Sáng hôm sau lại vất vả để tự lôi mình dậy khỏi chiếc giường… mắt nhắm mắt mở đi vào nhà tắm thì húc luôn đầu vào cửa, đau nhưng được cái tỉnh ngủ liền. Xong xuôi bước xuống nhà, chắc tầm này thì má hai đã qua cửa hàng rồi, ngó qua bếp đã thấy đồ ăn sáng má để trên bàn và úp lồng màn cẩn thận… khẽ mỉm cười rồi đi vào ăn. Hút xong điếu thuốc rồi ra khóa cổng, bắt xe ôm đến nhà chú L… mấy hôm không ghé qua chỗ chú, chẳng biết tình hình tiến triển đến đâu rồi.
Khoảng 30p sau tôi có mặt tại đó… đã nhìn thấy con Juviter đen của lão N dựng trước sân. Ngôi nhà này chú L mới mua cách đây độ vài năm, còn chỗ ở cũ kiêm tiệm xăm hình ngày trước thì được sửa chữa lại to và đẹp hơn giao cho mấy thằng em quản lý, lại nhớ lần đầu tới đó để xăm thì tôi lại buồn cười, một thằng nhóc hận đời, hận tất cả mọi thứ ngày trước nay cũng chẳng khá khẩm hơn… có khi còn tệ hơn, chết tiệt thật. Đứng suy nghĩ vẩn vơ một hồi thì tôi mới bấm chuông cổng… rất nhanh sau đó thì thằng em đã chạy ra mở.
– Đại ca mới vừa nhắc tới anh? – Nó ngó dọc ngó ngang rồi cười cười…
– Ừ anh biết rồi… biết vậy là tốt.
Tôi vỗ vai nó rồi đi vào bên trong phòng khách… ông N đang ngồi đối diện với chú, vẻ mặt căng thẳng lắm, tôi đoán là có chuyện không hay cho lắm đang diễn ra.
– Cháu chào chú… – tôi cúi đầu lễ phép…
– M đấy à… ngồi đi cháu – chú L cười rồi vẫy tôi ngồi xuống bên cạnh…
– Dạ… chào ông anh – tôi quay sang cười đểu với lão N…
– Thôi khỏi đi… mẹ kiếp một năm mới chào có lần – lão nhăn mặt xua tay…
– Anh nói quá chứ… hahaa…
– Thôi hai đứa bớt đùa đi, nghiêm túc bàn chuyện.
– Dạ! – Hai anh em đồng thanh…
– Vừa nãy chú đã nói qua với N rồi, bây giờ nói lại cho cháu biết… mọi việc diễn ra khá thuận lợi, đúng như sự tính toán của mình, duy chỉ có điều là hơi khó để móc nối được với nguồn hàng tin cậy.
– Dạ cháu hiểu… vấn đề cốt lõi của vụ này là nằm ở đây, theo cháu điều tra được thì bọn Thái hay lấy hàng của mấy tay trên Móng Cái nhưng dạo gần đây bị bọn Tàu nó tranh hết nên đang đói hàng. Chỉ cần mình quan hệ tốt với mấy lão đợt trước thì mọi thứ không thành vấn đề.
– Mấy con cáo già đó không dễ mắc lừa đâu, quan trọng là phải có mồi ngon để dụ – chú L trầm tư suy nghĩ.
– Thằng nào chẳng hám tiền… cứ tống cho tụi chúng nó là xong hết – Lão N nói…
– Ông nghĩ mấy lão đó cần bao nhiêu? – Tôi quay sang nói…
– Ờ thì chắc cũng khoảng vài trăm cùng lắm là tỷ chứ mấy…
– Thằng đầu đất… – chú L tát vào đầu lão Nam…
– Sao chú lại đánh cháu – lão bực dọc xoa đầu…
– Muốn thắc mắc không? M này chú tính là tới đây bàn bạc với mấy thằng đó để xem tỉ lệ chia chác thế nào? Nếu thuận lợi thì coi như hoàn tất chỉ còn chờ thời cơ là hành động.
– Mấy lão đó tham như mõ… chắc sẽ đòi hỏi nhiều nhưng không sao chỉ cần chúng đồng ý hợp tác là được – tôi nhấp ngụm nước chè rồi nói…
– Để mấy lão ngoan ngoãn chịu hợp tác thì trước hết phải chứng minh được thực lực của mình… cháu hiểu lời chú nói chứ?
– Ý chú là mình phải thâu tóm lại toàn bộ địa bàn trước đây.
– Toàn bộ thì hơi khó và mất rất nhiều thời gian nên chỉ cần một phần thôi.
– Dạ cháu hiểu rồi… những bang nhỏ chiếm khá nhiều khu vực vậy nên chỉ cần xử lý chúng là ổn.
– Đúng… việc của hai đứa bây giờ là dẫn anh em đi giải quyết chuyện đó… nhớ là phải im ắng tránh ồn ào đến tai cớm thì mệt. Cứ yên tâm nếu nhỡ đụng tới pháp luật thì chú sẽ xử trí êm đẹp.
– Dạ cháu hiểu rồi ạ!
– Trước mắt là vậy… còn sau nếu mấy laco chịu hợp tác thì mình phải đề phòng bọn nó đâm nén sau lưng, tất cả đều vì lợi nhuận… cẩn thận không thừa.
– Dạ cháu hiểu, chú cứ sắp xếp một cuộc hẹn rồi báo cháu cùng đi.
– Rồi… mấy lão đang ở Cát Bà du lịch có khi tận tháng sau mới về nên mình có thêm thời gian chuẩn bị chu đáo mọi thứ.
– Dạ có việc gì chú cứ gọi cháu.
– Um… thôi giờ hai đứa đi làm việc của mình đi… mà này M nhớ chăm sóc và bảo vệ con bé Linh nha… dạo này chú thấy nó thay đổi quá haizz…
– Chú không phải lo đâu ạ… trách nhiệm của cháu mà.
Tôi nói xong cúi đầu chào rồi cùng lão N đi ra ngoài. Định nhờ lão chở tôi ra quán nhưng lão rủ tôi ra quán nước cạnh nhà chú L để bàn chuyện… không biết có việc gì mà mặt lão tỏ ra nghiêm túc quá mức bình thường đến vậy, khiến tôi tò mò muốn biết. Vậy đành phải đi ra quán nước ngồi theo lão, nói cho sang vậy thôi chứ mỗi ông có một cốc chà đá.
– Mày còn nhớ vụ mày vào địa bàn của thằng H sẹo để đưa con bé Linh về không?
– Còn nhớ… nhưng sao?
– Bữa đó mày vào địa bàn của lão đánh đàn em nó với phá tan cái quán… hôm bữa tới kiếm chú L đòi giao mày cho bọn lão xử…
– Vậy à… nó lại kiếm cớ gây sự đây mà.
– Ừ… chú L không cho mày biết sợ mày làm điều gì đó ngu ngốc nên giao cho tao xử lý vụ này.
– Em làm để em tự giải quyết… cho em biết thời gian và địa điểm.
– Mày nhìn lại người mày đi… có chỗ nào còn lành lặn không, tao nói cho mày biết không phải để mày tới chỗ đó chơi nhau với bọn chúng nó mà muốn mày biết là lần sau muốn làm gì thì cũng phải nghĩ trước một chút… còn chuyện mấy thằng oắt đó để tao lo…
– Tại gấp quá với lại lo cho chị nên em mới làm vậy… anh em mình cùng đi tới gặp lão xem lão định giở trò mèo gì ra.
– Mày cứng đầu quá… nhưng tao nói trước là phải nghe theo lời tao hiểu chứ.
– Túm lại là một mũi tên trúng hai con muỗi hahaha – nhìn qua nét mặt là tôi nhận ra ngay cái ý đồ của ông này.
– Muỗi cái đầu mày… thì tao tiện việc của mày rồi thanh toán bang của lão luôn.
– Vậy mà cứ làm cái vẻ mặt như kiểu trầm tư lắm… rồi dút cục muốn mượn thằng này làm mồi nhử chứ gì…
– Hê trông mặt ngu ngu mà khôn phết giống hệt con mặt ngu ở nhà tao.
– Ngu cái bcs…
Hai anh em bàn bạc thêm một chút nữa rồi gọi tụi em đi cùng tới khu của lão H sẹo. Mẹ kiếp, vụ lần trước vẫn còn bực giờ lại tới kiếm chuyện… tự ý xông vào đó là tôi sai trước nên vụ này không chịu thiệt một chút thì e rằng khó xong việc. Chúng tôi kéo vào quán bi a là nơi gọi tụ tập của lão… cả bọn 10 mấy mạng tiến vào khiến bọn đàn em lão hốt hoảng vội vã vớ lấy gậy rồi bóng bi a để thủ thế.
– Anh em với nhau cả… đến để nói chuyện thôi – anh N tiến tới…
– Ra là mày hả N, tao cứ tưởng bọn nào chán sống tới đây kiếm chuyện cơ…
Lão H sẹo từ trong nhà bước ra, lão có biệt danh vậy là do ngày trước đi chém nhau bị bọn nó chém cho một nhát xẻ mặt, để lại vết sẹo dài từ trán qua mắt. Trước cũng là một trong những đệ ruột… cánh tay đắc lực của ba nuôi nhưng từ khi ông bị bọn Thái hãm hại thì lão quay ra cắn lại rồi tự tụ tập thành một nhóm bảo kê đâm chém… lộng hành bá đạo chả coi ai ra gì vì đã liên kết được một số tay to làm quan chức đứng ra chống lưng.
Mẹ kiếp ngày trước đây chỉ có mấy bang lớn phân chia địa bàn rõ ràng mỗi bên làm việc của người đấy… chưa từng xâm phạm lẫn nhau, đến bây giờ bị chia năm xẻ bảy, thằng nào cũng muốn làm đại ca… hở ra một tí là đâm chém thậm chí là bắn giết nhau tranh giành lợi ích, loạn hết cả… hầu như ngày nào cũng có vụ lùm xùm xảy ra. Công an ra sức dẹp nên không dám manh động như trước nữa…
– Lâu không gặp ông anh vẫn ăn nói mạnh miệng như xưa – anh N cười đểu…
– Tao ăn to nói lớn quen rồi… chú mày mới nứt mắt vào nghề mà đã coi bậc trên không ra gì rồi.
– Nói nghe chối tai quá đó ông anh… bậc trên cái con m* gì chỉ là thằng xe ôm thôi.
– Mẹ kiếp… ngày trước mày cũng chỉ là cái thằng tay sai cho tao thôi… bây giờ lên mặt hả? – Lão H tức điên lên chỉ tay vào mặt anh N…
– Hê… đùa tí thôi… ông anh làm gì nóng vậy, tụi em hôm nay tới đây để giải quyết việc bữa nọ thằng em nó gây chuyện ở chỗ anh…
– Dm lần sau ăn nói cho cẩn thận không thì đừng trách tao không nể tình… mẹ kiếp.
– Rồi ok… giờ tôi dẫn thằng em tới đây rồi… ông anh muốn xử lý ra sao? – Anh N hất mặt về phía tôi…
– Ra là thằng nhãi đó hả… mẹ kiếp mày tới phá việc làm ăn của tao rồi cúp đuôi định trốn hả mày…
– Thằng này mà trốn thì đâu vác xác tới đây… – tôi bước đến…
– Khẩu khí gớm… giờ tụi thằng N cút về để nó ở lại.
– Nghe ngứa tai quá…
Lão hất tay rồi cả lũ đàn em chạy vào bên trong lấy hàng ra, một bọn ở ngoài vây chúng tôi lại như kiểu đã được chuẩn bị sẵn… có lẽ mình đã rơi vào cái bẫy. Đang từ thế chủ động phút chốc thế cờ lật ngược bị dồn vào thế bị động… lão này cũng cáo già lắm nhưng chưa chắc đã làm được gì vì lão chẳng ngu gì mà đụng vào bọn tôi nếu còn muốn làm ăn sinh sống yên ổn ở cái đất này, cũng chẳng sao cả vì dù cho lão có làm gì đi chăng nữa thì kết cục cuối cùng thì khu này sẽ trở về với chủ cũ của nó… lúc ba nuôi gặp chuyện thì trong bang mọi thứ lục đục, chúng tôi chưa đủ thực lực nên mới để mấy bọn tôm tép này hoành hành nhưng hiện tại đã khác, việc thâu tóm lại địa bàn trước đây chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
– Sao? Giờ ông muốn chơi à? – Anh N châm thuốc rồi hất hàm nói…
– Tao chỉ đề phòng bọn mày giở trò thôi – Lão tỏ vẻ đắc thắng…
– Anh N… cứ để em lo…
Tôi ghé tai anh N nói nhỏ, ông này nhìn tôi một lúc rồi khẽ gật đầu nhưng nhận thấy vẻ lo lắng hiện lên trong ánh mắt, chắc anh sợ tôi làm điều gì không hay.
– Tưởng có trò gì hay chứ vẫn là cái văn cũ rích, ếch ngồi đáy giếng… ông nghĩ chơi bọn này xong thì liệu ông có sống nổi ở đây không? – Tôi bước đến chỗ lão ta…
– Hạng nhóc con như mày thì lấy tư cách gì để dạy đời tao… đừng tưởng mấy lời dọa nạt vớ vẩn đó làm tao sợ như ý đồ của mày. – Lão cầm thanh típ gõ nhẹ vào má tôi vài cái…
– Rất có bản lĩnh… rồi chính tôi là người đã đánh tụi đàn em với phá quán của ông… nếu đúng ông không sợ thì làm việc của mình đi – tôi nhìn thẳng vào mặt lão rồi giang hai tay ra.
– Có khí khái lắm nhưng đừng tưởng có tay L chống lưng mà muốn làm gì cũng được nha… bố đời mẹ xã hội cũng không đến lượt mày đâu nhóc con.
Vừa dứt lời thì lão tát mạnh một phát khiến tôi lảo đảo… một bên má nóng ran và in rõ 5 ngón tay, mấy anh em thấy vậy định lao lên nhưng bị anh N cản lại.
– Nể mặt chú L tha cho nó đi ông anh – anh N tiến lại đỡ tôi…
– Mẹ kiếp, tao không nể mặt nó thì đã cho cả lũ chúng mày ra bã rồi – Lão quát lớn.
– Vậy à… cũng đến lúc rồi, cho ông anh 5 phút suy nghĩ để tự cứu mình.
– Haha… mày vừa nói cái gì thế, tao có nghe nhầm không hả tụi mày.
Lão và tụi đàn em cùng cười lớn như kiểu vừa mới trúng số giải độc đắc, chúng không ngờ đó là lần cuối cùng mình được cười vui vẻ như thế.
– Rồi ok… từ ngày mai trở về sau khu này thuộc quyền quản lý của tụi tao – anh N vẫn bình thản nói…
– Thằng chó này nó sợ quá nên phát điên à?
– Đến giờ rồi, trò chơi cũng đến hồi hạ màn…
Anh N nói rồi đứng khoanh tay và tôi cũng biết là đến lúc rồi, không cần câu giờ thêm nữa… việc chính chúng tôi đến đây không phải vì giải quyết chuyện phá quán hôm bữa mà là để thanh lý bang của lão H sẹo. Chỉ ít phút sau khi lão vẫn đang cười đắc thắng thì xuất hiện hai con civic đen bóng đỗ ngay bên ngoài… 6 mạng bước ra tiến lại rồi dút hàng nóng trong áo khoác chĩa thẳng vào tụi lão H. Cả bọn ngỡ ngàng như chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra… địa hình khu này khá thưa dân cư nên chúng tôi mới dám lộ liễu manh động đến vậy.
– Sao ông anh… khôn hồn thì kêu tụi đàn em bỏ vũ khí và quỳ xuống – Anh N tiến lại gần lão…
– Chúng mày giỏi lắm… mẹ kiếp… nghĩ chúng ông sợ à…
Lão hùng hổ vác cây típ lên định chống trả nhưng khi thấy ông N chĩa khẩu lục vào người thì mặt tái xanh lại không dám ho he gì nữa.
– Tao nói lại lần cuối là tụi chó chúng mày khôn hồn bỏ vũ khí và quỳ xuống nếu không muốn chết…
Anh N quát lớn khiến cả bọn sợ hãi vội vã quăng vũ khí rồi quỳ xuống ôm đầu… tiếng kim loại rơi xuống nền nhà leng keng tạo nên âm điệu rất vui tai, đúng là âm nhạc có ở mọi nơi… nực cười thật. Tất cả mọi thứ đều diễn ra y như dự tính trước của hai anh em… bang của lão N bị xử đẹp mà không tốn một viên đạn hay giọt máu nào, duy chỉ có tôi bị một phát tát đau điếng, mẹ kiếp thật.
Mấy tay to chống lưng cho lão chắc cũng chẳng dám ho he vì đâu dại gì mà đứng ra giải quyết… một khi đã hết giá trị lợi dụng thì tất nhiên họ sẽ coi như không hề quen biết, đó là quy luật tất yếu rồi, bọn họ chỉ coi lão H như là một cỗ máy rửa tiền và là tay sai đắc lực để giải quyết rắc rối trong những phi vụ làm ăn phi pháp. Và khi sự việc bại lộ thì bao nhiêu tội lỗi sẽ nhanh chóng được đổ lên đầu lão H, còn bọn họ sẽ dửng dưng phủi tay coi như chẳng hề biết gì. Trò đời là vậy mà… tôi chẳng lạ gì vì đồng tiền luôn là con dao hai lưỡi.
Lúc này chúng tôi cần đối tác tin tưởng về thực lực của mình nên phải dọn dẹp sạch sẽ hết những nhóm nhỏ, thu hồi lại một phần địa bàn trước đây… càng khuyếch trương thế lực nhiều bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Khi đã chứng minh được nội lực của mình rồi thì sẽ dễ dàng hơn trong công việc sắp tới. Quay trở lại thời điểm tại quán bi a của lão H sẹo… bọn đàn em của lão bị dồn vào góc nhà.
– Bây giờ thằng nào theo tao thì đứng dậy bước sang một bên…
Anh N quát lớn khiến cả bọn giật mình quay qua nhìn nhau rồi đồng loạt đứng dậy đi sang một bên, duy chỉ còn lão H trừng mắt nhìn tỏ vẻ không phục. Những việc như vậy tôi chẳng muốn tham gia vào làm gì, mọi việc xử lý giao toàn bộ cho anh N giải quyết vì đây là nghề của ông ấy. Anh N không nói gì túm lấy lão H lôi lên xe rồi phóng mất, chẳng biết ông này đưa lão đi đâu và làm gì… chả quan tâm vì tôi biết kết cục của lão H sẹo sẽ rất thê thảm.
Ngày trước chú L định dạy tôi cách dùng súng nhưng ba nuôi cấm tôi tuyệt đối không được đụng vào thứ đó và thực ra tôi cũng chẳng ham hố gì vì biết rằng nó rất nguy hiểm… nó không phải trò chơi con nít chỉ một sơ xuất nhỏ cũng gây lên hậu quả ghê gớm, lấy mạng người với một cái bóp cò nhẹ nhàng. Nói thẳng là tôi sợ, không đủ máu lạnh cũng như chẳng cần thiết phải làm cái việc ngu ngốc đó… cứ nghĩ đến cái hậu quả nó để lại thì đã rùng mình. Chẳng phải cứ cầm khẩu súng lên là thản nhiên bóp cò bắn mà không bị áp lực đè nặng… nếu ai cũng làm được điều đó thì thế giới này đã loạn từ lâu, nói đơn giản hơn là khi bạn cầm một con dao liệu bạn có dám đâm kẻ khác mà không hề run sợ không?
Ngay cả khi người đó là kẻ thù của bạn đi chăng nữa. Tôi đã từng chứng kiến không chỉ một lần, sau khi đâm người khác xong thì mặt cắt không còn giọt máu, chân tay run rẩy vội vã buông dao rồi bỏ chạy. Không dại mà làm chuyện ngu ngốc đó… nhiều anh em, bạn bè của tôi đã phải ngồi tù vì một lần lầm lỡ. Tôi sợ phải vào đó lần thứ 2… mẹ hai sẽ ra sao? Hai bác sẽ sống thế nào? Còn chị, T và nhiều người khác nữa sẽ đau buồn đến đâu. Biết nhiều chưa hẳn đã tốt.
Thu xếp mọi việc ổn thỏa, tôi trở về quán ngồi lặng lẽ một góc khuất nhâm nhi ly cà phê đắng ngắt… cũng chẳng thích uống đâu nhưng không hiểu sao trong vô thức lại gọi thứ đồ uống này. Suy nghĩ về nhiều việc đang diễn ra và tương lai… tương lai ư? Chó chết thật khi nghĩ về nó. Đang miên man thì bất chợt có ai đó bất ngờ bịt mắt tôi lại.
– Đố biết là ai đó hihi…
– Thế mà cũng đố… là em chứ ai? – T cố tình đổi giọng nhưng tôi nhận ra ngay.
– Là em nào mới được…
– Bà xã của anh chứ còn ai…
Tôi nói xong thì T buông tay ra rồi ngồi xuống bên cạnh cười híp mắt…
– Anh đang nghĩ gì đó?
– Nghĩ ngợi gì đâu – tôi mỉm cười xoa đầu T như một thói quen…
– Còn chối… ơ mặt anh bị sao vậy? – T nhăn mặt lo lắng đưa tay chạm vào má tôi.
– À vừa nãy trượt chân ngã thôi mà…
– Nói dối cũng không biết đường… chắc lại đi đánh nhau chứ gì?
– Hì… công việc mà em…
– Em biết là dù có nói gì thì anh cũng không chịu bỏ nghề này nhưng anh cứ như vậy lo lắm biết không?
– Anh xin lỗi nhưng hiện tại anh chưa thể bỏ ngay được.
– Em hiểu vì khi yêu anh là em chấp nhận điều đó và em tin anh sẽ từ bỏ nó vì em…
– Vậy à… cảm ơn em đã tin tưởng, em sẽ phải chịu thiệt thòi đó.
– Vậy nên anh phải bù đắp cho em… bữa nay chiếu phim mới đưa em đi xem nha… nha… – T ôm tay tôi năn nỉ…
– Đang ở trong quán đó, mọi người nhìn kìa…
– Kệ họ… đi đi nha ông xã…
– Rồi… rồi chịu em luôn, nhưng mà mấy giờ chiếu vậy?
– Phải vậy chứ… hihi… 9h tối nay ạ…
– Um… 8 rưỡi anh đến đón…
– Dạ! Hihi…
Chúng tôi nói chuyện thêm một lúc nữa thì T phải về vì mẹ gọi. Lặng lẽ mỉm cười nhìn bóng T đi xa dần… tôi nhận ra tình cảm của mình dành cho T ngày một lớn dần, quá khứ xin hãy ngủ sâu để tôi có thể một lần ích kỷ tự tìm lấy hạnh phúc. Chợt nhớ ra lời má hai dặn từ trước là mời T qua nhà ăn cơm… có lẽ đây là thời điểm thích hợp để làm điều đó.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện