– Chị dậy rồi à? Trong người đã khá hơn chút nào chưa? – Tôi xách túi đồ để lên bàn rồi ngồi cạnh chị…
– Lại vừa đi đánh nhau về à? – Chị nhìn ra cửa sổ và nói…
– Làm những điều cần thiết thôi, chị ăn chút gì đi – tôi cười nhạt rồi mở túi bóng lấy que kem ra…
– Đánh nhau mà cần thiết nỗi gì? Chị ăn rồi.
– Đừng giấu em… chị chưa ăn, à em mua kem nè… đúng loại chị thích luôn đó. – Tôi cười tươi chìa que kem cho chị…
– … – chị quay lại nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên…
– Sao vậy? Có điều gì không đúng ạ?
Chị lại im lặng rồi quay mặt đi…
– Xin chị hãy quay trở lại là người chị của em ngày xưa được không?
– Ngày xưa ư? Trước nay chị vẫn vậy mà chắc em chưa nhận thấy đó thôi.
– Chị có biết mình đang bị bọn chúng lừa không hả? – Tôi bực tức quát lớn…
– Lừa gạt dối trá… đó là bản chất của con người – chị cười nhạt…
– Chị nghĩ tự hành hạ mình thì ba nuôi ở trên trời sẽ yên lòng được hay sao?
– Cậu im ngay và biến khỏi đây ngay… từ nay tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của cậu nữa.
Chị nổi đóa lên đẩy tôi ra và quăng bất cứ thứ gì trong tầm tay vào người tôi, ngay cả cái khung ảnh hai chị em chụp chung với ba nuôi cũng vậy… trúng ngay đầu của tôi rơi xuống vỡ vụn, một lần nữa máu lại chảy, từ trên trán xuống tai rồi lăn dài xuống cổ. Tiếng vỡ làm chị dừng lại… gương mặt chợt biến sắc, đôi bàn tay run run rồi ôm mặt òa khóc. Tôi nhìn chị rồi cúi xuống rũ bỏ lớp kính vỡ lấy tấm ảnh giơ lên… đau lắm, từ từ tiến lại ngồi cạnh ôm chị vào lòng, vỗ về an ủi đó là việc duy nhất mà tôi có thể làm vào lúc này.
– Mọi thứ qua rồi… cứ khóc đi, chị hãy để những giọt nước mắt cuốn trôi hết mọi đau khổ.
Chị ôm chặt lấy tôi rồi òa khóc nức nở, khiến sống mũi tôi cay xè đi… cố gắng ngẩng mặt lên để kìm nén. Chó chết thật, sao cái cuộc đời nó lại khốn nạn đến mức như vậy cơ chứ? Đâu mới là điểm dừng cho những mất mát khổ đau… mãi lâu sau đó chị mới thôi không khóc nữa. Không gian trở về vẻ im ắng vốn có của nó… chắc do mệt mỏi quá nên chị ngủ gục trên vai tôi luôn. Nhẹ nhàng đặt chị nằm xuống giường, đắp tấm chăn mỏng cho chị rồi ra kéo tấm rèm cửa sổ lại… vừa lúc đó có tiếng chuông cổng vang lên mấy hồi liền, tôi ngó đầu ra xem thì nhận ra đó là ông bạn trai của chị, nhanh chóng vào nhà tắm gột sạch vết máu trên mặt rồi chạy xuống mở cổng.
– Em chào anh – tôi mở cổng rồi nói…
– Ừ… chào em, Linh có nhà không em? – Lão nhìn tôi một lúc rồi mới nói…
– Dạ chị ấy vừa mới ngủ ạ! Em mời anh vào.
– Vậy à…
Tôi mở rộng cổng để cho lão đánh xe vào sân rồi cùng vào phòng khách. Định mời lão ngồi xuống uống nước nhưng chẳng kịp nói vì lão đã leo lên tầng…
– Chị ấy mới vừa mới chợp mắt thôi anh…
– Anh biết mà… chú cứ mặc anh…
Lão trả lời mà chẳng thèm ngoái lại nhìn… định ngăn lão nhưng thấy làm vậy không lịch sự cho lắm nên thôi, đành đi theo. Lão mở cửa rồi bước vào trong, ngồi cạnh chị… nhìn một hồi rồi quay lại nói với tôi.
– Thôi chú đi làm việc của mình đi… ở đây có anh rồi…
– … – tôi ngạc nhiên nhìn lão…
– Không sao đâu… chú sợ anh làm gì Linh hả? – Lão cười đểu…
– Anh nói quá rồi… tại bây giờ em cũng rảnh với lại để anh ở đây mà em lại bỏ đi thì hơi bất lịch sự.
– Chắc Linh chưa nói với chú… cô ấy đã là vợ chưa cưới của anh.
– Vợ chưa cưới? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn…
– Haha… đúng rồi…
– Ra vậy…
– Giờ chú biết rồi thì có thể để anh với Linh có không gian riêng tư chứ?
– Vậy chúc mừng ông anh nha… nhưng mà em không hiểu hình như anh cứ muốn đuổi em đi là sao?
Tôi nhún vai nói, lão quay sang trừng mắt nhìn rồi bất ngờ đứng dậy túm lấy cổ áo tôi đẩy mạnh vào tường.
– Tốt nhất là từ nay mày đừng có bám lấy Linh nữa nghe chưa? – Lão gằn giọng trừng mắt lừ như muốn băm tôi vậy…
Chẳng hiểu vì cái lý do chết tiệt nào mà lão này lại có hành động lạ đến như vậy.
– Buông ra nói chuyện lịch sự đi… tôi không muốn làm chị ấy thức – tôi gạt tay lão ra rồi nói…
– Lịch sự ư… thằng như mày mà có tư cách nói chuyện với tao à… liệu mà tránh xa Linh ra hiểu chứ…
– Đây là bộ mặt thật của ông à… cũng giả tạo quá nhỉ, nếu tôi không làm theo ý ông thì ông tính làm gì.
– Thằng nhóc con như mày rồi sẽ phải hối hận… đừng nghĩ mấy việc làm ăn của lũ cặn bã chúng mày qua mắt được tao đâu.
– Thưa vị luật sư đáng kính… ông đừng tưởng có chút quyền mà mang ra dọa nạt thằng này.
– Mày… mày…
Lão tức giận chỉ thẳng tay vào mặt tôi, chắc tính lao vào tẩn luôn nhưng đúng lúc đó chị tỉnh dậy, lão này thay đổi sắc mặt nhanh như chớp tiến lại chỗ chị.
– Hai người đang làm cái trò gì vậy? – Chị ngơ ngác nói…
– Không có gì đâu em… tại anh bảo M về nghỉ ngơi mà em nó cứ nhất quyết muốn ở lại.
– M… em về đi chị không sao hết – chị quay sang thản nhiên nói với tôi.
– Ông anh nên chuyển nghề làm diễn viên thì hơn… haha – tôi cười lớn…
– M… em không được hỗn – chị nổi giận lớn tiếng…
– Ok… em về được chưa? Hãy nhớ ông anh mà làm gì không phải với chị ấy thì đừng trách thằng này… chào…
Tôi nói xong giơ tay chào rồi quay lưng đi… không ngờ lão lại giả tạo đến như vậy, các cụ nói quả không sai đừng trông mặt mà bắt hình rong. Thực sự lúc đó tôi chỉ muốn lao vào đập cho lão một trận nhưng vì tôn trọng chị nên buộc phải nín nhịn… dù sao đó cũng là chồng chưa cưới của chị. Đóng cửa phòng lại nhưng vẫn nghe được tiếng lão nói với chị…
– Kiểu người như M em đừng nên tiếp xúc quá nhiều… không tốt đâu…
– Ý anh nói vậy là sao?
– Nó là thằng xã hội đen, trước sau gì thì cũng bị pháp luật trừng trị thôi.
– Mối quan hệ của em anh không có quyền can dự vào… em biết mình đang làm gì anh hiểu chứ.
– Anh chỉ tham gia với em với tư cách là chồng chưa cưới thôi.
– Chồng chưa cưới chứ chưa hề là chồng…
– Đó chỉ là vấn đề thôi em à!
Tôi không nghe thêm gì nữa mà bước đi… thì ra là vì chuyện tôi là thằng giang hồ nên lão mới ngăn cản tôi ở gần chị, chó chết thật. Sau này sẽ phải thật đề phòng lão ta… chẳng thể biết lão có yêu chị thật lòng không hay còn ý đồ gì khác, tôi mong linh cảm của mình lúc đó là sai… đừng bất cứ ai mang thêm đau khổ đến cho người con gái này nữa, như vậy đã quá đủ rồi. Dù sao cũng cần phải điều tra kỹ các hoạt động của lão ta mới được, móc điện thoại ra gọi cho thằng bạn làm bên ngành công an để nhờ nó giúp. Mẹ kiếp quên béng đi mất mình tắt nguồn điện thoại từ lâu rồi… mở nguồn được một lúc thì hàng loạt tin nhắn của T gửi đến tới tấp, đơ luôn con máy ghẻ.
– Ox ơi!
– Ox đang làm gì vậy qua đón vk đi chơi.
– Sao anh không trả lời…
– Anh bận à… sao em gọi toàn thuê bao.
– Trả lời em đi đừng như vậy em sợ lắm.
– …
Còn nhiều nữa nhưng tôi không kịp đọc hết thì T gọi đến, nhanh chóng bắt máy.
– Alo anh nghe…
– Sao lại tắt máy… anh đang ở đâu đó… anh có biết em lo cho anh như thế nào không?
– Anh xin lỗi tại anh có việc cần giải quyết nên tắt máy.
– Hức… hức… cũng phải nói cho em một tiếng chứ, biết em đi khắp nơi tìm anh không, ra quán không có… tới nhà cũng không… em sợ anh gặp chuyện… hức…
– Anh xin lỗi mà… thôi nín đi…
– Hức… lần này em tha… không có lần sau đâu nha…
– Rồi… rồi…
– Lát nữa qua đón em đi chơi nghe chưa… coi như chuộc lỗi…
– Dạ… tuân lệnh bà xã…
– Hihi… gọi bà xã thêm lần nữa đi…
– Bà xã… bà xã… bà xã… được chưa?
– Dạ được… nhưng mà chưa, em muốn anh gọi trước mặt em cơ…
– Um… không thành vấn đề, thôi giờ anh có việc lát anh qua…
– Dạ… bye bye ông xã… yêu ông xã nhiều… chụt…
Lại còn hôn qua điện thoại nữa chứ… khi yêu người ta thường trẻ con thì phải, có lẽ vậy. Gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu rồi bấm máy gọi cho thằng bạn…
– Alo… tao nghe – nó bắt máy sau vài hồi chuông…
– Có bận gì không qua cafe tí…
– Lúc khác đi giờ tao vẫn đang trong giờ làm.
– Ừ tối nay rảnh không qua quán tao có chuyện cần nhờ đến mày.
– Còn khách sáo cả với tao nữa à… thôi tối tao qua quán mình nói chuyện sau.
– Ok…
Tắt máy rồi bắt xe về tranh thủ lúc má hai không có nhà… nhìn thấy bộ dạng thảm hại của tôi lúc này mất công má lại thêm lo lắng. Mọi thứ đang dần phức tạp…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện