Lúc về chả biết ăn nói ra sao cả nên bị ba nuôi cho một trận đòn nhớ đời… bị mấy ông anh cười nhạo báng, tính bỏ dở luôn vì thấy nó quá tàn nhẫn và ác nhưng vẫn cố chịu đựng đến ngày hôm nay. Ông cố tình giao việc đó bởi vì ông muốn cho tôi thấy được cái nghề này nó tàn khốc đến đâu… đã làm là làm đến cùng không bao giờ được lưỡng lự hay phân vân. Còn rất nhiều kỷ niệm… có lần ông đã cứu tôi khỏi cái chết trong gang tấc, không suy nghĩ gì cả mà sẵn sàng đỡ một nhát chém cho tôi đến bây giờ ông vẫn còn vết sẹo lớn ở lưng. Sau đó ông đưa tôi về nhà nhờ bác sĩ quen biết đến xử lý vết thương… không hề có một câu oán trách mà ông chỉ nói “Nóng giận sẽ chỉ làm cho con người ta ngu muội, hãy nhớ kỹ điều đó”.
Tôi cứ ngồi đó kể lại những chuyện đã qua cho ba nuôi nghe… ông nằm đó nhìn tôi hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Đó là lần đầu tiên tôi chứng kiến ba nuôi khóc… người đàn ông mạnh mẽ và Kiên cường mà tôi vẫn ngưỡng mộ nay cũng phải mềm yếu. Phải nằm trên giường hết quãng đời còn lại là một nỗi đau rất lớn, đâu thể dễ dàng chấp nhận điều đó.
– Đến giờ ba phải uống thuốc rồi… em xuống nhà đợi chị một lát – chị nhẹ nhàng nói làm tôi giật mình quay lại…
– Ơ… chị vào từ lúc nào vậy…
– Um cũng được một lúc rồi…
Tôi cười rồi đứng dậy cúi đầu chào ba nuôi và đi xuống dưới phòng khách ngồi được một lúc thì nghe thấy có tiếng chuông cổng. Tôi đi ra xem là ai… một anh thanh niên khá bảnh bao nhìn rõ trí thức với cái kính trắng.
– Anh tìm ai ạ? – Tôi hỏi…
– Mình là bạn của Linh đến thăm chú S thế cậu là? – Ông này nhẹ nhàng nói rồi nhìn tôi…
– À thế ạ để em mở cổng…
Tôi mở cổng to cổng cho ông này đánh con mẹc đen bóng vào bên trong… thấy lão quen quen hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, bạn của chị, mãi tôi mới nhớ ra chính ông này đón chị hôm trước, giờ mới chính thức gặp lần đầu… trông cũng được đó chứ, áo sơ mi trắng quần âu sơ vin dày da đen toàn đồ hiệu. Nhìn qua cũng biết là người có điều kiện chứ chưa nói gì đến con 4 chỗ hầm hố kia. Tôi mời lão này vào trong nhà rồi pha nước…
– Mình tên C bạn học của Linh, còn cậu – thấy lão có vẻ tự nhiên nên tôi đoán đây không phải lần đầu lão tới đây.
– Em tên M, là em của chị Linh, vẫn còn ít tuổi nên anh cứ xưng anh. – Tôi đẩy cốc trà sang cho lão, tính mời thuốc nhưng lại thôi vì không hợp lý cho lắm…
– À thì ra em là M… Linh nhắc đến em suốt mà giờ anh mới được gặp – lão cười rồi chìa tay ra…
– Thế ạ! – Theo phép lịch sự thì tôi cũng bắt tay lão… điệu bộ lão C này cười trông rất hiểm…
Đúng theo quy trình, lão bắt đầu thuyết trình bằng một mớ lý thuyết chính trị thế giới… còn nhớ mang máng lão nói đến đoạn lý do mỹ đánh iraq, lâu quá nên quên với lại có hay xem thời sự đâu mà biết, chỉ ngồi đó cười cười rồi gật gù chứ thực chất tôi có biết cái quái gì đâu. Chưa dừng lại ở đó lão còn vác nguyên cả bảo tàng lịch sử ra trình bày rồi phê phán chính sách cải tổ gì gì đó… tôi cứ tưởng lão là đại biểu quốc hội. Trình bày một thôi một hồi mà tai tôi muốn ù đi luôn, nói không hề vấp chắc là đĩa mới… đến chết với lão này mất. Lâu sau đó chị từ trên tầng đi xuống thoáng chút ngạc nhiên rồi cười cười tiến lại gần.
– C cậu tới lâu chưa?
– Mình cũng vừa mới tới, bệnh tình chú đã khá hơn chút nào chưa? – Lão đứng dậy mời chị ngồi.
– Um… vẫn vậy – mặt chị chợt buồn rồi ngồi xuống bên cạnh lão…
– Haizz… chuyện đã vậy rồi đừng buồn nữa – Lão nói rồi liền nắm tay chị…
– Um mình cảm ơn – chị cười buồn…
Hai người họ cứ thế nói chuyện với nhau và tất nhiên tôi trở thành người thừa… cũng thấy mình hơi vô duyên khi ngồi đó, làm họ mất tự nhiên nên ra ngoài hút thuốc. Bỗng có điện thoại của thằng em…
– Gì vậy? – Tôi bắt máy…
– Em chào anh… giờ anh rảnh không qua quán zzz bọn em đang chờ ở đó…
– Um… có vụ gì thế…
– Nói chuyện điện thoại không tiện… anh qua liền nha…
– Um… qua giờ đây…
Tôi tắt máy rồi đi vào trong xin phép đi trước chứ rảnh đâu mà ở đây chứng kiến hai ông bà này diễn phim tình cảm. Có khi lại mang tiếng kỳ đà thì mệt…
– Giờ em có việc… em xin phép đi trước.
– Vẫn sớm mà… – chị ngạc nhiên nhìn tôi…
– Ừ đúng đó… ở đây lát đi cùng tụi anh qua nhà hàng ăn trưa.
– Dạ… em cảm ơn, để khi khác ạ!
Tôi cười cười rồi đi ra ngoài, qua nhà hàng cơ à… lại thêm một tay thích khoe khoang nữa rồi, chẳng quan tâm. Dắt xe ra rồi quay lại định đóng cổng thì chị đứng phía sau.
– Sao em về sớm vậy?
– Tụi thằng A nó gọi không biết có chuyện gì?
– Chị tưởng em giận chị…
– Hahaa… giận gì, mà thôi giận thật…
– Sao giận…
– Ờ giận gì bây giờ được nhỉ?
– Đùa cợt… bộ hay lắm chắc…
– Mà nè nhớ khao thằng em này nha…
– Sao phải khao…
– Thì khao có người yêu chứ gì nữa…
– Ở đâu ra… mà ai cơ…
– Thì ông anh đang ngồi trong kia chứ còn ai vào đây…
– Nói linh tinh… A với chị chỉ là bạn bè bình thường thôi.
– Lại còn chối…
– Kệ người ta – Chị lập tức đóng cổng rồi quay lưng đi vào trong nhà.
– Bà này lại lên cơn rồi – tôi lẩm bẩm…
– Nói gì đó… muốn chết hả? – Chị quay lại dọa nạt…
– Thấy gớm… dữ như bà chằn, à mà hôm nào có dịp nhớ giới thiệu ông anh kia với em nha… em duyệt cho… hahaa…
– Có ngon thì đứng lại đó…
– Có điên như bà đâu mà đứng…
– Đồ đáng ghét… hứ…
Tôi vẫy tay cười đểu rồi phóng xe đi mất chứ cứ chọc tức thêm chút nữa bà này nổi điên lên thì không biết thế nào… dám xé xác tôi như chơi. Nghe chị kể là lão C này có gia cảnh khá hoành tráng… ông bố làm tận trên bộ, mẹ công tác bên viện kiểm soát thành phố, nhà có lão là con một nên đã sang tên cho lão vài căn biệt thự… lão này đi học luật sư bên Đức mới trở về nước đã mở luôn một văn phòng luật.
Nghe chị kể mà tôi há hốc miệng… nhà giàu thì khỏi bàn, lịch sự bảnh bao lại gắn thêm cái mác luật sư nữa và đặc biệt trong gara chứa tầm 3 con 4 bánh thuộc hạng siêu xe, gái bu như kiến… mẹ kiếp nhìn cái lượt gái theo dõi lão trên face thôi cũng đã hơn ngàn. Tôi không chơi face nhưng chị bật face của chị cho tôi xem… chà lại còn quả kết hôn to đùng với bà chị của mình nữa. Nghe chị kể là lão C theo đuổi chị từ lúc còn học chung cấp 3 đến tận bây giờ… Kể ra hai người này cũng đẹp đôi đó vậy mà cứ giấu suốt.
Tôi lòng vòng trên phố rồi rẽ vào một quán cafe… gửi xe xong nhìn vào trong thì đã thấy cả bọn ngồi một đống ở giữa quán cười nói um xùm như kiểu sắp phá nát cái quán nhà người ta không bằng. Tôi tiến lại rồi vỗ mạnh vào đầu thằng A…
– Chúng mày tính phá nát cái quán này ra à…
– Á… đâu có…
– Em chào anh – cả bọn đồng thanh…
– Ừ ngồi hết xuống đi… chúng mày thử nhìn xem khách sợ bỏ về hết rồi kìa…
Nhìn xung quanh chả có một ai, bà chủ quán thì đứng ở quầy nhăn nhó gượng cười… mẹ kiếp cả bọn hơn chục thằng mặt mũi bặm trợn ngồi thù lù giữa quán hỏi khách nào nó dám vào vậy cũng chính vì thế mà tôi mới cấm chúng nó tụ tập qua quán của mình.
– Dạ tụi em vô ý quá – thằng A gãi đầu cười trừ…
– Lần sau rút kinh nghiệm… gọi tao ra có việc gì không?
– Bà chủ cho một nâu đá…
– Dạ… có liền…
– Chả là hôm qua… – thằng A ấp úng…
– Thôi để tao kể cho – thằng khác nói chen vào…
– Anh M ạ… tối hôm qua A nó bắt gặp người yêu nó với thằng khác đi vào nhà nghỉ nên máu chó dồn lên não, nó hùng hổ xông vào đập thằng kia một trận, may mà tụi em cản chứ không thì thằng kia đã có tên trên báo an ninh sáng nay…
– Nó cắm sừng thì chia tay thôi sao phải làm quá lên như thế – tôi nói…
– Thì tức bỏ mẹ… nhục lắm chứ anh.
– Chuyện cũng chả có gì nếu như thằng kia không gọi đội hẹn chiều nay qua khu xxx giải quyết… tại bọn em không dám tự quyết định nên… nên mới nhờ đến anh.
– Đúng đó anh… tới đập bỏ mẹ chúng nó đi…
– Mấy thằng oắt không coi ai ra gì…
– Chúng mày im hết cho tao – tôi quát lớn…
– Ơ… dạ…
– Muốn vào phường hết cả lũ à… thằng A tao sẽ xử mày sau, động một tí là đâm chém… thử dùng cái đầu để nghĩ xem.
– Dạ em biết lỗi rồi ạ… tại em nóng quá, bây giờ phải làm như thế nào ạ?
– Um… chúng mày không tự ý làm là coi như cũng biết nghĩ, chiều nay để tao đi xem sao…
– Dạ… em cảm ơn ạ…
– Cảm cái đầu mày…
Đang nói chuyện thì có điện thoại của T… chết tiệt thật…
– Alo… lại có việc gì vậy?
– Tan trường rồi đến đón tôi đi ăn…
– Cô đùa tôi à…
– Anh thử nghĩ xem…
– Cô không què… không câm và cũng chẳng điếc nên tất nhiên sẽ về được nhà…
– Đồ thất hứa… tôi sẽ ở đây chờ cho tới khi anh đến thì thôi.
– Thần kinh…
Đang nhiên lại dước cái phiền phức vào người… bực mình thật.
– Sao vậy anh – thằng A quay sang hỏi…
– Không có gì…
– Cãi nhau với gái chứ gì?
– Mày muốn còn răng để nhai cơm không?
– Hề hề… – nó cười hề rồi che miệng lại…
– Chiều nay tao cấm chúng mày mang hàng theo nghe chưa?
– Ơ… lỡ chúng nó chơi thì mình phải chịu thiệt ạ…
– Cùng lắm mỗi thằng chúng mày chịu một nhát thay thằng A thôi – tôi cười cười…
– Ặc…
– Rồi… cứ thế mà làm…
Tôi đứng dậy thanh toán tiền nước rồi phóng xe đi, suốt ngày đánh đấm mà tụi nó vẫn không thấy chán hay sao chứ? Chỉ vì chút chuyện vặt cũng mang nắm đấm ra giải quyết… quá là vớ vẩn. Nếu là ngày trước thì tôi dám chắc là bọn này sẽ tự ý vác đồ đi băm con nhà người ta ngay và để mọi hậu quả đổ hết lên đầu tụi tôi… may mà nhiều lần phạt nặng nên bọn nó cũng biết sợ, vậy nên mới không dám báo cho anh N mà lại báo cho tôi vì chúng sợ ông này đập cho một trận. Phiền phức, mệt mỏi khi nào chấm dứt được… giữa bộn bề của cuộc sống đâu mới là điểm đến bình yên của tôi đây, có lẽ chỉ có thể là gia đình, ngôi nhà là nơi tôi trở về với chính bản thân… không cần phải cố gồng mình chịu đựng. Bất kể bên ngoài mình là ai… đã làm gì thì khi về nhà cũng chỉ là đứa trẻ luôn cần sự chăm sóc và chở che.
Phóng xe lang thang chả biết đi đâu nữa… nếu ngày trước thì đã chẳng ngần ngại phi luôn sang nhà thằng K kiếm bữa cơm. Sang tây một cái là mất hút luôn… thỉnh thoảng nhắn được vài tin không biết nó và Y tiến triển đến đâu haizz. Trời nắng chang chang muốn hoa cả mắt, chợt nghĩ tới T… chẳng biết cô ta có tự về nữa hay không? Mà đâu ai rảnh tới mức cứ đứng đó chờ người không đến. Nhưng nếu T vẫn đứng đó thì sao? Bởi độ điên của cô ta có thừa. Tự nhiên thấy áy náy trong lòng nên quay xe lại đi tới trường của T xem sao… vừa phóng xe vừa lẩm bẩm chửi thề chính mình. Đến nơi thì cổng trường vắng tanh chả có ma nào… thở phù nhẹ nhõm vì nghĩ T đã về nhà rồi thấy mình rảnh quá đành tự cười chính bản thân… định quay xe đi thì…
– Nè… tôi tưởng anh không đến nữa cơ… hihi – T vỗ vai rồi chìa que kem ra làm tôi giật mình…
– Hở… à thì tại… đúng rồi tôi đợi thằng bạn ở đây – tôi ấp úng…
– Hihi… – T che miệng cười…
– Sao vẫn chưa về?
– Thì tui nói là ở đây đợi anh mà… sao mà về được – T hồn nhiên trả lời…
– Thua cô luôn… lên xe tôi đưa về…
– Thế còn bạn anh?
– Ờ thì chắc nó không tới đâu… – tôi gãi đầu…
– Hihi… mỏi tay quá cầm dùm đi – T chìa chìa que kem trước mặt tôi.
– Tôi không thích ăn kem… cô ăn một mình đi…
– Ai bảo cho… tui nói là cầm dùm để tui còn leo lên xe…
– Lậy má… nhanh hộ con với – đúng là không thể cãi nhau nổi với con người này nên đành cầm lấy que kem.
– Rồi trả đây… qua quán xxx có món bún thịt nướng ngon lắm á.
– Trời đất… sao bảo về nhà…
– Tui nói vậy hồi nào… đi đi nhanh nhanh… đói lắm rồi…
Tôi chẳng buồn nói thêm một câu nào nữa… tốt nhất là im lặng và làm theo ý của cô ta. Giữa trưa nắng gay gắt bắt tôi phải phóng xe lòng vòng chả khác gì thằng xe ôm cả… tới nơi thì đông nghịt, vẫn là quán lần trước tôi với chị từng tới vào cái giờ cao điểm này thì luôn như vậy.
– A! Anh M lâu lắm mới thấy qua chỗ em – thằng em coi xe nhanh nhảu ra dắt xe cho tôi…
– Um… công việc dạo này vẫn tốt chứ – tôi chìa cho nó điếu thuốc…
– Dạ! Em xin… cũng được ạ… ơ người yêu anh đây à?
– Không… bà cố đó…
– Hahaa… em chào chị…
– Chào bạn – T cười cười nói rồi véo hông tôi…
– Á… – tôi giật mình xoa xoa cái hông…
– Sao vậy anh? – Thằng em hỏi…
– Không kiến đốt ấy mà… à vào báo cô già xếp cho anh một bàn với 2 xuất như cũ nha…
– Ok anh…
Tôi vào trong nhà tính rửa mặt cho tỉnh táo, T cứ bẽn lẽn bám theo sau… chắc bị mấy ông ngồi đó ngó qua ngó lại nên ngại…
– Đi đâu đó – tôi hỏi…
– Không biết – T nhăn mặt lắc đầu…
– Trời… thôi vào trong rửa mặt đi…
T gật đầu rồi đi theo tôi vào trong rửa mặt… ở quán này thì tôi thoải mái leo lên gác xài nhà vệ sinh chứ ở dưới bẩn khiếp, vào chỉ muốn nôn. Nước lạnh tạt vào mặt tỉnh cả người, xuống dưới nhà thì thằng em đã chuẩn bị cho tôi một chỗ khá thoáng, ngồi đợi lúc lâu thì T mới xuống.
– Cái thằng bờm này mày biến đâu mà mất tích lâu thế? – Cô chủ quán đi đến vỗ mạnh vào vai tôi muốn ọc cơm ra ngoài…
– Bà làm gì gớm vậy… quán dạo này làm ăn khấm khá quá nhở, có khi bảo lão N tăng thêm chút tiền quá à. – Tôi xoa vai rồi cười đểu…
– Thằng ôn này… mày muốn cô gặm đất sống à…
– Hahaa… cứ giả nghèo giả khổ… thôi mang đồ ra đi, đói lắm rồi…
– Từ từ… mà đây là… không phải con bé lần trước à…
– Lắm chuyện quá…
– Thằng này khốn nạn lắm cháu à… tốt nhất là bỏ nó đi…
– Ơ… dạ!
– Mày coi đối xử tốt với nó vào… nó hiền vậy tội nghiệp lắm.
– Có định bán hàng không?
– Hahaha…
Bà cô già cười xập nhà rồi đi ra… suốt ngày chỉ như vậy là nhanh…
– Anh hay tới đây à? – T nhẹ nhàng hỏi…
– Um… cũng thỉnh thoảng…
– Lần trước anh cũng dẫn bạn gái tới đây?
– Điên… đó là chị tôi, bà cô già này thích trêu chọc vậy đó.
– Không có mà người ta lại nói à…
– Ơ hay… mà thôi cô nghĩ sao cũng được…
– Anh…
– Tôi làm sao?
– Hứ…
T ngoảnh mặt sang hướng khác, đúng là trẻ con tự nhiên lại làm trò… tôi châm thuốc hút chẳng quan tâm, mấy ông ngoài kia nhìn rồi chỉ chỏ này nọ, rảnh hết chỗ nói. Lát sau thì đồ ăn bưng ra… T vẫn ngồi im đó, tôi lau đũa với thìa rồi đặt vào bát cho cô ta rồi mới ăn, được vài miếng là phải buông đũa… mất cả ngon khi ăn mà cứ bị người khác lườm nguýt.
– Vậy là sao? – Tôi lên tiếng…
– Chả sao – T khoanh tay trước ngực rồi quay đi hướng khác…
– Định nhịn à?
– Nhìn bản mặt đáng ghét hết muốn ăn…
– Vậy là cô ghét tôi…
– Đúng… ghét cay ghét đắng chỉ muốn…
– Chỉ muốn sao?
– Tại sao anh lại cứ gắt gỏng với tui như vậy.
– Tính tôi là thế…
– Anh đang cố tình làm vậy để tui ghét và buông tha anh chứ gì?
– Cô nói cứ như hiểu tôi lắm vậy…
– Tui biết hết chuyện của anh rồi… kể cả việc người yêu của anh không may qua đời.
– Tôi không biết vì sao mà cô lại biết nhưng cấm cô từ nay không được nhắc đến chuyện đó nữa.
– Ừ… biết rồi…
– Không ăn thì đưa đây – tôi kéo suất của T về phía mình…
– Trả đây ai nói tôi không ăn – T nhanh chóng dành lại…
Không hiểu T bị cái quái gì nữa… con gái quá khó hiểu và tốt hơn hết là không nên hiểu vì dễ ung thư não mà chết. Sao mà cô ta lại biết chuyện về “Em”, chẳng lẽ lại điều tra tôi à. Sau khi ăn uống no nê, chắc là chỉ T no chứ tôi thì được có vài miếng… mỗi việc ra thanh toán tiền thôi cũng phải tranh với tôi, thế là bà cô già miễn phí luôn hài thật.
– Bây giờ trở tôi về trường… – T leo lên xe rồi nói…
– Um… chiều nay tôi có việc không đến đón được đâu… cô tự về nha…
– Anh bận việc gì chắc lại đi đánh nhau chứ gì.
– Cô nên làm thầy bói thì hơn…
– Tại sao anh không bỏ công việc đó đi…
– Mỗi người một việc…
– Anh đúng là con người khó hiểu.
– Haaa…
Tôi đưa T tới trường rồi phi xe về chỗ thằng em ăn tạm gói mì và ngủ luôn chả quan tâm gì nữa. Đến chiều thì cả bọn kéo qua chuyện trò linh tinh một chút rồi cùng đi tới điểm hẹn đã định… mặt thằng nào cũng hằm hằm, lúc sau thì cả bọn có mặt tại đó, bên kia khoảng chục đứa đã đứng chờ sẵn, tôi dừng lại nhìn qua một lượt thì thấy tụi nó đa phần là đầu gấu xóm. Đúng là oan gia ngõ hẹp, thằng cầm đầu bọn kia không ai khác chính là thằng D sáu ngón… chắc là bọn kia nhờ nó tới đây để bảo kê đây mà, rắc rối rồi đây. Thằng kia bị thằng A nó đánh cho thâm tím mặt mày lại đang nhăn nhó chỉ chỏ, dọa nạt.
– Chà đông vui quá nhỉ D – tôi châm điếu thuốc rồi nói…
– Vậy ra nó là đàn em của mày hả M – thằng D tiến lại rồi nói với tôi…
– Lâu lắm không gặp, mày vẫn còn đủ 6 ngón chứ – tôi cười đểu…
– Nhờ ơn mày nên tao còn đủ… gặp lại mày tao vui lắm, tính giải quyết thế nào?
– Cứ đúng luật mà làm… thằng nào sai thì chịu phạt vậy thôi…
– Thằng em mày sai rõ ràng rồi…
– Nếu nó sai thì tùy chúng mày xử lý tao không can dự nhưng tao thấy thằng em mày sai trước…
– Dm… mày nói thế chó nó cũng chả ngửi nổi đâu.
– Hahaha… thế tao thử hỏi nếu mày nhìn thấy vợ mày đi với thằng khác vào nhà nghỉ thì mày tính sao?
– Dm mày đùa tao à – thằng D bực bội tiến nhanh lại chỗ tôi…
– Thôi… chuyện nhỏ bỏ qua đi, tiền thuốc thang tao sẽ chịu và mọi việc coi như chấm hết ở đây được chứ…
– Đâu có dễ dàng như vậy…
– Thế mày muốn sao?
– Mày giao thằng em của mày cho tao xử là xong…
– Muốn làm khó nhau rồi…
– Mày là đại ca mà không dạy dỗ được bọn đàn em thì để tao…
– Tự tao biết cách xử nó.
– Mày dung túng đàn em làm loạn… tội mày cũng không nhỏ đâu.
Ra vậy cuối cùng thì tôi cũng hiểu ý của thằng D… chuyện này chỉ là vặt vãnh nhưng nó cố tình xé ra to để lấy cớ trả thù vụ ngày trước tôi chặt tay nó. Thằng hai mang phản bội anh em như nó mà nhẹ như vậy là còn nể tình, từ ngày bị trục xuất khỏi bang thì nó đầu Quân cho lão mặt ma nên khá hống hách, mấy lần tới kiếm chuyện tôi đều bỏ qua. Dựa cớ việc hôm nay nên tính trả thù tôi…
– Chuyện cũ thì tao với mày nói sau còn việc này là nhẽ khác… mày hiểu chứ.
– Dm… định dạy khôn bố mày à thằng ôn con. Bữa nay không giải quyết ổn thỏa thì không yên với tao đâu…
– Thôi được… giờ ý mày làm sao…
– Tao muốn mày quỳ xuống gọi tao là bố rồi thanh toán hết tiền thuốc thang cho thằng em tao.
– Đơn giản vậy thôi ư… hahaa…
– Anh… anh M đập bỏ mẹ nó đi nhịn làm đếch gì – thằng A chạy đến chỗ tôi rồi nói.
– Im mồm cho tao… cút xuống…
Tôi quát lớn khiến nó tái mặt rồi lui xuống… cả bọn bên kia cười nhạo báng, việc này không xử lý khôn khéo sẽ gây phiền phức, bên kia sẽ được thế làm loạn… nhẫn nhịn là cách tốt nhất vào lúc này.
– Sao mày có định làm hay là? – Thằng D đắc thắng tiến lại túm cổ áo tôi rồi hếch hàm…
– Mày nên bỏ cái tay của mày ra thì hơn…
– Này thì bỏ…
Nó tặng luôn một quả đấm khá mạnh làm tôi loạng choạng lùi lại xém đổ nhào… môi bị rách rỉ máu, mấy thằng em định lao lên nhưng bị tôi cản lại, tôi đến đây không phải tới gây gổ đánh đấm mà muốn giải hòa nên mới bắt chúng ở nhà chỉ cho có 4 thằng đi theo. Thằng D hùng hổ lao vào bồi thêm vài cú nữa tôi lãnh đủ vì không phản kháng… mấy thằng em chạy vào nhưng bị tôi cản lại bực tức.
– Hahahaa… dạo này mày ngoan quá ha – thằng D cười lớn…
– Hình như… khộc… tao thấy mày yếu quá – tôi gượng dậy lấy tay quệt máu rồi nói…
– Dm thằng chó muốn chết hả?
Nó lao vào rồi tiếp tục công việc đấm bốc và tôi là bao cát… thực ra bị đập thì đau bỏ mợ ra chứ sung sướng gì nhưng cũng phải nhịn, chứ đánh nhau lúc này thì chỉ tổ kéo theo rắc rối mà chả giải quyết được gì và cũng là bài học cho mấy thằng em… lần sau có làm gì thì nên suy nghĩ cho thật kỹ, nóng nảy sẽ chỉ gây hại cho bản thân với những người xung quanh mà thôi. Công nhận thằng D nó ra tay mạnh thiệt, lúc sau thì cũng dừng lại chắc là mệt rồi…
– Hộc… hộc… vậy đã đủ chưa? – Tôi ngồi bệt dưới đất nói… may là còn nói được…
– Dm thằng điên… đi về thôi tụi mày…
Nó nói rồi cùng tụi kia kéo đi hết… lúc này mấy thằng em chạy đến đỡ tôi dậy, nhìn gương mặt sắp khóc của mấy đứa mà tôi phải phì cười rồi ngậm ngay lại vì đau.
– Xong rồi… khộc… về thôi…
– Anh M… sao anh phải làm vậy…
– Anh cứ để nó đập em đi… lỗi là do em mà…
– Mày thấy mày ngu chưa A…
– Mấy đứa bớt lời đi… khộc… giờ đưa tao phòng mày nghỉ cái… mẹ kiếp nó chơi mạnh thật… haha… khộc…
Toàn thân đau nhức như sắp rời ra vậy, quần áo lấm lem đất trông tàn tạ vô cùng nhưng quan trọng là không ai sao cả là may rồi… bị vậy nhiều nên cũng quen, chắc một tuần là bình thường lại ngay thôi mà.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện