nói.
Nàng nhớ rõ lời thề của mình lúc ở trước thi thể của cha nuôi, nàng không thể yêu người này, dù cho…
Bản thân đã sớm yêu hắn!
Đúng vậy, nàng không thể lừa gạt mình được nữa, nàng yêu người nam nhân này, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, đã yêu nam nhân này.
Là vì yêu hắn, cho nên cha nuôi có thua trong tay hắn, nàng cũng không sợ hãi; Là vì yêu hắn, nàng mới ghen ghét khi thấy Cầm Cơ giành được sự sủng ái của hắn; Là vì yêu hắn, nàng mới hiểu rõ tình cảm của mình với Tang đại ca chỉ là tình cảm huynh muội đơn thuần…
Tất cả, đều bắt nguồn từ nam nhân bá đạo này, hắn cuồng nịnh, hắn tàn nhẫn khiến nàng không thể hô hấp được, làm cho lòng của nàng, không ngừng mất phương hướng…
Da Luật Ngạn Thác đau lòng lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Y nhi… Đừng khóc…”
Hắn càng dịu dàng an ủi lại càng khiến cõi lòng nàng tan nát, nước mặt càng rơi nhiều hơn.
Nàng vô thức dính sát khuôn mặt mình vào lồng ngực cường tráng của hắn, cảm nhận nhịp tim vững vàng của hắn, lòng cũng theo đó mà nhảy lên, vừa an toàn lại an tâm đến kỳ lạ…
Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác đột nhiên trở nên trìu mến, thương yêu, hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nàng lên, nhìn vào mắt nàng, giọng nói rất kiên định:
“Y nhi, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã xác định được lòng mình rồi, cho nên ta sẽ không để ý tới lời thề nực cười của nàng, bởi vì người cả đời này ở bên cạnh nàng, chính là ta! Biết không?”
Tuy là câu hỏi, thế nhưng lại mang theo sắc thái mệnh lệnh bá đạo.
Lồng ngực Tần Lạc Y phập phồng bất định, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm nam tử anh tuấn này, khẽ cắn môi, không biết phải nói gì cả.
Nàng tình nguyện không hiểu gì cả, không hiểu bất cứ một điều gì cả! Cảm giác này khiến nàng chống đỡ không, nếu như hắn không phải hắn, nàng không phải nàng, thì kết quả có phải sẽ tốt hơn một ít không?
****
Thường nhớ rõ cách tiệc lễ nước mắt ròng ròng thực tiễn lúc,
Gãy tận xanh mượt dương liễu cành.
Dục nhặt ban quản sách tâm sự, không vậy cũng Càn Khôn thiên dạng giống như giấy.
Ý huyền huyền tố vô cùng tương tư,
Mạn viết xuống uyên ương chữ,
Không ngâm tựu hoa nguyệt từ, bằng người phương nào đưa ra kiều tư.
(Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)
☆☆☆☆☆☆☆☆
Bàn tay to lớn của Da Luật Ngạn Thác nhẹ nhàng phủ lên thân thể mềm mại của nàng, du͙c vọng cũng bởi vì sự dịu dàng ngoan ngoãn của nàng mà lại trở nên to lớn, đôi mắt thâm thúy dần trở nên tối tăm.
“Ngươi làm sao vậy?”
Tần Lạc Y đột nhiên thấy hắn rất kì lạ, giọng nói mềm mại như thế, kéo dài ra như thế lại khiến cho lòng người nào đó say mê, chính nàng cũng không biết được mình đang ôn nhu nói chuyện với hắn.
Da Luật Ngạn Thác cười tà ác, đôi mắt đen lạnh lùng lộ ra vẻ tinh ranh, tràn ngập sự nguy hiểm của dã thú khi đi kiếm mồi:
“Ta… muốn——” Hắn hơi dừng lại, rồi chậm rãi nói: “Nàng.”
Ngay sau đó, mang theo cổ bá đạo tràn ngập lực lưỡng mãnh liệt, hạ người đâm thẳng vào thân thể của nàng.
Thân thể mềm mại của Tần Lạc Y nhịn không được mà run rẩy, đôi mắt đẹp hiển hiện một tầng sương mù:
“Không… Ngươi…không muốn….”
Tần Lạc Y thật không ngờ, trong thời điểm này mà mình lại có thể tỉnh táo cảm nhận được sự mạnh mẽ của hắn.
Da Luật Ngạn Thác thâm tình nói: “Y nhỉ, tin tưởng ta, ta sẽ yêu thương nàng thật tốt.”
Hắn chăm chú nhìn Tần Lạc Y, sau đó chôn mặt vào cổ nàng, hít sâu hương thơm trên người nàng…
Mồ hôi ẩm ướt rơi xuống, trong đôi mắt tràn ngập tình yêu, hắn nhanh nhẹn mà dũng mãnh xâm lược người con gái dưới thân, khí chất nguy hiểm của nam nhân này tựa như có thể giết được người…
Thời gian dần trôi qua, thân thể đã rời xa lý trí của nàng.
Quan trọng hơn là, lòng của nàng, cũng đang dần dần mất phương hướng…
Bền bỉ, bền bỉ, bền bỉ ——
Thân hình cao lớn của hắn với thân thể nhỏ nhắn của nàng kết hợp lại thành một thể hoàn mỹ, chặt chẽ dây dưa cùng một chỗ, kèm theo tiếng gầm gừ điên cuồng của nam nhần là tiếng nghẹn ngào của nữ nhân…
Thời gian dần dần trôi qua…
Ánh nắng bắt đầu chiếu vào hai con người đang quấn quít nhau…
Tần Lạc Y bị hắn ôm chặt vào trong ngực, nàng cảm thấy mình bị hắn đưa vào một thế giới hoàn toàn lạ lẫm và kich thích, tim, lại tràn ngập hạnh phúc, giờ phút này, cuối cùng nàng cũng không muốn trốn tránh lòng mình nữa…
Da Luật Ngạn Thác thương tiếc vuốt ve mặt nàng:
“Y nhi, nhìn xem ta… vừa mới yêu thương nàng…”
Hắn ôn nhu hôn lên sợi tóc rủ xuống trước ngực nàng, ngứa quá!
Tần Lạc Y mệt mỏi mở mắt, ánh mắt của hắn dịu dàng vô cùng, nội tâm của nàng lại gợn sóng lớn, nàng không thể tin được nữ nhân vừa nãy được hắn yêu thương… chính là mình…
“Chàng ——” Đôi môi đỏ mọng hé mở, nàng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Da Luật Ngạn Thác cau mày không vui:
“Sao vậy?”
Ánh mắt Tần Lạc Y trở nên rất không tự nhiên, nàng cụp mắt, thấp giọng nói:
“Thác ——”
Bàn tay to lớn ôm chặt lấy thân thể nàng, vẻ giận dỗi trên mặt cũng dần dần biến mất, khóe môi vẽ lên một nụ cười thỏa mắt, đôi mắt đen cũng lại tràn ngập nhu tình.
“Chàng —— có thể buông tha cho Tang đại ca được không?”
Giọng nói của nàng vừa sợ hãi, dịu dàng mà lại tràn đầy sự bất lực.
Lông mi dài che đi vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng trong mắt nàng, biểu tình trên mặt cũng buông xuống ——
Da Luật Ngạn Thác ngừng động tác vuốt ve tay nàng lại, chỉ khẽ chớp mắt, sau đó ngón tay dường như vô ý mà lướt theo đường cong cơ thể nàng
Tâm tư kín đáo biến hóa đều giấu ở sâu trong đôi mắt tĩnh mịch kia.
Tim Tần Lạc Y đập càng ngày càng nhanh hơn, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng không dám ngẩng đầu nhìn mắt Da Luật Ngạn Thác, thậm chí còn không dám suy đoán xem hắn có tức giận hay không.
Hắn, sẽ tuân thủ lời hứa mà thả Tang đại ca chứ?
Một lúc lâu sau, Da Luật Ngạn Thác rời giường, đứng ở đầu giường tự mặc quần áo của mình, sau đó tiến về phía Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y chấn động, nàng có chút không biết làm sao nhìn Da Luật Ngạn Thác, trong mắt hiện rõ sự cẩn thận và dè dặt.
Hắn không nói gì, chỉ yên lặng cầm quần áo đến gần Tần Lạc Y.
“Qua đây…” Giọng nói trầm thấp tràn ngập uy nghiêm khiến cho người ta không dám làm trái, trong đôi mắt nhìn Tần Lạc Y lại thâm sâu khiến không ai đoán được hắn đang nghĩ gì.
Tần Lạc Y không dám không nghe lời hắn, đành phải di chuyển thân thể, bàn tay nhỏ bé cũng nắm chặt lấy chiếc chăn che trên người.
Mi tâm hắn nhăn lại, tỏ vẻ không vui, đột nhiên hắn nhấc người nàng lên, tự mình thay quần áo cho nàng.
“Ta… tự mình mặc cũng được…”
Nàng thì thào nói rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, lại bị ánh mắt sắc bén như chim ưng tràn ngập sự lạnh lùng dọa sợ.
Tần Lạc Y thức thời không nói gì nữa, trên mặt là biểu tình ủy khuất, nàng gắt gao cắn môi, khuôn mặt đỏ bừng tùy ý để hắn mặc quần áo cho mình.
Hắn thật kỳ quái, rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Mặc dù nàng có chút khó hiểu nhưng chỉ có thể yên lặng nhìn hành động tiếp theo của hắn.
“Chúng ta cùng đi đến Tây Sương biệt uyển! Chỗ đó đã tu sửa xong rồi!”
Hắn tới gần nàng, thân mật cạ mũi mình vào chóp mũi nàng. Khí tức ma mị mà nóng rực của hắn tràn ngập khoang mũi nàng.
“Tây Sương biệt uyển?” Nàng mơ hồ hỏi lại, hình như cũng có chút ấn tượng.
Da Luật Ngạn Thác cong môi, ôm nàng xuống giường:
“Đúng vậy, nơi đó sẽ là chỗ ở về sau của nàng.”
Tags: Nữ cường, Tác giả Ân Tầm, Tranh quyền đoạt vị, Truyện cổ trang, Truyện Happy Ending, Truyện ngược đãi, Truyện sủng