Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Ký ức buồn » Phần 46

Ký ức buồn

Phần 46

Bữa tiệc thật chán ngắt và một điều tôi dám chắc là nó không hề hợp với mình, quá nhiều rắc rối… gặp T ở đây là sự trùng hợp chết tiệt, đau đầu với bao nhiêu việc bên ngoài mà giờ đây lại phải đôi co chuyện con nít. Chán cái cảnh đứng lườm nguýt nhau và chả ai nói ai câu nào, tôi đi ra phía cái bàn trống ở phía nhà bếp định ngồi đó tìm sự yên tĩnh, chứ cứ mãi như thế này thì chẳng mấy chốc mắt tôi bị lác luôn…

– Thật ghê tởm… hừ…

Đột nhiên T bước ngang qua tôi rồi ghé tai nói khiến tôi chết đứng vì ngạc nhiên mất một lúc… chả hiểu cái quái gì luôn…

– Ê… nói vậy có ý gì đó – tôi nói với theo…

– Màn kịch đến hồi hạ màn được rồi đó… – T quay lưng nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù.

– … – tôi nhăn mặt khó hiểu.

– Đừng làm bộ nữa, trông giả tạo lắm…

– Nói chuyện có đầu có đuôi, vậy ai hiểu…

– Sao trên đời lại có hạng người như anh nhỉ?

– Nói rõ ra xem, úp úp mở mở…

– Đã vậy thì tôi cũng vạch luôn cái bộ mặt đểu cáng của anh… nghĩ tôi là con ngốc hay sao mà không nhận ra ý đồ của anh khi dùng đủ mọi cách để tiếp cận tôi… hừ mục đích của anh là muốn mẹ tôi đầu tư vào cái cửa hàng đó ư? Không bao giờ… đừng có mơ – T bước lại gần tôi…

– Ơ… – tôi ngạc nhiên hết sức đến mức không thốt lên lời…

– Nói trúng tim đen nên không nói được chứ gì – T cười nửa miệng…

– Haaahaa… Ra là vậy chắc cô xem phim nhiều quá rồi…

– Đó là việc của tôi… mà về nói với mẹ anh là làm ơn thôi ngay cái trò mai mối đó đi và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa – T nói rồi quay lưng bước đi…

Tôi đứng chôn chân luôn… thật nực cười, không hiểu trí tưởng tượng con bé này nó còn có thể phong phú đến mức nào nữa… định chạy lại giải thích nhưng nghĩ lại thì thấy việc đó quá vô nghĩa, dù có làm gì đi chăng nữa cũng bằng thừa khi mà họ đã không tin mình, tốt nhất là mặc kệ, muốn nghĩ sao thì tùy, đang nhiên gặp phải phiền phức, toàn những bất ngờ. Nhìn xung quanh thì nhận thấy bản thân mình có vẻ là người thừa của cái bữa tiệc này, tốt hơn hết là bỏ ra ngoài ngồi hóng gió, không khí ở đây ngột ngạt quá. Trong đầu lặp đi lặp lại những suy nghĩ trái chiều, ngồi xuống cái ghế đá ở cạnh cửa ra vào rồi châm điếu thuốc…

– Sao lại ngồi tự kỷ thế?

Có tiếng con gái ở phía bên cạnh vang lên khiến tôi giật mình ngẩng mặt nhìn xem là ai thì nhận ra bà chị xã hội mà lâu lắm rồi không gặp, một người mà tôi vô cùng khâm phục ý chí và nghị lực của chị. Chị tên Q sinh năm 86, quê ở Lạng Sơn, cao ráo và khá xinh… cha mẹ mất sớm, phải bỏ học giữa chừng để đi làm kiếm tiền nuôi hai đứa em nhỏ, bôn ba khắp chốn rồi tới tận nơi đây… từng tâm sự với tôi là không ai ép buộc chị làm “gái” cả cả mà là chị tự nguyện vì nó giúp chị có thể kiếm đủ tiền lo cho hai đứa em được đi học, được mặc ấm khi mà mùa đông ở trên vùng cao lạnh giá vô cùng, ngôi nhà lá lụp xụp không thể chịu đựng nổi những cơn gió lớn.

Tôi tình cờ quen chị khi còn làm quản lý ở quán bar cũ, thỉnh thoảng đi ăn rồi đi chơi cùng với nhóm, hai chị em nói chuyện rất hợp vì tôi thích tiếp xúc với những người từng trải, họ nó chuyện rất hay và giúp tôi biết thêm được nhiều thứ, chị xem tôi như một người bạn, mỗi khi có chuyện buồn thì chị lại tâm sự với tôi vì chị không hề có bạn bè hay bất cứ người thân nào ở đây cả. Nhưng từ khi tôi vào trại thì mất liên lạc luôn, sau này hỏi thăm mấy thằng em mới biết chị bỏ nghề để về quê lấy chồng… tôi cũng mừng cho chị về điều đó.

Trở về thực tại là giờ tôi mới được gặp lại, chị Q già và gầy đi nhiều dưới lớp phấn son, quấn áo diêm dúa trông rất tội nghiệp… chỉ hơn tôi có 2 tuổi thôi nhưng chị đã phải gánh vác bao nỗi lo trên vai, bao tủi nhục… tôi biết trong cái xã hội này còn vô vàn những hoàn cảnh éo le như vậy… kẻ giàu thì mãi cứ giàu còn người nghèo thì vẫn quanh quẩn bên cái máng lợn.

– Sao mặt lại đần ra thế… chị không phải ma đâu… hihi – chị Q đứng nhìn tôi cười…

– Em chào chị… lâu không gặp, chị khác quá em không nhận ra – tôi gãi đầu rồi ngồi dịch sang một bên.

– Chắc giờ nhìn chị trông kinh lắm nhỉ? – Chị Q ngồi xuống rồi cười buồn…

– Đâu có… chồng chị đâu mà để chị đi một mình thế này…

– Chồng… chồng ư? – Chị Q cười nhạt…

– Có chuyện gì sao chị? – Tôi nheo mắt hỏi…

– Lấy nhau được một tuần thì anh ấy biết được quá khứ của chị nên nổi giận đuổi chị và hai đứa em ra khỏi nhà – chị Q hướng mắt nhìn xa xăm rồi nói.

– Thằng đàn bà… làm gái thì sao?

– Em chưa hiểu được đâu? Chị chấp nhận và không hề oán thán anh ấy, số nó đã vậy rồi biết sao được hả em.

– Haizz… chị lại quay lại nghề cũ đúng không?

– Ừ… còn cách nào khác đâu, còn hai đứa nhỏ nữa mà…

– Chị bỏ cái nghề này đi, em sẽ tìm cho chị một việc làm tử tế…

– Cảm ơn ý tốt của em nhưng chị không thể nhận được…

– Trời… thật không hiểu nổi chị nữa.

– Sau này em sẽ hiểu…

Vừa dứt lời thì chị có điện thoại rồi vội vàng đứng dậy chào tôi và đi nhanh vào khoảng tối phía trước… tôi biết điểm đến của chị nhưng chỉ có thể bất lực ngồi nhìn. Sự đời nghiệt ngã, làm “gái” thì sao chứ? Họ không phải là con người à? Chẳng ai muốn làm cái nghề đó cả… chỉ là bước đường cùng chẳng đã mới phải vậy, “cưới đĩ về làm vợ còn hơn cưới vợ về làm đĩ”. Đúng là rác rưởi mà… tôi chán nản ngả cả người ra sau ghế, ngẩng mặt lên thả làn khói thuốc vào khoảng không, cuộc đời này vốn không công bằng mà… cướp đi tất cả mà chả cần lý do khiến họ phải vật lộn với cơm áo gạo tiền để tồn tại rồi được gì, không gì hết… đói rách rồi chết cuộn khoanh lại một cái xó sỉnh nào đó, vài ngày thậm trí là cả tuần mới có người phát hiện ra. Tôi may mắn hơn họ là đã có má hai cùng hai bác nuôi dưỡng nếu không thì kết cục cũng vậy thôi.

Lát sau thì bữa tiệc cũng đã đến hồi tan, mọi người ra về, tôi đưa má hai trở về nhà… thấy má có vẻ buồn buồn nhưng đang đi trên đường nên tôi không tiện hỏi. Tới nhà, má hai lẳng lặng bước vào trong… tôi nhanh chóng dắt xe rồi khóa cổng rồi chạy theo định hỏi…

– Mẹ thấy hơi mệt nên đi ngủ trước đây, con cũng ngủ sớm vào, đừng thức khuya nữa không tốt cho sức khỏe đâu? – Má hai bước lên cầu thang rồi ngoảnh lại nói…

– Mẹ thấy mệt ở đâu hay mai con đưa đi bệnh viện khám chứ để vậy sao được.

– Không sao đâu, do mẹ không uống được rượu nên vậy thôi? – Má hai cười hiền…

– Có việc gì phải không mẹ?

– Lại suy nghĩ lung tung rồi…

– Đừng giấu con…

– Haizz… sắp tới chắc phải đóng cửa hàng thôi…

– Không còn cách nào khác hả mẹ…

– Bà bạn quyết định không đầu tư nữa mà cắt luôn mối làm ăn.

– Sao… sao cơ sự lại xảy ra như vậy?

– Mẹ cũng không rõ nữa nhưng sự việc đã vậy rồi thì chẳng còn cách nào khác cả…

– Nhưng…

– Thôi tính sau đi…

Má hai nói rồi bước lên lầu, chẳng lẽ không còn cách nào khác để cứu vãn tình hình ư vì dù sao cái cửa hàng đó là bao nhiêu tâm huyết của má… tôi giận mình quá bất tài chẳng giúp gì được mà ngược lại toàn gây rắc rối, chết tiệt thật. “Một thằng bất bất tài thì luôn luôn than trách”, bây giờ sao tôi có thể ngủ được cơ chứ… một mình bước lang thang trên đường, nghĩ nhiều lắm nhưng chả thể tìm ra cách nào tối ưu cả… nếu bất quá thì tôi bán quách cái quán của mình đi rồi gom góp lại đổ hết vào cửa hàng. Tôi có thể vay bạn bè nhưng với số nợ hiện tại mình phải gánh thì có lẽ đến tết côngô mới trả được nên tôi không dám và cũng không muốn nhờ vả.

Từng dòng xe đã thưa dần dưới ánh đèn đường, chẳng biết mình đã lang thang như vậy bao nhiêu lâu nữa, chả khác gì kẻ mất hồn… giật mình nhận ra đang đứng trước cửa quán bar của chị Linh, chẳng biết đi đâu nên tôi quyết định vào trong luôn… làm vài chén cho đầu óc nhẹ nhàng hơn chút nào hay chút đó. Vẫn cái không khí ngột ngạt này, hôm nay cuối tuần nên có vẻ các bạn trẻ tụ tập khá đông… nói vậy thôi chứ tôi cũng chẳng để ý, việc mình mình làm việc họ họ làm, cố lách qua đám người đang nhảy múa điên cuồng để vào bên trong vì nơi đó vắng vẻ, thích hợp với tôi. Lặng lẽ ngồi xuống rồi gọi vài chai bia… thực sự tôi thích như vậy, một mình gặm nhấm nỗi cô đơn, những cô bé ban ngày trong bộ áo dài học sinh thì ban đêm lại khoác lên mình bộ cánh của một dân đú đích thực, xã hội phát triển quá nhanh.

– Xin chào ông anh mini nhật… haaaa – một đứa con gái trông khá quen đứng trước mặt tôi rồi nói.

– Không bán xe đạp, nhầm người rồi – tôi cúi xuống uống ngụm bia…

– Nhầm thế nào được, em có thể ngồi đây được chứ? – Con bé này cười cười như kiểu thân thiết với tôi lắm.

– Xin lỗi chỗ này có người ngồi rồi…

– Ơ… phũ gớm làm như mình cao giá lắm chắc… hứ. – Con bé lộ ngay cái bộ mặt chua ngoa ra rồi quay đi…

Toàn thứ gì không đâu, nhìn theo bóng con bé bước đi thì tôi mới biết nó là ai… một trong số những đứa bạn của T mà hôm lâu đã gặp tại quán của tôi, và chết tiệt hơn nữa là cả bọn đều có mặt tại đây, hò hét, nói chính xác hơn là “bay”… tôi dám chắc trong người bọn này có hàng, nhẹ là “kẹo” còn không thì là hàng trắng. Toàn những thành phần thích thể hiện và phô trương, chúng đâu biết hậu quả để lại sẽ ghê gớm đến đâu, có vẻ như tôi hơi rảnh lo chuyện bao đồng và dạy khôn nhưng đó lại là sự thật tôi đã từng trải qua. Nghĩ lại thì mới nhận thấy quá ư là nực cười vì đi éo đâu cũng gặp mấy cái bản mặt đáng ghét của bọn nó. Cả bọn nói gì đó với nhau rồi kéo lại bàn của tôi… mệt đây. Một cốc nước lọc lạnh ngắt tạt thẳng vào mặt của tôi, tác giả là T…

– Anh không nghe tôi nói là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa à?

– Thằng chó này mày câm hả?

– Vừa nãy to tiếng lắm mà sao bây giờ xoắn hết lại vậy…

Tôi ngồi yên đó chả nói gì, chẳng quan tâm vì bây giờ tâm trạng không được tốt cho lắm, chỉ sợ đến lúc không kiềm chế được lại gây họa thì khốn. Cả bọn được đà chọc ngoáy, gây sự đủ kiểu và trong đó có cả T, cô ta dám xúc phạm tới cả má hai… đó là một sai lầm nghiêm trọng, từ lúc đầu tôi đã không muốn gây thêm bất cứ rắc rối nào nữa nhưng có vẻ như bọn này càng được nước lấn tới, sự nhẫn nhịn của con người có giới hạn chịu đựng của nó.

– Biến đi trước khi tao còn giữ được bình tĩnh – tôi nói mà chẳng thèm ngẩng mặt lên…

– Haaa… hết chịu nổi rồi đúng không?

– Trông cái mặt kìa… buồn cười quá… hihi…

– Chắc giờ này mới hối hận vì đã động vào tôi rồi đúng không? – T cười khinh bỉ…

– Có vẻ như tụi mày bị điếc hết rồi… không nghe tao nói gì à? – Tôi quát lớn…

– Dm thằng chó này, mày chán sống rồi à? – Một thằng trong nhóm vớ lấy chai bia trên bàm chĩa thẳng vào tôi.

– Chắc nó muốn nát bét giống như cái quán của nó…

Thằng đầu mào gà đỏ loét nói làm tôi ngạc nhiên, thì ra tác giả của vụ phá quán không ai khác chính là lũ ôn con này, bữa nay lại tự dẫn xác tới.

– Ra là quán của tao bị phá là do bọn mày thuê người đến à? – Tôi ngẩng mặt lên nhìn…

– Giờ mày mới biết hả… haaa…

– Ra mày là tác giả và cái quán của tao là tác phẩm…

– Haaa… thằng này giỏi văn nhỉ… bố mày làm đó.

– Ừ… thế là đủ, giờ bọn mày muốn gì…

Lúc này mấy thằng em bảo vệ ở trong quán chạy ra, chắc là thấy động…

– Có chuyện gì vậy anh…

– Không có gì đâu, mấy chú vào làm việc tiếp đi…

– Ê thằng chó…

Thằng đầu mào gà kia chỉ thẳng vào mặt tôi nhưng chưa kịp nói hết lời thì đã bị thằng em của tôi vả luôn một cái thật mạnh vào mặt… cả bọn còn lại thì ngạc nhiên trợn tròn mắt đứng chôn chân. Thằng đầu mào gà lảo đảo, khuỵ xuống sàn nhà rồi lấy tay ôm mặt hét lớn…

– Dkm chúng mày không biết bố là ai hả?

– Tất nhiên là tao biết mày là thằng ngu rồi…

– Được lắm, chúng mày nhớ đó, vụ này tao không để yên đâu…

Thằng bé lóc cóc bò dậy chửi bới dọa nạt đi ra ngoài, mấy thằng em định chặn lại nhưng bị tôi ngăn lên thôi, không nên gây lộn ở đây… mấy đứa này chỉ là mấy thằng dân chơi nửa mùa tôi không để ý… cậy có chút tiền của ông bà già nên làm phách không coi ai ra gì, định làm đầu bướu đầu bò ở cái đất này ư, chưa đủ tuổi. Cả lũ kéo nhau ra ngoài, dù sao tôi cũng cần làm cho rõ vụ phá quán của tôi là như thế nào, phải bắt thằng đó trả giá. T ngoảnh lại nhìn tôi bằng ánh mắt căm hận, đúng là ngược đời, tôi còn chưa tính chuyện xúc phạm gia đình tôi thì thôi, quá ngang ngược… con gái tôi không chấp.

Mà thế quái nào tôi cứ phải dính vào mấy cái vụ gây gổ vớ vẩn này nhỉ… mẹ kiếp thật. Để mai tính tiếp chứ bây giờ tôi thấy khá mệt mỏi vì quá nhiều chuyện xảy ra, bắt con xe ôm để về nhà, mở khóa cổng rồi ngẩng lên thấy phòng má hai vẫn sáng đèn, đã hơn 2h sáng mà má vẫn chưa ngủ… sức khỏe thì ngày càng kém mà lại phải chịu bao nhiêu áp lực và gánh nặng. Sống mũi cay cay, tôi đấm thật mạnh vào tường, chỉ muốn hét lên thật to để giải tỏa nỗi bí bách trong lòng… chết tiệt thật, phải tới bao giờ cái cuộc đời này mới thôi hành hạ tôi đây. Ngồi xụp xuống thềm nhà, bàn tay rỉ máu, run run từ từ đưa điếu thuốc lên miệng… một hơi thật sâu, càng ngày tôi càng cảm thấy chán mọi thứ, nhận thấy mọi cố gắng của mình đều là vô ích, một con số 0 tròn trĩnh.

Thấy trời đã hửng sáng tôi móc điện thoại ra xem giờ… đã 5h kém thì phải không nhớ rõ, chỉ biết lúc đó thấy tin nhắn của chị Linh ở máy từ khi nào rồi.

– Sáng mai đưa chị đi chơi nghe chưa?

– Lại để im lặng rồi…

– À mà để chị qua đón chứ em đâu có xe nhỉ… hihi…

– Sao không ngủ được ta… huhu…

– Ngủ ngon nha tên ngố…

Tôi phải phì cười khi đọc xong mấy cái tin nhắn của chị, đúng là con nít hết chỗ nói mà… lảo đảo bước vào trong nhà vì ngồi lâu quá nên đứng dậy hơi chóng mặt, vệ sinh cá nhân xong xuôi bật cái máy vi tính lên, lâu không có thời gian đụng tới… mạng cũng cắt luôn, vẫn cái hình nền là tấm ảnh “Em” đang cười, chết tiệt thật, tôi vội vàng vào bật nhạc rồi tắt màn hình luôn… thực sự tôi vẫn sợ phải đối diện với hình ảnh của “Em”. Nằm thả mình trên giường thưởng thức âm nhạc, một chút bình yên nhỏ nhoi khiến tôi ngủ quên lúc nào không hay. Một cơn ác mộng thấy mình bị vật gì đó đè lên… khó thở mới giật mình tỉnh dậy, khua tay… mở mắt ra thì suýt chết vì đau tim…

– Hihi… giờ mới chịu dậy hả? – Chị Linh ngồi lên người tôi tay cầm cái gối, chắc vừa nãy bà này dùng gối đè lên mặt tôi.

– Trời đất… định giết người à…

– Cho chừa cái tội ngủ nướng… hihi…

– Mới ngủ được một lát… oáp…

– Dậy… dậy ngay… còn đi chơi nữa chứ – chị Linh cầm cái gối đập tôi…

– Á đau… bà đè lên người thế này thì dậy bằng niềm tin à…

– Ờ ha… thế mà quên mất… hihi…

Lắc đầu ngán ngẩm… con gái con đứa chả có tí ý tứ nào cả, tôi ngồi dậy vặn người cho đỡ mỏi rồi vào nhà tắm rửa cái mặt, tỉnh táo.

– Thế bây giờ đi đâu nào – tôi nói lớn khi nhìn thấy bà này nghịch điện thoại của tôi.

– À… hihi… đi vườn trẻ… vui lắm đó – chị Linh vội vất cái điện thoại ra chỗ khác rồi tỏ ra không biết gì…

– Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi nhà trẻ…

– Nhiêu chả được, ở đó có tàu siêu tốc nè, thú nhún này, nhà ma… nhiều lắm… hihi – chị nói như kiểu háo hức giống bọn trẻ con lần đầu được dẫn đi nhà trẻ vậy.

– Trời… bó tay, thế thì đi đến chiều rồi tối qua plaza xem phim… chấm hết…

– Thế cũng được á… hihi… đi luôn thôi… đi – chị Linh ngồi bật dậy cười híp mắt vào kéo tôi đi…

– Này… đợi em thay quần áo đã, mặc vậy mà đi à…

– Thay luôn đi… nhanh… nhanh…

– Ờ thì thay…

Tôi vô tư lột cái áo ba lỗ ra rồi quăng lên giường, tưởng bà này sẽ sợ rồi chạy bắn ra ngoài nhưng không ngờ bà ấy vẫn cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào tôi.

– Em xin chị tha cho… đi ra ngoài giùm em cái – tôi chắp tay lại vái…

– Hihi… cứ thay đi, hay sợ… hehe – chị Linh che miệng cười.

– Má ơi… – tôi hét toáng lên khiến chị phải bịt tai lại.

– Hai đứa đùa nghịch gì thế, be bé cho hàng xóm người ta còn ngủ nữa chứ. – Má hai ở dưới bếp nói vọng lên.

– Dạ! – Hai chị em đồng thanh đáp…

– Thôi không thèm đùa nữa, thay đồ nhanh nhanh vào đừng để chị gọi nghe chưa?

Chị Linh bước ra ngoài không quên dứ nắm đấm dọa tôi. Đôi lúc chả thể hiểu nổi bà này có phải con gái nữa không biết… haizz. Nghĩ tới thôi đã đủ rùng mình, nhanh chóng mặc tạm cái quần soóc với cái áo phông đen rồi ra ngoài vớ lấy cái mũ lưỡi trai đen… phi xuống nhà thấy má hai đang ngồi cùng chị nói chuyện gì đó khá mờ ám vì khi thấy tôi xuống thì họ lập tức đứng dậy không nói nữa… lạ thật chẳng lẽ họ đang giấu tôi điều gì hay sao?

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất