Đang mải mê tận hưởng thì đột nhiên có tiếng vặn chốt cửa… nhìn qua tấm kính tôi nhận ra Trang đang rón rén bước vào, định quay lại dọa bà chằn một trận để trả thù vụ lúc sáng nhưng nghĩ để xem bà này định làm gì nên tôi giả vờ coi như không biết. Từng bước chân nhẹ nhàng rồi bất chợt bịt mắt tôi lại.
– Đố biết là ai đấy… hihi…
– Còn ai vào đây nữa… Mai phải không?
– Sai… cho đoán lại lần nữa… không đúng thì đừng trách…
– Ơ… chẳng lẽ là Thuỳ… không hình như là Nhi… Ááá… á…
Chưa kịp nói hết câu thì đã bị Trang véo mạnh vào hông, đau muốn ứa nước mắt… vội vàng nhảy cẫng lên xuýt xoa.
– Anh đùa thôi mà… làm gì ghê vậy.
– Kệ anh chứ… biết đâu đó là thật, con trai tụi anh là hay lăng nhăng lắm.
– Èo… đâu phải ai cũng giống nhau… mà thôi từ sáng đến giờ chưa có gì bỏ vào bụng, đói hoa cả mắt, mình đi ăn đi.
– Cho chừa cái tội thích chọc người ta… hihi… em cũng định rủ anh đi ăn nè…
– Um… em xuống dưới trước đi đợi anh tẹo.
– Um… nhanh nha em đói rồi…
Trang cười tươi vẫy vẫy tay rồi bước ra khỏi phòng, tự nhiên tôi thấy lòng vui lạ thường, đúng là không gì hạnh phúc bằng được ở cạnh người mình yêu thương và quan trọng hơn là thấy nụ cười nở trên môi của họ… tự mỉm cười với suy nghĩ của mình rồi nhanh chóng thay quần áo còn đi không khéo để Trang đợi lâu lại nổi đóa lên thì mệt lắm. Vội vã xỏ đôi dày rồi phi xuống thì thấy Trang với H đang đứng nói chuyện gì đó trước cửa khách sạn. Tôi thở phù một cái và bước đến chỗ của họ.
– Mình đi thôi anh…
– Ơ… ơ…
Vừa mới tới thì Trang đã kéo tay tôi với Huyền đi… trên đường hai bà này buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới biển và tôi tự dưng biến thành người thừa, chỉ biết cười trừ. Kêu đói mà hai bà này lại đòi đi ăn kem, đúng là không thể hiểu nổi, trời lạnh với cái bụng đói mà ăn kem vào thì khác gì tra tấn, chỉ biết lắc đầu ngao ngán không dám có ý kiến gì vì trước khi làm điều đó thì đã bị Trang dứ nắm đấm lên đe dọa.
Giữ bộ mặt nhăn nhó bước theo hai bà này vào trong quán, Trang với Huyền thỉnh thoảng lại ngoảnh lại che miệng cười khúc khích như đang cố tình trêu tức tôi vậy, lúc đó tôi mới biết ở đây họ lại có thói quen ăn kem vào buổi sáng… quán cũng đông khách chỉ còn vài bàn trống, nhanh chóng chọn một chỗ ngồi rồi chờ phục vụ ra gọi món. Mặc kệ hai bà này chọn lựa, tôi lặng lẽ ngồi châm điếu thuốc lên ngắm nhìn mọi thứ ở xung quanh. 1 lát sau chị phục vụ bưng khay đồ ra bày ra bàn, đủ loại kem với màu mè sặc sỡ, mới nhìn thôi cũng khiến tôi nổi gai ốc. Không biết hai bà này liệu có ăn nổi mà hí hửng cười híp mắt, chắc bộ mặt của tôi lúc đó mắc cười lắm hay sao mà ngay cả chị phục vụ cũng phải che miệng cười khúc khích, khiến tôi chỉ còn biết gãi đầu, gãi tai chữa ngượng.
Tôi nhìn Trang bằng bộ mặt đau khổ còn nàng thì cười híp mắt, không biết đây có phải là người yêu mình hay là kẻ thù nữa.
– Bộ đi ăn với em không vui hay sao mà mặt mũi ghê vậy… hihi…
– Vui… vui lắm chứ… vui muốn chết ấy chứ…
– Muốn chết hả…
– Thôi Trang đừng trêu M nữa… mang bánh ra đi – Huyền hích vai Trang rồi nói.
– Nè…
Trang đặt lên bàn vài cái bánh ngọt đúng loại ưa thích, khiến tôi không khỏi ngạc nhiên và mừng muốn rớt nước mắt luôn, chẳng biết Trang đi mua từ lúc nào vì trong menu của quán này chỉ toàn là kem với nước uống… hơi tò mò nhưng không tiện hỏi nên để khi khác. Trước mắt cứ lo cho cái bụng đang réo như tàu hoả đã. Ban đầu tôi nghĩ kiểu gì hai bà này ăn kiểu gì cũng không hết nổi một bàn bày đầy kem này, nhưng có lẽ suy nghĩ vào lúc đó của tôi đã sai hoàn toàn. Nếu không được chứng kiến thì tôi cũng chẳng thể tin nổi lại có người ăn được nhiều kem đến như vậy, chỉ cần một lát là cái bàn của tôi đã bày la liệt ly với cốc không, hai cái máy nghiền kem này thật sự khủng khiếp.
Giờ nghĩ lại vẫn không thể tin vào mắt của mình… và giá như tôi được một lần quay trở lại khoảng thời gian hạnh phúc đó dù chỉ một lần, nhưng quá khứ mãi mãi sẽ chẳng bao giờ lặp lại, nếu có thì chỉ là trong giấc mơ.
Đánh chén no nê hình như vẫn chưa thỏa mãn thì phải vì khi tôi ra thanh toán vẫn thấy chút gì đó tiếc nuối… thật khó tin. Ra khỏi quán, 3 đứa gọi một chiếc taxi để đi tìm những nơi có phong cảnh đẹp để chụp ảnh làm kỷ niệm, lòng vòng mãi cũng tới nơi, chỗ này khá là đẹp và đông người, chủ yếu là trạc tuổi bọn tôi… và tôi bắt đầu làm nhà nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ, vui nhưng mà khá là mệt có lẽ chỉ tôi thấy vậy còn hai bà kia thì không, mãi lâu sau đó mới chịu ngồi xuống nghỉ.
– Sáng sớm mà đã ăn kem không sợ viêm họng hả hai cô.
– Em thấy ngon mà… đúng không H…
– Hihi – Huyền che miệng cười khá duyên.
– Bái phục, bái phục…
– Hihi… M mệt lắm à, mồ hôi ra nhiều quá… – Huyền đột nhiên lấy khăn ra lau cho tôi khiến tôi khá khó xử nhưng thấy thái độ của Trang vẫn bình thường. Thật là lạ…
Đang nói chuyện thì tôi có điện thoại của thằng bạn, nhanh chóng đi ra chỗ khác để nghe máy vì không tiện để cho hai người kia nghe.
– Alo… D à…
– Không phải tao thì còn là ai nữa… đi chơi vui chứ, có được gì không… anh là anh hơi bị hâm mộ chú đó… hehe…
– Có vẻ như lâu rồi mày chưa bị ăn đòn đúng không… mà hôm nay quán không có việc hay sao mà lại gọi tao vào giờ này…
– Việc thì làm đến chết cũng không hết… chả là máy tao đang thừa tiền không biết dùng vào đâu cho hết.
– Thôi vòng vo thế đủ rồi… mày đã làm xong việc tao nhờ chưa?
– Việc nhỏ đấy thì tao làm xong lâu rồi… mà có cần tao xử lý luôn cho, nhanh gọn nhẹ.
– Mày mà làm thì hỏng hết, chuyện này không đùa được đâu.
– Cái thằng đàn bà đó thì chỉ cần xin tạm cái tai là xong ngay ấy mà.
– Mày mà làm gì nó thì tập xác định với tao đi.
– Gớm… sư huynh làm gì mà nóng thế, đệ chỉ đùa thôi mà… hehe…
– Đùa à… tao chả thấy vui gì cả. Mày cứ làm hết những gì tao nhờ là ổn.
– Xong hết rồi, thằng này nó nợ thằng B sẹo, bây giờ đang bị săn… ló mặt ra đường là nó xin cái gót chân về nấu giả cầy ngay, ông bà già nó thì éo chịu móc tiền ra trả… giàu mà kẹt…
– Tưởng ai hóa ra thằng này nợ tiền lão B sẹo… vụ này có vẻ xuôi.
– Ừ, mọi việc chuẩn bị hết rồi chỉ chờ mày về nữa thôi… dạ em tới liền… chết đại ca gọi tao, thôi tao biến đây.
– Ờ… chúc mày toàn thây.
Vừa nói dứt câu thì đã nghe văng vẳng tiếng chửi rủa ở đầu dây bên kia, vội để xa cái điện thoại ra rồi cúp máy luôn. Sau đó tôi quay lại chỗ hai nàng kia, thấy Huyền vui vẻ cười đùa trở lại khiến tôi cũng mừng, mong sao mọi việc tôi tính toán không đi sai hướng… thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống tựa lưng vào gốc cây, lặng lẽ châm điếu thuốc.
Ngẫm lại mọi sự việc đã xảy ra, liệu có luật nhân quả… có lẽ nó chỉ diễn ra trong mấy câu chuyện cổ tích mà thôi, tôi cảm nhận thấy cuộc sống của con người ta thật ngắn ngủi, không thể biết lúc nào kết thúc cả, nó tới bất chợt khiến ta chẳng thể kịp nhận ra. Thời gian trôi đi nhanh quá, thoáng chốc đã sắp đến tết rồi, chỉ còn vài tháng nữa… ước mong một cái tết được xum họp với người thân, cùng vui đùa trong bữa cơm ấm cúng… đơn giản chỉ là vậy thôi. Nhưng mọi thứ xung quanh cũng theo thời gian mà thay đổi, không có gì là vĩnh cửu, tương lai chẳng thể nào lường trước được… đúng là như vậy bây giờ thì tôi đã hiểu được điều đó, cuộc sống quá nghiệt ngã… cố gắng mãi cuối cùng cũng mất hết tất cả… hạnh phúc ở trong tầm tay rồi vội vụt bay… cuộc đời này thật bất công… haizz…
Việc của Huyền làm tôi phải suy nghĩ khá nhiều, chỉ sợ mình làm không đúng thì lúc đó khó mà ăn nói, nhưng trước mắt mọi chuyện đang theo chiều hướng thuận lợi, sau chuyến đi này tức là chỉ 2 ngày nữa thôi. Chụp ảnh đến mức hết pin thì Trang với Huyền mới chịu trở về khách sạn… quả là một ngày mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong là tôi phi ngay lên giường định đánh một giấc thì lại có điện thoại của Trang, chạy ra ngoài hành lang để nghe máy.
– Alo… anh nghe rồi.
– Anh ngủ chưa?
– Anh chưa ngủ được… sao em không ngủ đi, cả ngày nay đi chơi không mệt hay sao?
– Em không… chỉ cần… chỉ cần được ở bên anh là em không thấy mệt… hihi…
– Um… anh hiểu mà, anh cũng vui lắm… chẳng mấy khi mình mới có dịp bên nhau như thế này.
– Sau này còn nhiều thời gian mà… trước mắt em sẽ để cho anh tập trung vào sự nghiệp… bao giờ ổn định rồi thì em sẽ bắt anh lúc nào cũng ở bên cạnh em… hihi…
– Chà… chà… tính kỹ quá ha… anh không ngờ luôn đó…
– Hihi… em mà…
– À… anh thấy tối nay em chưa ăn gì đúng không?
– Dạ… nhưng em không thấy đói.
– Không đói cũng phải ăn chứ, ở trong phòng đợi anh một lát…
– Anh…
Chưa để Trang nói hết câu thì tôi đã cúp máy, nhanh chóng khoác thêm cái áo khoác vào rồi đi ra ngoài… tối nay có thêm chút mưa lất phất khiến cho tiết trời càng lạnh thêm, chùm cái mũ lên đầu rồi vội vàng chạy ra khỏi khách sạn, lòng vòng mãi thì tôi cũng tìm thấy một quán bán đồ ăn đêm khá nhỏ, bên ngoài nhìn vào thì không có gì nổi bật nhưng bên trong thì lại rất đông khách… bánh ở đây chắc là ngon nên vậy… tôi nhanh chóng xếp hàng mua một suất đúng ngay món mà Trang thích rồi phi nhanh về. Tới nơi thì quần áo đã ướt hết… người rét run cầm cập, vội vã chạy lên phòng của Trang… vừa mới bước lên thì đã thấy Trang ngồi co ro trên bậc cầu thang.
– Sao em không ở trong phòng mà lại ra đây làm gì? – Tôi vội vàng chạy đến ngồi xuống bên cạnh.
– Em… em… á… sao người anh lại ướt hết thế này… – Trang hốt hoảng cầm lấy bàn tay đang đỏ ửng vì lạnh của tôi.
– Hì… anh ra ngoài một tẹo… cứ tưởng mưa nhỏ ai dè… nhưng không sao đâu.
– Anh biết như vậy dễ cảm lạnh lắm không… chẳng biết lo cho sức khỏe của mình gì cả…
– Thôi không sao… may quá cái này không bị ướt… nè em ăn nhanh đi không mất ngon… hắt xì…
– Hức… hức…
Trang hết nhìn tôi rồi nhìn gói bánh trên tay và bất chợt bật khóc ôm chặt lấy tôi… khá bất ngờ khiến tôi sững người mất một lúc… không hiểu mình đã làm sai điều gì.
– Ơ… em sao vậy… anh làm gì sai sao?
– Hức… hức… không… không phải – Trang càng siết chặt tôi hơn.
– Thế thì vì sao… nói cho anh nghe đi đừng khóc như vậy. – Tôi cố dỗ dành Trang.
– Anh… anh chẳng làm gì sai cả… anh ngốc lắm…
– Ơ… thế là vì sao?
– Ai… ai… bảo anh đi mua bánh cho em vào giờ này cơ chứ… ngoài kia mưa to nhỡ anh bị làm sao thì… huhu…
– Anh đâu có sao đâu… khỏe như… hắt xì… voi nè… đó chỉ là chút chuyện nhỏ anh có thể làm cho em… thôi đừng khóc nữa… đồ mặt mèo… lè… lè – Tôi chọc Trang…
– Hức… hức… anh xấu lắm… suốt ngày bắt nạt em… hức… hức cảm ơn anh vì tất cả, hôm nay em cảm thấy thật sự hạnh phúc anh à…
Trang buông tôi ra rồi bất ngờ hôn nhanh vào má của tôi… sự việc diễn ra quá nhanh khiến tôi chưa kịp nhận ra. Chúng tôi yêu nhau một thời gian nhưng rất ít khi làm vậy, phần vì ngại, phần vì tôi tôn trọng Trang… đối với tôi thì Trang giống như một món quà quý giá và vô cùng mong manh nên không bao giờ tôi dám làm điều gì đó quá đáng cả. Vậy nên mọi thứ Trang làm vì tôi, tôi đều trân trọng và giữ gìn nó… mãi mãi… về sau. Đó là một trong rất nhiều ký ức đẹp của tôi về em và bây giờ nó chỉ hiện hữu trong những Trang nhật ký đã ngả màu theo thời gian mà tôi thường thức trắng đêm để đọc lại… tự cười một mình rồi bật khóc lúc nào không hay… ông trời đối xử quá bất công với em… thật chết tiệt.
Quãng thời gian vui vẻ và ngắn ngủi của chuyến du lịch cuối cùng cũng kết thúc… chúng tôi phải lên xe để chở về nhà. Không khí lúc đó không còn sôi động nữa mà thay vào đó trong mắt họ phảng phất một chút gì buồn, tiếc nuối, tôi cứ nghĩ là Trang mệt nên ngủ luôn nhưng không phải vậy, vì thỉnh thoảng vẫn thấy Trang ngẩng đầu dậy để nhìn ngắm quang cảnh những ngọn đồi xanh gắn liền với rất nhiều kỷ niệm của hai đứa đang dần mất dạng phía sau. Tôi cũng muốn ở thêm vài bữa nữa để có thể đi thăm quan hết những cảnh đẹp nơi đây nhưng mà ở nhà lúc này tôi còn rất nhiều việc cần giải quyết… và chuyện của Huyền không thể gác lại thêm được nữa.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện