Title: 1997/12/30
Ngày tháng: Wed Nov 31 02:16:38 1997
Trước khi tiến hành ghi lại tâm tình ngày hôm nay, mình phải ngồi thở một chút, thả lỏng một chút.
Vốn là mình đã tự nhủ phải về nhà trước 11h đêm, như thế mới hoàn thành được công tác báo cáo thu hoạch kịp thời Nhưng cuối cùng, cô bé lọ lem đã không thể về nhà trước 12h đêm
Sáng sớm nay gặp anh ấy trên mạng, anh ấy bảo là bị cảm, hại mình lo lắng. Hoá ra mới biết là anh ấy giở trò Gấu. Hừ, thật là…
Anh ấy đã ngầm chỉ đến việc hẹn gặp nhau như thế nào. Mình thấy vui quá : )
Sau gần một tháng kiên cường kháng chiến, thắng lợi cuối cùng đã thuộc về mình Để trừng phạt anh ấy một chút về tội dám để mình phải chờ đợi suốt cả tháng, mình lừa anh ấy, bảo là mình không hề xinh . Đáng lí mình định tiếp tục trêu anh ấy. Nhưng đến khi anh ấy bảo “Đều là những người mất mặt bên đời, gặp nhau hà tất phải đa lễ” mình mới tha thứ và chấp nhận
Hai người hẹn nhau trước cổng Mc Donalds lúc 7 giờ tối. Đầu gấu keo kiệt quá đỗi, không nỡ mời mình ăn một bữa Tiểu Văn nói mình nên đến muộn 30 phút, để thể hiện sự phản kháng không lời đối với chế độ trọng nam khinh nữ tồn tại hàng nghìn năm qua. Nhưng mình không thèm làm vậy. Mình đã lãng phí hết một tháng cho việc chờ đợi rồi, không muốn đợi chờ thêm dù là một phút, một giây.
Mình mặc bộ quần áo hôm đi công viên Khẩn đinh với chiếc ba lô cappuccino. Mình muốn mang theo cảm giác vui vẻ của ngày nào để gặp anh ấy
Để xe đạp trước cửa hiệu NET, mình chậm rãi đi bộ đến Mc Donald. Mình nhận ra ngày anh ấy với màu xanh khắp người, không chỉ có quần áo giày tất, cả đến cái kiểu ngẩn ngẩn ngơ ngơ của anh ấy cũng rất “xanh”. Mình đập nhẹ lên vai anh, tựa như với một người bạn thân thiết. Bởi vì mình muốn nhìn thấy cảnh anh ấy quay đầu lại mới nhìn thấy mình và phải ngạc nhiên đến độ hai mắt kính vỡ vụn . Thế nhưng kính của anh ấy không bị tuột xuống, chắc là anh ấy đã giật mình đến hóa đá . Ở trong quán Mc Donald, mình quan sát anh ấy thật kĩ lưỡng. Dáng vẻ nho nhã, nhưng khi cười có gì đó gian gian, quả nhiên có vốn liếng để bị gọi là Đầu gấu .
Khi nói chuyện, anh ấy rất hay kèm thêm động tác minh họa, tựa hồ tay anh ấy đang nói, chứ không phải là miệng. À ừ, chat trên mạng thì cũng toàn dùng tay đó thôi!. Chính vì thế, đã từng có lúc, mình không biết mình đang ở đâu, trên mạng hay trong cuộc sống hiện thực. Hai người nói từ chuyện Bàn Cổ khai thiên lập địa cho đến làm sao chữa khỏi bệnh cô độc của chó. Mình cao đàm khoát luận với anh ấy một cách rất tự nhiên. Cảm giác đó tựa như nói chuyện với chính mình, bởi khi mình đang nói, anh ấy luôn chăm chú một cách lặng lẽ. Mình thích không khí của buổi trò chuyện hôm nay. Giống như ngồi trên bãi cát, có gió biển thổi vào lành lạnh và nghe câu chuyện về những con thuyền xa xăm. Tất cả thật bình thản, thật thoải mái. Nhưng rồi mình lại muốn thử anh ấy, vì vậy mình đã bịa ra một bộ “triết học cà phê”. Khi mình thuyết xong, lại phát hiện ra vẻ mặt ngây phỗng màu xanh của anh ấy .
Nhưng bất ngờ, anh ấy cũng lập tức bịa ra được một pho “lực học chất lỏng”. Mình ngây ra liệu có màu cà phê không nhỉ? Mình bắt đầu cảm thấy anh ấy không phải là một con người ảo nữa. Anh ấy không chỉ tồn tại trong thế giới ảo của internet, mà trong cuộc sống hiện thực, anh ấy vẫn mạnh mẽ kiên cường, dịu dàng, sâu sắc, nhạy cảm và đa dạngi. Mình cũng thấy những công sự phòng ngự của mình tựa như pháo đài xây trên cát, không thể nào chống đỡ được sự tấn công của sóng biển.
Trước anh ấy, mình không còn chút hiếu thắng nào nữa, bởi mình đã hoàn toàn đầu hàng. Vì thế, mình chấp nhận lời hò hẹn vào hôm sau của anh ấy.
Còn một tiếng đồng hồ nữa mới đến 3giờ 15phút, châm thêm một li Manbra nữa vậy! Mình chắc chắn lúc đó anh ấy sẽ lên mạng. Mình không muốn làm anh ấy thất vọng, càng không muốn làm mình thất vọng . Tiểu Văn gọi đây là phản ứng ràng buộc, cô ấy nói mình đã vô phương cứu chữa :~ Ràng buộc thì ràng buộc, mình đã “nguyện đi theo con đường đã chọn”
※
Người gửi: FlyinDance (Khinh vũ phi dương)
Title: 1997/12/31
Ngày tháng: Thu Jan 1 06:03:52 1998
Đến lúc dùng ngôi nhân xứng số 2 “anh” để thay cho ngôi nhân xưng thứ 3 “anh ấy” rồi. Bởi vì em quyết định để anh chia xẻ với em những bí mật sâu kín của mình
Anh đã lên mạng lúc 3h 15phút, đúng như em dự đoán. Xem ra anh cũng đã bị em ràng buộc rồi . Tiếc là chiều nay mình còn đi xem phim nữa, nếu không chúng mình lại có thể trò chuyện cho đến khi trời sáng. Đi ngủ thôi, em không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy suy sụp của em.
Em tỉnh dậy đã gần 12 giờ trưa, trước hết phải tắm đã! Đối với con gái, cơm có thể không ăn, nhưng tắm thì không thể không làm . Em ngân giọng theo một bài hát, cảm giác khiến em nhớ lại lúc đi trên đường học viện kĩ thuật, em đã múa . Thế rồi, khi mặc áo, em chợt nhìn thấy một vết bớt đỏ trên tay phải. Em lặng người nhìn vết bớt, toàn thân tựa như bị đông cứng. Em ngồi xuống nền buồng tắm và khóc. Hóa ra, 3 tháng trôi qua, em vẫn chỉ bay lượn trên mạng mà thôi, em không thể FlyinDance trong cuộc sống thực tại. Em đành nghe theo lời mẹ, chuẩn bị về Đài Bắc, phải có trách nhiệm với mạng sống của mình. Em lau khô nước mắt, chỉ lát nữa thôi anh sẽ đến.
Hôm nay chúng mình đi xem phim! Phải vui lên chứ. Nhưng tại sao lại chọn Titanic? Trước nay, em vốn không có sức đề kháng với các bi kịch.
Thời tiết hôm nay rất đẹp. Khí hậu ở Đài Nam thường xuyên như vậy. Em dấu mặt sau lưng anh. Em không thể phơi mặt dưới nắng được nữa, mặc dù ánh nắng hôm nay thật nhẹ, thật dịu dàng. Ngồi sau xe anh, em có thể nhìn thấy tai anh đỏ dậy lên từng chập. Đầu gấu à, thực ra em cũng giống như anh, vành tai cũng nóng hẳn lên. Nhưng chỉ có gió thổi qua mới biết được điều đó. Còn anh, cứ lòng vòng lòng vòng, có vẻ như đang tìm chỗ để xe. Nhưng em biết. Anh đang tìm cách để em ngồi sau anh lâu hơn chút nữa.
Em dùng kẹp tóc kẹp một cái đuôi ngựa. Tại vì Tiểu Văn nói rằng đường cong trên khuôn mặt em rất hấp dẫn, nên em không muốn mái tóc dài che mất khuôn mặt em. Đầu gấu à, em mong rằng anh có thể vĩnh viễn nhớ được khuôn mặt em xinh đẹp nhất lúc này. Vì có thể chỉ vài hôm sau, em sẽ không còn xinh đẹp được nữa. Lúc đứng xếp hàng mua vé, là lúc em gần sát bên anh nhất. Em thậm chí muốn chúng mình cứ xếp hàng mãi như thế, không mua được vé cũng chẳng sao. Nhưng tay phải của em thỉnh thoảng lại bị chạm vào tay trái của anh. Em cảm thấy vết bớt đỏ như đang nở nụ cười lạnh lẽo.
Ngồi trong rạp Nam Đài, em đã không thể tự chủ nổi mình. Em bỗng thấy mình rất giống với tàu Titanic, sắp sửa chìm xuống đáy biển lạnh. Jack thân yêu sẽ ra sao đây? Hate? Help? Hold?
Đầu gấu à, anh không hề lãng mạn, anh vốn không phải là người có thể bị tình tiết trong câu chuyện tình hư cấu làm cho xúc động, trừ lúc Jack nói câu:
“Rose, listen to me.. Listen…Winning that ticket was the best thing that ever happened to me… It brought me to you… And Im thankful, Rose… Im thankful…”
Đến lúc ấy em mới thấy anh ngồi căng thẳng, đầu lông mày và khóe miệng giật giật. Anh có biết không, em cũng có cùng cảm giác ấy.
Anh nhắc em đã tan rạp. Phải, bộ phim của em đã kết thúc, nhưng cuộc sống của anh vẫn phải tiếp tục. Không phải vậy sao, Đầu gấu? Nhưng em ích kỉ, vẫn muốn giữ lại một vật gì đó thuộc về anh. Em muốn anh kí tên vào tấm vé. Đầu gấu à, anh ngốc thật đấy. Đó là cách bày tỏ em đã chấp nhận thua rồi. Trong lòng em hi vọng anh sẽ kí tên thật của anh. Như thế những nhớ thương về sau sẽ thêm cụ thể, nếu như vẫn có “về sau”. Hơn nữa, em mới có thể càng chắc chắn rằng, anh không chỉ tồn tại trên mạng mà thôi.
Đầu gấu à, cuối cùng em đã thỏa ước mơ đi dưới làn mưa nước hoa Dolce Vita. Cảm ơn anh đã cho em cảm nhận được “những ngày hạnh phúc”. Nhưng thật sự xin lỗi anh, lời chia tay em không sao nói ra được. Mình đã bắt đầu từ email, cũng nên dành kết thúc cho email. Cũng đã hơn 3 tháng rồi tính từ ngày em gửi cho anh bức mail đầu tiên. Thời gian có vẻ không phải là ngắn, nhưng không thể dùng từ Dài để mô tả. Câu chuyện giữa anh và em là do em bắt đầu, vì vậy kết thúc cũng nên do em thực hiện. Như thế gọi là tháo chuông vẫn cần người buộc chuông, cũng gọi là “có trước có sau”. Đầu gấu à, lần này em dùng thành ngữ có đúng không? Có lẽ đúng như anh đã nói, mạng vốn rất nhanh, nhưng không hoàn hảo. Em có thể gửi rất nhanh cho anh những thương những nhớ, nhưng không thể nào gửi kèm theo những giọt nước mắt.
Trời đã sắp sáng rồi. Lát nữa, sau khi gửi cho anh bức mail cuối cùng, em cũng phải ra đi. Anh lúc này, chắc là đang ngủ say!