Dặn dò tụi em xong, uống chai bia và nghe nhạc thêm một lát rồi quay trở về nhà nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì bất ngờ T cùng đám bạn từ ngoài bước vào… chạm mặt lúc này thật sự khá khó xử, không biết phải nói gì cả, chuyện cũng chả có cái đếch gì to tát nhưng sao tôi cứ thấy áy náy trong người. T xững người trân mắt nhìn một lúc rồi tỏ vẻ khó chịu hẩy tôi sang một bên và đi vào trong, còn tôi vẫn cứ đứng ngây ra đó như thằng ngố… nhếch mép cười nhạt rồi ra lấy xe phóng đi luôn.
Cũng định vào trong nói cho rõ nhưng vì T tỏ thái độ như vậy nên hết muốn… đã nghi ngờ chính là không tin mà đã không tin thì cố gắng giải thích cũng thế mà thôi… chỉ tổ vô ích… mặc kệ cô ta muốn nghĩ sao về tôi cũng được, chả ảnh hưởng gì. Tiện đường về nên tôi rẽ vào mua ít quà sáng mai mang về biếu hai bác, nhờ ông anh quen biết bên siêu thị điện máy ngày mai chở vài thứ xuống quê rồi nhanh chóng về nhà thu dọn ít quần áo và đồ dùng cá nhân… nói vậy chứ thực chất cũng chỉ có vài ba bộ với mấy vật dụng cá nhân cần thiết, quan trọng phải thật gọn nhẹ. Đang loay hoay gấp đồ cho vào túi xách thì có chuông điện thoại vang lên… giật nẩy người khi nhận ra đó là số của T. Lưỡng lự chưa bắt máy ngay vì không biết cô ta gọi tôi có việc gì vào cái giờ này, có khi nào nhờ giang hồ băm tôi không?
– Alo…
– … – đầu dây bên kia chỉ vang lên những tiếng ồn ào đan xen tiếng nhạc nên tôi đoán cô ta vẫn ở trong bar…
– Alo… không nói thì tôi tắt máy đó…
Tôi chờ một chút nhưng vẫn không thấy ai trả lời cả nên định tắt máy luôn thì vừa lúc đó T lên tiếng.
– Này… cấm tắt máy…
– Hở?
– Qua quán đón tôi về…
– Ơ…
– Ơ quả mơ… nhanh lên biết chưa?
T nói như ra lệnh rồi tắt máy luôn… tôi cứ ngây người chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, thế đếch nào mà tự nhiên thấy mình giống thằng osin làm không công quá. Chết tiệt thật, mà chả biết tại sao tôi luôn rơi vào thế bị động trước T… thái độ cứ thay đổi liên tục đến chóng mặt, không biết cô ta lại định giở trò gì ra để hành hạ tôi nữa đây. Đành phải lết cái xác đến đó coi như để xin lỗi vụ bữa trước… cái miệng làm khổ cái thân. Quần soóc áo phông rồi xỏ thêm con tông nữa bước xuống nhà.
– Muộn rồi còn đi đâu vậy M – Má hai đang tính toán sổ sách dưới phòng khách ngẩng mặt lên hỏi.
– Dạ! Con đi ra ngoài mua chút đồ rồi về liền ạ – tôi gãi gãi đầu…
– Về sớm nha… nhớ là mai phải về quê nữa đó.
– Vâng! Con biết rồi ạ…
Tôi nói xong thì phi luôn ra xe rồi phóng… mau chóng đến đưa cô ta về nhà cho hết trách nhiệm. Mắc nợ người khác nó khổ như thế đó… nhiều lúc muốn phát điên nhưng phải cố nhịn khi nghĩ tới những việc cô ta đã giúp tôi. Mới ốm dậy nên người vẫn còn khá là mệt… một lúc sau tôi cũng có mặt tại quán bar thì thấy T đã đứng chờ ở đó từ bao giờ, phóng xe tới gần rồi bấm còi.
– Anh tới nhanh hơn tui nghĩ… hihi – T nồng nặc mùi rượu nói giọng lèm bèm, có lẽ đã say rồi mà đếch nhìn thấy bọn bạn của cô ta đâu.
– Cô say rồi… lên xe đi để tôi đưa về nhà.
– Tui mà say nỗi gì… anh điên à… mà anh có tư cách gì đưa tui về nhà…
T cầm cái túi xách đập vào người tôi, lắc đầu ngán ngẩm, dựng chân chống xe rồi bước xuống kéo tay nôi T lại xe nhưng cô ta cứ vùng vằng rồi nói linh tinh khiến mọi người bên ngoài chỉ chỏ bàn tán.
– Cô có thôi ngay cái trò hề này đi không? – Tôi quát lớn rồi kéo mạnh tay T về phía mình…
– Anh nghĩ mình cao giá lắm chắc… cũng chỉ là một thằng côn đồ vào tù ra tội mà thôi…
Không còn gì để nói luôn… uống cho lắm vào rồi ăn nói luyên thuyên bực cả mình. Nhẹ nhàng không nghe thích dùng biện pháp mạnh… tôi kéo mạnh T rồi ép cô ta ngồi lên xe, vắt vẻo như kiểu sắp ngã đến nơi nên đành phải phóng xe một tay, tay còn lại đỡ lưng cô ta, đi từ từ vì lo nhỡ như cô ta mà ngã xuống đường thì đúng là sao quả tạ chiếu phát giữa đầu… hết đỡ.
Suốt quãng đường đi, T nói không ngớt lời, đa phần là chửi cái thằng nào đó, ngoa ngoét khủng khiếp, thiếu nước móc luôn ông bà ông vải lên, đúng là con gái… bất chợt cô ta ôm chặt lấy tôi rồi ôi thôi, huệ, hò và ạ chính là điệp khúc quen thuộc của mấy bác say rượu… cô ta nôn hết ra lưng tôi rồi tiếp tục lẩm bẩm cái khỉ gió gì đó.
Chết tiệt, miệng chỉ kịp thốt lên câu đó rồi nhanh chóng tấp vào lề đường… giờ nghĩ lại vẫn còn nổi da gà, kinh khủng thật. T vội vã xuống xe rồi ngồi xụp xuống vỉa hè nôn thốc nôn tháo… đã yếu lại còn ra gió… uống say mà ăn mặc phong phanh đi đêm thì kiểu gì chẳng dính. Tôi lại phải chạy đi mua nước với khăn giấy về lau mặt cho cô ta… bà chủ quán tạp hóa phải nhăn nhó bịt mũi khi bán hàng cho tôi… chết tiệt thật, cái mùi rượu tây nó nồng khinh khủng khiến tôi ngại chín mặt. Đỡ cô ta lên ghế đá cạnh đó ngồi rồi lau mặt, bôi cao các kiểu, có lẽ T đã tỉnh táo hơn chút ít, lúc này tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
– Ngồi nghỉ thêm chút nữa rồi về – tôi châm điếu thuốc rồi quay sang nói…
– … – T im lặng…
– Cô có chuyện buồn gì à?
T vẫn không nói gì nên tôi cũng chẳng thừa hơi để gặng hỏi vì nó đâu phải việc của mình. Hai đứa ngồi đó im lặng một lúc lâu thì bất chợt T cất lời…
– Tạo sao tui phải làm những chuyện ngu ngốc và thừa thãi như vậy cơ chứ?
– Hở? – Tôi giật mình quay sang…
– Chỉ vì một thằng con trai… một thằng con trai hahaa…
– Cô bị người yêu đá hả?
– Nếu vậy thì có khi tui sẽ nhẹ lòng hơn.
– Thế là sao?
– …
– Nếu cô không muốn nói thì thôi vậy.
– Tui tình cờ gặp hắn… một tên con trai đáng ghét vô cùng, cứng nhắc và ngu ngốc nhất. Chưa từng có tên con trai nào dám cư xử với tui như vậy cả… tui đã tìm mọi cách để chọc phá hắn cho hả giận, nhưng càng ghét hắn bao nhiêu thì hình ảnh của hắn cứ hiện lên trong tâm trí tui càng nhiều bấy nhiêu, đặc biệt nhất là điệu cười nửa miệng nó ám ảnh… muốn gạt chúng ra khỏi đầu nhưng không thể được, nhiều đêm nghĩ đến hắn là lại mỉm cười rồi đỏ mặt chùm chăn kín đầu vì ngại… hihi. Rồi tui nhận ra là đã thích hắn tự bao giờ, buồn cười quá ha… chắc tui bị điên rồi lên mới thích anh ta. Từ đó tui bắt đầu tìm hiểu về hắn… mọi thứ và nhận ra hắn không hề khô cứng như tui nghĩ, một con người kỳ lạ khác xa những người con trai mà tui từng gặp trước đây. Mỗi lần gặp là hai đứa lại cãi nhau chí chóe như con nít nhưng tui lại thấy ấm áp và bình yên vô cùng. Cứ nghĩ rằng những thứ tui làm vì hắn thì hắn sẽ hiểu được tình cảm của mình nhưng không… hắn lại là một tên đại ngốc, vô tâm đến sợ. Tui muốn hắn là của mình của riêng mình mà thôi… chính vì thế nên tui sợ nếu mình không bày tỏ tình cảm với hắn thì sẽ có người con gái khác cướp mất cơ hội đó… càng ngày cảm giác đó lại lớn dần và nó thôi thúc tui nhưng lòng kiêu hãnh không cho phép mình làm vậy… lý trí và tình cảm mâu thuẫn khiến tui phát điên…
Tôi ngồi im lặng hút thuốc nghe T nói, không tài nào hiểu nổi cô ta đang trình bày cái gì nữa… cứ được một đoạn lại khóc, lúc sau thì lại cười như kiểu mới trốn trại vậy, ngồi mà sốt cả ruột. Khi đó T nói nhiều lắm, nhưng tôi không nhớ rõ nên chỉ kể đại loại như vậy.
– Sao tui lại thích hắn cơ chứ? – T bỗng hét lớn khiến tôi giật mình rơi điếu thuốc mới châm xuống đất.
– Cô làm cái trò gì vậy?
– Hihi… một con ngốc không dám bày tỏ tình cảm của mình.
– Tôi nghĩ cô nên nói cho anh ta biết…
T quay sang nhăn mặt nhìn tôi rồi cười buồn…
– Sao anh lại ngốc đến thế! – T cho tay lên miệng rồi hét lớn…
– Anh ta là một thằng ngu – tôi cũng hét lớn theo…
Hai đứa quay sang nhìn nhau cười… công nhận khi buồn bực trong người mà hét lớn xong thấy sảng khoái và thoải mái ngay, trò này vui ra phết. Giờ nhớ lại có hai đứa tâm thần ngồi gào thét giữa đêm… nực cười thật.
– Bây giờ cô đã thấy khá hơn chưa? – Tôi quay qua nói…
– Um… hihi – T cười híp mắt…
– Tôi xin lỗi vì chuyện xảy ra bữa trước… thực sự tôi không cố ý làm vậy…
– Không sao… chắc anh còn yêu chị ấy lắm nhỉ…
– Um… ờ…
– … – T mỉm cười rồi nhìn xa xăm như kiểu có tâm sự gì đó…
– Cũng muộn rồi về đi thôi – tôi đứng dậy nói…
– Um…
T có vẻ đã khá hơn rất nhiều, cũng may là ngoan ngoãn theo ra xe rồi để tôi đưa về nhà… trên đường thì thỉnh thoảng T ngâm nga vài câu trong bản nhạc tiếng anh nào đó rồi thì thầm mộy mình vì tiếng gió cộng thêm việc T nói nhỏ quá nên tôi không nghe rõ.
– Đến nơi rồi… chúc ngủ ngon – tôi dừng xe trước cổng nhà T…
– Um… đợi tui một lát…
T nói rồi chạy vào trong nhà, lát sau đi ra cầm theo cái áo khoác của tôi…
– Trả nè…
– Um… – tôi cầm lấy định phóng xe đi luôn thì T lên tiếng…
– À… xin lỗi vì đã… anh cởi áo ra đi để tui giặt – T chỉ tay vào cái áo tôi đang mặc…
– Thôi không cần đâu… tôi quăng vào máy giặt là được… vào nhà đi không lạnh.
– Um… mà này tui quyết định rồi…
– Quyết định gì?
– Quyết định sẽ theo đuổi hắn đến cùng… sẽ không từ bỏ – T đỏ mặt ấp úng nói…
– Ờ… ờ – trong đầu thầm nghĩ đó là chuyện của cô liên quan đếch gì đến tôi đâu, khổ thân thằng kia… chắc sắp tới nó sẽ bận rộn lắm đây.
– Từ bây giờ sẽ đổi cách xưng hô nha…
– Đổi? Như thế này có sao đâu?
– Anh không sao nhưng với tôi thì khác.
– Rồi… tùy cô…
– Từ bây giờ anh phải gọi tôi bằng em…
– Phiền phức…
– Kệ tui… à quên kệ em… hihi…
– Vậy là xong rồi nha tôi về đây…
T chống tay vào hông trừng mắt nhìn tôi, lạnh cả sống lưng… chợt hiểu ra nên đành phải nói lại.
– Rồi… bây giờ ANH về nha – nói xong nổi gai ốc liền vì đếch quen…
– Hihi phải thế chứ… à anh vẫn phải đưa đón em đi học như đã hứa đó nha…
– À ừ… mấy hôm nữa tôi à quên anh có việc bận nên sẽ bảo thằng bạn đưa đón em.
– Nếu anh bận thì thôi… em tự đi cũng được…
– Ờ… thế chịu khó nha, ngủ ngon…
Tôi giơ tay chào rồi phóng xe đi luôn… qua gương chiếu hậu tôi thấy T vẫn đứng đó nhìn. Thật sự không hiểu nổi trong đầu cô ta đang nghĩ cái quái gì nữa không biết… say mèm rồi nói toàn những thứ linh tinh, hết H rồi tới T đang nhiên lại đòi đổi cách xưng hô, không quen một tí nào cả, khá gượng gạo. Chắc là rảnh quá thôi nên mặc kệ, dù sao trước mắt đã giải quyết được một chuyện phiền phức… nhẹ cả người. Về đến nhà cũng khá muộn, má hai chắc đã ngủ rồi… tôi nhanh chóng leo lên phòng, chứ để má trông thấy bộ dạng tôi như vậy thì chết.
Vội quăng luôn cái áo khoác lên ghế… có lẽ T đã giặt rồi nên cái áo mới thơm vậy, mùi hương khá nhẹ dịu này quen quen hình như đã thấy ở đâu đó rồi nhưng hiện tại chưa thể nghĩ ra. Định bụng phi luôn vào nhà tắm vì cả người bốc mùi khó chịu, thì bỗng thấy một bọc gì đó rơi ở gần cửa… tò mò nhặt lên xem mới nhận ra bên trong toàn băng dán hoa hoét. Chả lẽ má hai lại đi mua cái này cho tôi ư… thôi kệ quăng lên trên bàn rồi đi tắm, cả người đâu cũng thấy vết bầm tím chẳng khác nào con báo đốm, đau nhức, chết tiệt cái mùi rượu dạ dày này nó ngấm vào người làm đủ cách vẫn không thể nào hết nổi… lầm bầm chửi thề bước ra khỏi nhà tắm thì thấy điện thoại báo tin nhắn, của T…
– Bọc băng dán tui để… ý quên em để… hihi ở trong túi áo… nhớ dán vào đó biết chưa… mặt mũi gì mà nhìn thấy ghê.
– Um… cảm ơn nha…
– Không có gì… hôm nay em vui lắm… một bước tiến mới… chúc ngủ ngon… hihi…
– Ờ… ờ ngủ ngon.
Bước tiến mới hay cũ cái khỉ gió… chắc vẫn còn hơi men đây. Sau đó tôi lại phải hoàn thành trách nhiệm là nhắn tin chúc ngủ ngon cho chị và H… đúng là lắm trò, chẳng lẽ không chúc thì không ngủ được chắc, cứ bắt tôi phải làm như vậy vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ… nếu không thì bị dọa nạt, đấm đá… phiền phức.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện