– Anh cho em thanh toán phòng 17 – tôi để chìa khóa lên bàn rồi nói…
– Rồi chờ chút! – Lão này đang bận làm giấy tờ gì đó…
– À mà tối hôm qua ông anh có nhớ em vào đây kiểu gì không… say quá chẳng nhớ nữa – tôi gãi đầu…
– Mẹ kiếp… mày say nhũn người thì biết cái quái gì nữa, có con bé người yêu của mày nó dìu vào đây gọi cửa. Mất giấc ngủ lại còn bắt tao đưa mày lên phòng nữa… – lão này trình bày với vẻ bực tức…
– Vậy ư… anh thông cảm, à mà người yêu… người yêu nào nhỉ – tôi nhăn mặt lẩm bẩm.
– Nó chơi với con em tao học chung lớp 11 ở trường HB, tên gì nhỉ? À đúng rồi Mai. Tối qua con bé nói mày là người yêu nó thì tao biết vậy…
– Chắc ông anh nhầm rồi… em có quen ai tên Mai đâu?
– Mệt mày quá… thanh toán tiền rồi lướt đi cho tao nhờ.
Mẹ kiếp làm ăn kiểu quái gì mà ăn nói với khách như vậy… chắc dẹp tiệm sớm. Thanh toán tiền phòng xong đi ra ngoài như một thói quen là cho tay vào túi quần tìm bao thuốc thì sờ thấy cái chìa khóa mới chợt nhớ ra con xe máy của mình đếch biết nó đang ở phương nào… đảo mắt nhìn quanh khu để xe thì may quá nó được dựng ở sâu trong góc, tí nữa mất thì toi. Nhanh chóng lên xe phóng đi kiếm cái gì để lấp đầy cái bụng đang cồn cào rồi mới tính tiếp được…
Ăn sáng mà trong đầu cứ nghĩ đến chuyện tối qua… khó chịu thật, chẳng biết lão kia có nhầm lẫn ở đâu không chứ thực sự là tôi chả quen biết ai tên Mai cả. Bỗng điện thoại rung lên báo tin nhắn… tưởng là T nhưng mở ra thì không phải, mà số lạ.
– Muốn biết tối qua ai đưa anh vào nhà nghỉ đó không?
– Ai đó? Hình như không quen thì phải.
– Bây giờ anh qua cổng trường cấp 3 HB sẽ biết.
– Vậy là sao?
Đợi một lúc lâu không thấy người này trả lời nên bèn gọi… nhạc chờ bài love you and love me thì phải, gọi mấy cuộc liền mà chẳng bắt máy. Chả biết thế nào đây, đành phóng xe đến trường HB… cách chỗ tôi đang đứng khá là xa nên mất lúc lâu mới tới nơi. Thời điểm này thì hầu hết học sinh đã ra về, chỉ còn lác đác vài cái bóng áo trắng đi bộ trong sân trường… chẳng lẽ người này rảnh quá hay sao mà tự nhiên kiếm chuyện chơi mình, nghĩ vậy và quay đầu xe thì bỗng có tiếng ai đó gọi tên, ngoái lại nhìn xung quanh thì nhận ra có cô bé mặc áo dài trắng đang đứng bên đường vẫy vẫy tay. Tôi nhìn rồi chỉ tay vào mình để khẳng định điều đó thì con bé cười rồi gật đầu…
– Anh tới hơi muộn so với dự tính của em hihi…
Con bé này chạy sang chỗ tôi rồi cười híp mắt như kiểu bạn bè thân thiết không bằng… tôi nheo mắt nhìn một lúc thì thấy quen quen nhưng chưa nhận ra là ai.
– Sao anh nhìn em ghê vậy – con bé đỏ mặt nói…
– Vậy ra em là người tối qua giúp anh?
– Tình cờ đi ngang qua thấy anh đang nằm bên vỉa hè ngủ ngon lành… hihi…
– Cảm ơn em nhiều nha – tôi gãi đầu vì ngại…
– Coi như em trả ơn anh thôi…
– Trả ơn? – Tôi ngạc nhiên…
– Chắc anh không nhớ rồi… mà thôi chuyện dài dòng lắm mình vào quán nước bên kia đường rồi em kể cho.
– Um… vậy cũng được, em lên xe đi.
Tôi nói rồi nổ máy… con bé nhảy lên xe, ôm cái cặp trước ngực. Vào quán nước gọi hai ly nước cam, nói chuyện một lúc lâu thì mới biết con bé này tên Mai đang học lớp 11 chuyên Anh… nhà ở khu sở dầu, chả là lần lâu tôi có tình cờ chứng kiến vụ tai nạn vào buổi đêm, một tụi học sinh đi chơi chẳng hiểu sao va quệt… tôi có giúp đưa một thằng bị bất tỉnh vào bệnh viện, khá bất ngờ là Mai cũng ở trong đám đó vì chuyện cũng xảy ra rất lâu rồi nên tôi không có chút ấn tượng nào với con bé cả. Trùng hợp là tối qua cũng chính con bé là người ngồi uống rượu với tôi… nực cười thật, khéo đùa. Chắc là do cách ăn mặc, Trang điểm nên vừa nãy mới gặp nên tôi không nhận ra.
– Vậy là coi như hết nợ nha… hihi – con bé che miệng cười.
– Um dù sao cũng cảm ơn em. À mà cậu bạn em sao rồi?
– Dạ mất lâu rồi ạ! – Con bé mặt buồn rầu nói…
– Thật đáng tiếc… haizz…
Tôi nói rồi châm thuốc… chỉ vì một phút nông nổi mà hứng chịu hậu quả quá nặng nề, nó bị trấn thương sọ não… sống thực vật rồi qua đời khi còn rất trẻ. Cuộc đời thật ngắn ngủi… nói chuyện thêm lúc nữa thì có điện thoại của thằng bạn gọi nên tôi phải đi ngay. Định đưa Mai về theo đúng phép lịch sự nhưng con bé nói có bạn chở về và hẹn dịp khác gặp… vội quá quên không hỏi là làm sao nó lại có số của tôi, lạ thật. Phóng xe thật nhanh tới quán của mình thì đã thấy thằng bạn ngồi đó nhâm nhi tách cafe.
– Sao đến lâu chưa? – Tôi bước tới vỗ vai nó rồi ngồi xuống phía đối diện…
– Cũng vừa mới tới… đây là tất cả thông tin tao có thể thu thập được về lão C – nó đẩy tập giấy về hướng tôi…
– Chà… nhiều gớm nhỉ, chắc là tao phải đọc mất mấy ngày hahaha – tôi nhấc lên xoay xoay rồi cười lớn…
– À tao nói chuyện này mày tuyệt đối không được để lộ ra ngoài đó? – Nó ngoái sang xung quanh rồi làm mặt nghiêm túc nói…
– Rồi… tao luôn kín miệng mà…
– Công an kinh tế đang điều tra lão này, nhưng chưa tìm đủ bằng chứng khởi tố.
– Vậy ư? – Tôi ngạc nhiên…
– Điều tra lâu rồi, đang thu thập chứng cứ, chỉ cần có đủ là khởi tố ngay…
– Chó chết thật – tôi đập tay mạnh vào bàn…
– Mày làm sao vậy? Có chuyện gì à?
– À không… không… à mà lão có ô dù to lắm.
– Có to đến mấy thì cũng chẳng thoát nổi đâu… vụ này lão cầm chắc phải ngồi tù.
– … – tôi im lặng luôn vì chẳng biết nói gì nữa cả…
– Thôi chết tao sắp muộn giờ làm rồi… té đây, có gì thì nói tao một tiếng…
– Ok cảm ơn nha?
Nó tát vào đầu tôi rồi nhanh chóng đi… người nhà nước có khác, việc gì cũng phải đúng giờ. Mẹ kiếp, lão với chị sắp kết hôn mà lại xảy ra chuyện như vậy… giờ tôi phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại chạy tới ngăn cản cái đám cưới này diễn ra? Biết giải thích thế nào và với tư cách gì? Nếu không làm thì đứng im nhìn chị phải thêm một lần nữa chịu đau khổ ư? Phải nhanh chóng tìm một cái cách chết tiệt nào đó để giải quyết chuyện này. Những suy nghĩ cứ cuốn tôi vào mộng mị, chẳng biết xung quanh đang diễn ra chuyện gì nữa… mãi cho tới khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo thì mới giật mình bừng tỉnh, là T nên tôi vội bắt máy.
– Anh nghe rồi!
– Đang làm gì vậy?
– Um… bận giải quyết chút việc thôi.
– Hôm qua anh đi tìm gặp chị Linh đúng không?
– Um… anh muốn chắc điều em nói là sự thật…
– Và anh đã biết được điều đó?
– Haizzz… – tôi thở dài…
– Vậy anh định làm gì?
– Chẳng làm gì cả? Em nghĩ anh có thể làm gì?
– Bỏ em đi theo chị ấy…
– Hết nói nổi… chị Linh mãi mãi là chị của anh em hiểu chứ?
– Um hì em biết rồi… mà nè em chuẩn bị nấu cơm lát qua ăn nha, bữa nay mẹ đi công tác…
– Thôi đi ăn ở bên ngoài đi em…
– Sao vậy?
– Vì anh sợ ngộ độc thực phẩm lắm.
– Á… á á anh muốn chết hả?
– Hahaah… đùa thôi lát anh qua…
– Lát nữa biết tay em.
Tôi cúp máy rồi thở dài… biết bao nhiêu thứ sắp xảy ra mà tôi vẫn đang trong một mớ hỗn độn không có lối thoát nào hết. Chắc phát điên lên mất… dường như ông trời đang thử thách sức chịu đựng của tôi vậy, chết tiệt thật. Mỗi ngày trôi qua là một cực hình… những rắc rối cứ liên tục kéo tới, chưa giải quyết được việc gì thì việc khác lại ập đến. Phải chăng cuộc đời tôi nó gắn liền với rắc rối… chán nản, dù sao cũng phải cố gắng đối diện với nó, không thể trốn tránh được nữa. Tôi phóng xe lang thang dạo quanh khắp các con phố để giúp cho lòng nhẹ nhàng bớt đi… đầu óc cần được thư giãn thì mới có thể nghĩ ra được cách giải quyết tốt nhất. Khá lâu sau đó tôi trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ cho tỉnh táo rồi sang nhà T… lúc này thì trời cũng đã xẩm tối…
– Sao anh đến muộn thế? – T chạy ra mở cổng với vẻ mặt giận dỗi…
– Tầm này thường tắc đường mà em… định không cho anh vào à?
Tôi cười cười bẹo má T, ngay lập tức được tặng ngay một cái liếc xéo lạnh sống lưng… tốt nhất là nên im lặng không khéo bà này nổi cơn điên lên thì chẳng biết thế nào. Dựng xe ở sân rồi chạy một mạch vào trong bếp định bốc một miếng chả nhưng nhìn nó màu đen vì cháy nên thôi chả dám…
– Này anh đã rửa tay chưa đó? – T từ ngoài đi vào…
– Rồi… rồi đi liền bây giờ…
Đành ra rửa tay rồi lẩm bẩm vài câu… trong lúc đó thì T bày biện các món ra bàn và đặt sẵn một lon bia cho tôi và lon nước cam.
– Cũng giống hai vợ chồng mới cưới nhỉ? – Tôi ngồi vào bàn rồi nói…
– Ai thèm lấy anh mà nhận vơ – T nói cứng nhưng mặt thì đã đỏ…
– Sao giận dai vậy… thôi anh xin lỗi – tôi cầm lấy tay T rồi nói…
– Anh có lỗi gì?
– Lỗi gì nhỉ… không biết luôn – gãi đầu gãi tai…
– Vật mà cũng xin lỗi, đúng là ngốc hihi…
– Cười vậy mới xinh chứ…
– Em không cười thì xấu ư?
– Trời đất… sao em cứ bắt bẻ anh suốt vậy.
– Cho chừa… thôi mình dùng bữa đi anh.
T mỉm cười gắp cho tôi miếng gà rán… tên của nó là vậy nhưng thực chất thì không. Mặc dù đắng nghét nhưng cũng phải khen ngon… mà đã khen thì đương nhiên sẽ ĐƯỢC gắp cho nhiều. Đúng là ác mộng… dù sao thì T cũng đã rất vất vả để làm nhiều món ăn cho tôi đến vậy nên chịu khó thưởng thức một chút cũng không vấn đề gì, chỉ cần thấy T cười vui như lúc đó là điều hạnh phúc giản đơn đối với tôi. Cuộc sống bao nhiêu bộn bề lo toan nên rất cần một nơi yên bình để dừng chân những khi bế tắc…
– Em này… cuối tuần má nói anh đưa em qua nhà anh dùng bữa – tôi nói lúc hai đứa đang ngồi xem phim ở phòng khách.
– Ơ… nhưng – T ngạc nhiên nhìn tôi…
– Em bận à… vậy để anh nói má khi khác cũng được.
– Không có… tại em lo nhỡ để lại ấn tượng xấu với má thì… – T hai tay đan vào nhau…
– Ngốc… không sao đâu, luôn có anh ở bên cạnh mà, với lại má quý em lắm.
– Vâng! Em vẫn lo lắm…
– Con dâu tương lai lần đầu ra mắt mẹ chồng thì thường vậy mà…
– Á… anh lại còn trêu em nữa… chết đi…
T đỏ mặt đánh vào người tôi, hai đứa đùa giỡn quậy tung cả căn nhà lên thì mới chịu thôi… sau đó cùng lên sân thượng ngồi ngắm sao, khá là lãng mạn. T tựa vào vai tôi rồi kể đủ thứ chuyện, dường như T rất vui và tôi hạnh phúc khi được chứng kiến điều đó… mải suy nghĩ viển vông bỗng giật mình quay sang thì thấy bà này ngủ ngon lành từ lúc nào rồi. Nhìn đồng hồ mới tá hỏa ra là đã khá muộn… còn bao nhiêu việc đang chờ giải quyết… tôi nhanh chóng bế T về phòng, nhẹ nhàng đặt lên giường để tránh làm mất giấc ngủ, hôn nhẹ lên trán T, mỉm cười đi xuống dưới nhà… đóng cửa khóa cổng cẩn thận rồi mới phóng xe đi.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện