Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Ký ức buồn » Phần 42

Ký ức buồn

Phần 42

Tôi đưa Huyền về nhà của cô ấy, hai đứa đứng trước cổng không ai chịu mở lời… Huyền cúi mặt xuống, hai tay đan vào nhau, người run lên từng đợt, khóc… lại khóc haizz. Thật khó để nói và cũng chẳng biết phải nói gì vào lúc này, tôi chào tạm biệt rồi nhanh chóng leo lên xe định phóng đi thì bất ngờ bị Huyền níu lấy tay, hôn nhẹ trên má tôi rất nhanh rồi chạy vào trong nhà khiến tôi chẳng kịp phản ứng gì… chỉ biết ngây người ra rồi thở dài ngao ngán, miệng lẩm bẩm câu xin lỗi.

Thực sự điên hết cả rồi. Sau bao nhiêu sóng gió, tôi muốn yên ổn, muốn một mình vào lúc này, bây giờ tôi không muốn bất cứ người con gái nào bước vào cuộc đời tôi rồi xáo trộn nó lên nữa, tình yêu với tôi thế đã là quá đủ… sợ! Thực sự sợ phải yêu người khác rồi họ lại ra đi, mãi mãi, sợ lắm cảm giác đó. Tôi phóng xe trên đường như kẻ mất hồn, không biết mình đang đi đâu, đầu óc rối bời với nhiều suy nghĩ trái chiều đan xen nhau… làm sao để Huyền từ bỏ? Dứt khoát thì tôi đã làm nhưng có vẻ không được. Tình yêu thật phức tạp, không cho ai lựa chọn, nó khiến người trong cuộc mất đi lý trí… tôi đã từng trải qua nên hiểu được cảm giác của Huyền, thực sự tôi không muốn Huyền phải đau khổ nhưng tôi chẳng thể làm khác được…

Mải mê nghĩ ngợi mà xuýt chút nữa tôi đã bị tai nạn, chợt bừng tỉnh, toát mồ hôi hột… một tiếng két kéo dài, chỉ xử lý chậm một chút nữa thôi là tôi đã nằm gọn trong gầm con xe công… hú hồn, may chỉ bị ngã xe, do phanh gấp, xây xát chút ít. Người dân xung quanh chạy tới rồi xúm lại, người thì hỏi han kẻ thì chửi. Tôi bỏ ngoài tai hết, gượng dậy phủi quần áo định phóng xe đi tiếp thì bị tay tài xế túm cổ áo chửi rủa dọa nạt như tạt nước vào mặt… mình sai nên nói được gì ngoài câu xin lỗi.

Mỏi miệng thì cũng để tôi đi… tự vỗ vào mặt cho mình tỉnh táo, toàn thứ gì không đâu xảy ra chỉ vì tính cả nghĩ của mình. Chợt nhớ ra tôi phải qua quán để xem tình hình ở đó giờ thế nào, vừa nãy nóng nảy quá làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của chị Linh, thấy áy náy vô cùng… dù sao cũng phải tới đó nói vài lời, nghĩ là làm luôn, tôi phóng thẳng tới quán. Đến nơi thì thấy mấy thằng em đang quét dọn, ngó đồng hồ thấy vẫn còn sớm chắc do vụ lộn xộn lúc nãy lên phải đóng cửa sớm… tôi thở dài rồi bước tới.

– Anh M à… vừa nãy bọn em xử gọn mấy thằng đó rồi… ăn gan cọp dám quậy ở đây – một thằng em chạy lại nói.

– Haizz… tại anh nóng quá.

– Èo… không sao đâu anh nhưng bà Linh thì đang nổi đóa ở trong đó – thằng em lè lưỡi…

– Ừ… làm phiền tụi em vậy, để anh vào trong nói với bà ấy một tiếng.

Tôi vỗ vai mấy thằng em rồi bước vào, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng bà này quát tháo ầm ĩ, đúng là tuổi cọp có khác… nghĩ tới là nổi da gà định quay lưng đi mai tới có lẽ lành hơn, để bà ấy nguôi cơn giận thì dễ bề ăn nói, nhưng chưa kịp hành động đã bị gọi lại…

– Định đi đâu đó – chị Linh cười cười vẫy vẫy tôi lại…

– Đâu có đâu em định đi lấy ly nước cho chị thôi mà… hìhì – nhìn thấy bà ấy cười mà lạnh cả sống lưng, nghe nói khi còn ở bên Anh, bà này từng luyện boxing, ăn một quại chắc chết.

– Uống nhiều lắm rồi… chuyện vừa nãy là sao, giải thích coi.

– Á… á… dài dòng lắm, em xin lỗi, vừa nãy nóng nảy quá không kiềm chế được nên lại gây chuyện… thả ra đã nào. – Vừa tới gần thì đã bị bà này nhéo tai.

– Chị không hỏi việc đó… thôi vào trong đây nói rõ ra xem.

Chị Linh kéo tai tôi vào trong phòng quản lý rồi bắt kể rõ toàn bộ sự việc đã xảy ra trong lúc bà ấy đang du học bên Anh. Bất đắc dĩ, không còn cách nào khác là phải nói hết mọi điều… nghe xong chị ngồi im lặng nhìn tôi, chắc là đang suy nghĩ gì đó.

– Chị thật không ngờ mới có mấy năm thôi mà nhiều chuyện xảy ra đến vậy, tội nghiệp cô bé Trang… như thế mà không nói cho chị biết.

– Đầu óc lúc đó em có nghĩ được gì nữa đâu, giờ nói cũng được mà.

– Vậy cô bé vừa rồi là nguyên nhân khiến em hành động thiếu suy nghĩ như vậy… haizz…

– Có lẽ là do cái tính nóng nảy khó sửa của em thôi…

– Mà nè, chị hơi tò mò là em định tính sao với cô bé đó?

– Cũng khó quá, dứt khoát nhưng vẫn chẳng ích gì…

– Chị thấy em vẫn chưa thể trưởng thành được, phải luôn giữ cho mình một cái đầu tỉnh táo…

– Chị nói giờ em nên làm thế nào cho phải…

– Em đã quyết định dứt khoát còn hỏi chị làm gì?

– Èo… tưởng có ý gì hay chứ, tự nhiên mất công hỏi bà ế mấy chuyện tình yêu…

– Này… muốn ăn đòn phải không? Ai nói chị ế, bọn con trai xếp hàng dài trước cổng mỗi ngày đó…

– Tự sướng vừa thôi, gió to quá cảm lạnh. Sắp lên lão rồi còn kén…

– Kệ chị… tại vẫn chưa tìm thấy người nào có thể tin tưởng để lương tựa.

– Èo… nhanh nhanh dước ông nào về rồi còn cho đại ca có cháu bế nữa chứ.

– Lo cho mình trước đi…

Cuộc nói chuyện vẫn tiếp tục, lúc nào cũng như chém chả… nhưng tôi thấy rất thoải mái khi được nói hết ra nỗi niềm chôn dấu bấy lâu. Chị như một người bạn thân thiết mà tôi hoàn toàn tin tưởng, có thể chia sẻ mọi thứ mà không hề đắn đo suy nghĩ gì hết. Trời cũng đã về khuya, đến lúc cuộc tranh luận đến hồi kết… tôi bước ra khỏi quán, hít một hơi thật sâu thấy lòng nhẹ nhàng đi nhiều. “Tối mai qua đưa chị đi sinh nhật đứa bạn đó… không đi thì đừng trách”, trước khi về lại phải hứa, không phải nói là lời dọa nạt là sẽ đưa bà này đi chơi vào tối ngày mai.

Lắc đầu ngao ngán rồi leo lên xe, cứ lang thang trên đường một cách vô định… tôi thường như vậy những khi có tâm sự trong lòng… từng cơn gió đêm lạnh phả vào người khiến tôi rùng mình, đỗ xe vào vỉa hè rồi chợt nhận ra đây là nơi mà tôi và “Em” hay tới, có biết bao nhiêu kỷ niệm.

Miệng mỉm cười chua chát, tôi lặng lẽ bước đi trên thảm cỏ phủ đầy sương sớm… cái ghế đá quen thuộc quá, đằng sau còn mờ vết khắc tên của hai đứa tôi mà “Em” từng bắt tôi khắc vào đó. “Từ nay chiếc ghế đá này sẽ thuộc quyền sở hữu của hai đứa mình… hihi”, đôi lúc “Em” lại trẻ con như vậy đó. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống rồi châm điếu thuốc như một thói quen xấu khó có thể bỏ… có lẽ chỉ có nó mới giúp tôi có đủ tỉnh táo trở lại. Những ký ức của hai đứa cứ thế ùa về trong tâm trí, chợt cười rồi bật khóc… tôi muốn mình mạnh mẽ để có thể ngăn cho nước mắt ngừng rơi.

Tôi nhận ra mình quá yếu đuối như một đứa con nít ngồi than trách, oán thán kẻ đã cướp mất cây kẹo đang cầm trên tay. Phía trước mặt là căn nhà của “Em”, sao nó xa lạ quá… từ ngày đó, cu Bin cùng dzú hai qua bên Anh định cư, chỉ tới ngày giỗ của “Em” thì mới quay về, căn nhà cũng bỏ không luôn. Ngồi lặng lẽ như vậy chẳng cần biết mọi thứ đang diễn ra xung quanh, thời gian cứ âm thầm trôi đi… bỗng giật mình bởi tiếng cười đùa của mấy người đi tập thể dục buổi sáng. Nhận ra mình đã ở đây khá lâu, sương lạnh rơi ướt cả người từ lúc nào không hay, tự vỗ vào đầu vài cái cho tỉnh táo rồi đứng dậy quay trở về nhà, người run bần bật theo từng cơn gió lạnh.

Tới nhà, má hai thấy tôi với bộ dạng như vậy thì lo lắng hỏi han rồi trách móc… tôi chỉ biết giải thích qua loa và nhanh chóng lên phòng đóng chặt cửa nằm gục xuống giường, cả cơ thể nặng nề, đầu đau buốt như bị nhiều cây kim đâm. Biết mình đã bị cảm lạnh nhưng chẳng thể làm gì khác, cơn buồn ngủ khiến tôi mơ màng. Đâu phải mỗi tối nay tôi đi như vậy, chả hiểu sao bây giờ lại dính bệnh… khó chịu quá, tôi không còn nhận thức được đâu là hiện thực đâu là mơ nữa, một màu đen bao trùm toàn bộ mọi thứ xung quanh… những cơn ác mộng khủng khiếp kéo tới khiến tôi co rúm người lại sợ sệt tránh né… chẳng còn biết gì xảy ra tiếp theo nữa mãi cho đến khi có người gọi tên và lay người tôi. Khẽ mở mắt, mọi thứ xung quanh chao đảo không nhấc nổi người dậy nữa như bị vật gì đó đè nên vậy. Cố gắng để xem ai là người lôi tôi ra khỏi cơn mộng mị, là chị…

– Sao… sao chị lại ở đây? – Tôi thều thào…

– Còn hỏi nữa… hức… làm gì mà lại đến nông nỗi này cơ chứ? Em tỉnh rồi may quá, thấy em như vậy chị sợ quá, đang định gọi cấp cứu – chị Linh lau vội nước mắt rồi đặt cái khăn lạnh lên đầu tôi…

– Chắc là sốt qua loa thôi, sao lại khóc như con nít vậy. Ơ… đi đâu mà ăn mặc Trang điểm đẹp vậy? Khóc nhòe hết cả son phấn rồi kìa, mặt như con mèo… hehe… – tôi cố gắng trêu chọc…

– Không biết quý trọng sức khỏe gì cả. Bị bệnh nên mất trí luôn hả? Không nhớ hôm qua hứa gì à – chị cốc nhẹ vào đầu tôi, vừa quệt nước mắt vừa gượng cười…

– Ừ nhỉ… nhưng mãi đến tối cơ mà – tôi gượng dậy tựa lưng vào thành giường.

– Ông ngố này… giờ là 9h tối rồi, gọi mãi không thấy trả lời nên chị qua xem… ai dè…

– Ặc… không ngờ em ngủ lâu vậy haizz, xin lỗi chị nha.

– Xin lỗi gì, lần sau đi cũng được mà, vừa nãy làm chị lo quá… mê man, nói sảng còn gào thét gọi tên Trang mãi… haizz – chị thở dài nhìn ra ngoài cửa sổ.

– Um… giờ em cũng đỡ nhiều rồi, má hai có nhà không ạ?

– Lo cho mình trước đi… má hai chưa về đâu.

– Dạ! May quá, không lại mất công má hai phải lo lắng.

– Đồ ngốc! Nằm yên đó đi, lát chị quay lại mà không thấy thì đừng trách… – chị cầm tai tôi dọa dẫm…

– Nhìn em như thế mà vẫn còn ý định tra tấn nữa à…

– Không biết…

Chị nói rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng, không quên khép lại cánh cửa. Chẳng biết chị định đi đâu nữa, nằm tựa vào thành giường, lặng lẽ suy nghĩ về những thứ đã diễn ra vào tối qua rồi thở dài… lại là nước mắt, lúc nào cũng vậy. Một lúc sau chị quay trở lại trên tay bưng bát cháo với 1 túi bóng đầy thuốc, ngồi xuống bên cạnh giường.

– Ặc… nãy chị đi nấu ăn đó à? Mất công quá, giờ em chưa muốn ăn, chị cứ để đó đi lát em ăn sau.

– Muốn ăn đòn hả, yên đó, há miệng ra… từ sáng đến giờ đã có gì vào bụng đâu – chị Linh xúc một thìa cháo rồi thổi cho nguội và chìa ra trước mặt tôi.

– Em chưa muốn ăn thật mà.

Tôi nhăn nhó xua tay từ chối vì bây giờ miệng đắng, cổ họng bỏng dát không muốn ăn bất cứ thứ gì cả. Chị nghiêm mặt lại nhìn tôi rồi từ từ xúc cháo, thổi nguội đút cho tôi… đôi lúc nghĩ mình cứ như đứa trẻ con nhõng nhẽo. Cố gắng nuốt vài thìa cháo rồi tọng một vốc thuốc đắng nghét.

– Thấy cũng giống chí phèo và thị nở quá… hehe – tôi cắt ngang dòng suy nghĩ của chị.

– Hở… thị nở cái đầu nhà ngươi ấy… hihi – chị mỉm cười rồi nhéo tai tôi.

– Này! Sao cứ suốt ngày động tí là đánh người ta thế, bộ không đánh không chịu được à…

– Phải thấy vinh dự được chị đánh đó, đâu phải ai chị cũng đánh đâu…

– Ớ… giờ lại còn thế nữa… chịu thua chị luôn. À mà giờ cũng muộn rồi không về nhà ngủ hay sao? – Tôi ngó qua đồng hồ thì đã hơn 11h, má hai chắc ở cửa hàng luôn.

– Ngủ luôn ở đây để canh tên này khỏi đi lung tung… hihi…

– Em xin chị tha cho em… thuốc ngấm rồi, buồn ngủ quá…

– Cứ ngủ đi, chị rửa bát xong cũng về luôn…

– Vâng… phiền chị quá, chìa khóa cổng em để trên bàn đó, lát nữa về thì khóa lại rồi ném vào trong nha.

– Um… chị biết rồi… ngủ đi…

Nhắc tới khóa cổng mới nhớ ra là má hai đi đâu cũng khóa cổng cẩn thận mà, làm sao chị có thể vào được, chẳng lẽ má hai quên ư? Kể cũng lạ nhưng đành mặc kệ vì giờ tôi không thể suy nghĩ gì thêm được nữa, hai mắt đã ríu lại khiến tôi ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, ngó qua đồng hồ thì đã gần 12h trưa thì phải… trong người thấy tỉnh táo hơn nhiều, cái bụng réo inh ỏi, định mò dậy vệ sinh cá nhân thì có tiếng chốt cửa mở… má hai bước vào cầm theo đĩa trái cây.

– Con dậy rồi à… sốt như vậy mà không cho mẹ hay biết gì? May mà có con bé Linh không thì chẳng biết thế nào? – Má hai ngồi xuống bên giường, đưa tay lên trán tôi kiểm tra xem còn sốt nữa không…

– Không sao đâu mẹ, giờ lại khỏe như thường rồi… hìhì…

– Anh thì chỉ được cái ngang bướng thì không ai bằng. Đồ ăn sáng con bé Linh nó mang tới từ sớm nhưng lúc đó con vẫn còn ngủ nên nó về rồi… mẹ vừa hâm lại đó, vào đánh răng rửa mặt rồi ăn đi còn uống thuốc nữa.

– Èo… con biết rồi ạ…

Tôi nhanh chóng bật dậy vào nhà tắm, được một lúc thì má hai gọi với vào trong là phải đi ra cửa hàng có việc… dạo này tình hình làm ăn không được thuận lợi cho lắm, rất cần một số vốn lớn để giải thoát khỏi tình trạng hiện giờ. Đó cũng là điều làm má hai thường đi làm từ rất sớm rồi về khuya, lại mất ngủ mấy đêm liền, sức khỏe của má hai thì càng ngày càng xấu đi… chết tiệt thật, tôi quá vô dụng, chẳng thể giúp gì nổi, cái quán mới khai trương còn chưa thu hồi nổi vốn… đã suy nghĩ hết cách mà chưa tìm ra biện pháp giải quyết nào cả. Mấy bà bạn làm ăn thì không dám rót vốn vào vì sợ mất trắng. Chỉ lo tình trạng thiếu tiền để nhập nguyên liệu về sản xuất này kéo dài thì nguy cơ cửa hàng phải đóng cửa là rất lớn… nếu điều đó xảy ra thì thật sự tôi không biết sao nữa… haizz. Thất thểu đi ra khỏi nhà tắm, ngồi xụp xuống giường thở dài… chỉ biết vậy, nhìn món đồ ăn sáng chị chuẩn bị khiến tôi bật cười. Bỗng điện thoại có tin nhắn… là của chị.

– Dậy nhanh đồ điên, ăn xong nhớ uống thuốc tối chị qua kiểm tra mà không làm vậy thì đừng trách…

Đã vậy còn kèm theo cái icon giận dữ nữa chứ, trẻ con thật… tôi không trả lời, tá hỏa vì màn hình điện thoại hiện một đống cuộc gọi nhớ với tin nhắn của chị và Huyền… chẳng muốn đọc, tôi quăng ra một góc rồi ăn tạm vài miếng, nhìn đống thuốc mà nổi gai ốc… thực sự tôi ghét uống thuốc, chẳng hiểu vì sao nữa, đáp luôn vào sọt rác. Thấy người cũng khá hơn nhiều và lâu không qua quán xem bà chị họ dạo này buôn bán ra sao… mặc tạm bộ quần áo rồi phóng con xe đạp cũ kỹ qua đó.

Nhà có mỗi con xe máy để má hai đi, mỗi khi tôi dùng đến thì má lại phải bắt taxi đi làm… quán gần nhà nên đạp xe cũng không phải ý tưởng tồi. Lâu không động đến, cái xích bị han rỉ nên vừa đi nó vừa kêu kẹt kẹt… nếu thêm hai cái sọt ở đằng sau thì chuẩn luôn thằng đồng nát. Tôi nghĩ vậy rồi tự cười một mình, tới quán dựng xe ở một góc cạnh con sh trắng mới toanh, đúng là một trời một vực, cười nhạt rồi vào trong. Bà chị đang đứng ở quầy thu ngân, mấy đứa chạy bàn rối rít vì đông khách.

– Tính sang tên cửa hàng này cho chị luôn hả? – Bà chị họ cười cười…

– Em chào chị… cũng tính thế nhưng thấy quán đông khách vậy nên thôi… hehe…

– Um… dạo này thêm vài thức uống vào menu nên kéo thêm được tụi học sinh, sinh viên.

– Chà… đúng ngành nghề của chị luôn còn gì? Thôi quán đông vậy để em phụ một tay.

– Không sao đâu, ngồi đó chơi đi, lát nữa chị tính xong sổ sách rồi đưa cho em xem.

– Để sau cũng được mà.

Tôi nói xong thì chạy tót ra chỗ khách đang gọi… phải công nhận bà này có tài kinh doanh thật, chạy bàn toát hết mồ hôi. Tụi sinh viên dhhp tụm lại phải tới 5 bàn, cười nói um xùm cả cái quán lên… nghe loáng thoáng hình như vừa thi hết môn hay gì gì đó, tôi không học nên có nói cũng chịu, làm tôi chạy đi chạy lại muốn rời cái chân ra. Cuối cùng tụi này cũng ra về, tôi thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống ghế tính uống ngụm nước, chưa kịp đưa lên miệng thì nghe thấy tiếng con gái kêu la gì đó ở chỗ để xe, vội vã đặt cốc nước xuống rồi chạy ra xem có chuyện gì thì ôi thôi con xe đạp nó phản chủ, tự dưng đổ ngay vào con sh trắng gần đó… chắc cái chân chống nó quá kũ để có thể đứng vững.

– Con xe đạp này của ai đây?

Đứa con gái chủ nhân của con sh kia quát lớn, đi học kiểu gì mà phấn son lòe loẹt, quần áo thì chả ra thể thống gì… chắc lại là một cô “công chúa” của bô lão nào đây.

– Của em ạ… em xin lỗi chắc tại cái chân chống nó không vững nên tự đổ… – tôi chạy lại dựng lại con xe đạp của mình rồi xem con sh kia có bị sao không…

– Xin lỗi ư, anh nói vậy mà nghe được à… xe tôi mới mua, anh làm xước hết sơn rồi kìa.

– Chỉ là xước sơn thôi có cần làm quá lên thế không, mang ra quán hết bao nhiêu tôi trả – tôi thấy khó chịu vì cái tính chua ngoa của con bé này.

– Làm phục vụ quán mà mạnh miệng gớm… lương mấy tháng của anh cộng lại cũng chưa chắc đã đền nổi đâu.

– Ơ… à ừ… gay go nhỉ – tôi gãi đầu, cố giữ để khỏi bật cười.

– Có chuyện gì thế M? – Bà chị họ chắc thấy to tiếng nên chạy ra xem…

– Không có gì đâu chị – tôi quay sang nói với bà ấy.

– Không có gì đâu chị… nói nghe hay quá ha… chị xem này, con xe đạp mục nát của nhân viên chị đổ làm xước hết xe của em rồi nè – con bé này bĩu môi nói, nhìn ghét không chịu được…

– Nhân viên nào cơ… – bà chị họ ngơ ngác nhìn tôi…

– Thì tên đang đứng cạnh chị đó chứ ai nữa.

– Ơ em nhầm rồi đây là…

– Nhân viên mới… hehe… chị vào trong trước đi, em tự giải quyết được mà.

Xuýt chút nữa thì lộ… tôi phải cắt lời bà chị họ rồi đuổi khéo bà ấy vào trong để xem con bé này và tụi bạn của nó còn diễn trò hề gì nữa không.

– Thế giờ cô muốn như thế nào thì mới chịu…

– Thằng nhãi này, mày sai mà còn rở cái giọng đó ra nữa hả? – Một thằng trong nhóm chỉ thẳng vào mặt tôi rồi quát lớn.

– Giờ tôi muốn anh mang xe của tôi đi sửa lại. – Con bé này chỉ vào chiếc sh của nó.

– Ok…

Tôi nói rồi dắt con sh ra quán sửa xe của thằng em ở ngay gần đó, tụi kia cũng đi theo sau nhìn tôi như kẻ thù, chỉ muốn lao vào băm vằm.

– Ái chà… chắc ông anh dạo này làm ăn được lên đời cho xế mà chả khao thằng em gì cả – thằng em đang sửa xe vội vứt đó chạy lại chỗ tôi.

– Lên cái búa… xe đạp của tao đổ vào con xe này, giờ tụi kia bắt tao đi sửa đây…

– Ặc thế mà em cứ tưởng… anh cứ vất đó để em xem.

– Ừ… làm nhanh cho anh nha, chắc chỉ xước sơn thôi… mấy cái vụ xe cộ này anh mù tịt.

– Hehe… không vấn đề.

Tôi vào bên trong kiếm miếng nước uống cho đỡ khát, từ nãy đến giờ mệt gần chết. Tụi kia thì đứng ngoài đang chỉ chỏ bàn tán gì đó, tôi mặc kệ đang nhiên rước phiền phức vào người, điếu thuốc vừa cháy hết thì thằng em chạy vào phán một thôi một hồi mà tôi chẳng hiểu cái quái gì… nhưng chốt lại một câu là ngày mai mới xong. Lại còn thế nữa, đành phải ra nói với tụi kia.

– Mai mới sửa xong, giờ cô cho tôi địa chỉ mai sẽ có người đưa xe tới tận nhà…

– Anh nghĩ tôi ngốc đến thế à? Lỡ anh lừa bán xe của tôi thì sao?

– Lại còn thế nữa… vậy ý cô thế nào.

– Đưa điện thoại đây… – con bé này chìa tay ra…

– Làm gì? – Tôi ngạc nhiên không hiểu con bé này đang giở trò gì…

– Thì cứ đưa đây. À tí thì quên mất, đọc địa chỉ nhà cho tôi.

– Haizz… số nhà xx đường zz. – Tôi đành phải đưa…

– À cũng gần… thôi về đi mọi người…

Con bé hí hoáy nghịch cái gì đó rồi nhăn mặt quăng lại cho tôi cái điện thoại rồi không quên liếc tôi một cái tóe lửa… thở phào nhẹ nhõm khi thoát được tụi này. Đúng là ác mộng, sau này con bé cũng là người tôi cảm thấy có lỗi vô cùng… haizz.

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất