– Nè, đang nghĩ gì đó hay là giận em à… – Trang ghé xát vào mặt tôi rồi nói…
– Giận gì chứ, tại anh hơi mệt thôi – tôi quay sang bẹo vào má Trang…
– Hứ… lại nhớ đến ai đó chứ gì…
– Nhớ ai đó là nhớ ai?
– Thì là đang… đang nhớ đến… đến một người nào đó…
– Em nói vậy có ý gì đây?
– Em chẳng có ý gì cả chỉ là thấy sao thì nói vậy thôi.
– Có phải em đang nhắc tới Yến… haizz… ngốc quá, anh từng nói rồi mà em vẫn không tin ư.
– Em… em… không biết… tại em sợ…
– Ngốc này… – tôi cốc nhẹ vào đầu của Trang.
– Huhu… anh bắt nạt em… khi nào về em mách mẹ đánh anh cho mà xem… – Trang ôm đầu làm nũng…
– Ờờ… thế em suốt ngày bắt nạt anh thì sao…
– Kệ anh… em không biết…
– …
Hai đứa cứ như con nít như vậy khiến mọi người trên xe đều quay sang nhìn… Trang mặt đỏ bừng nép chặt vào tôi, không dám ngẩng mặt lên vì xấu hổ… còn tôi thì chỉ biết cười trừ cho qua chuyện chứ biết làm sao được. Buồn cười thật… không thể nào ngờ được bà chằn tinh của tôi lại biết xấu hổ, ngượng nghịu nữa chứ… phải chăng đó là sức mạnh của tình yêu, nó có thể làm thay đổi rất nhiều thứ, có lẽ vậy và tôi luôn tin điều đó cho tới khi… nó thay đổi cả con người của tôi, một thằng cứng đầu và khô khan nhưng cũng có lúc rất lãng mạn, sự thật là vậy.
Nhìn thấy Trang như thế nên mấy đứa con gái bạn của Trang được đà thi nhau trêu chọc chúng tôi, khủng khiếp thật, hơn 10 đứa con gái gộp lại có sức công phá tàn bạo, khiến tôi ngồi nghe mà tai muốn rớt luôn ra ngoài. May sao là nói mãi cũng chán và bọn này lăn ra ngủ mất tiêu, cả Trang cũng vậy… tôi thì không ngủ được nữa nên đành thức, nhìn Trang lúc ngủ thật đẹp và mong manh vô cùng… hai đứa yêu nhau nhưng thực sự rất ít khi có thời gian riêng tư bên nhau… tôi phải chắt chiu từng phút giây ngắn ngủi này và hạnh phúc thực sự chỉ đơn giản như vậy… tự hứa với lòng mình là sẽ không bao giờ để em phải chịu bất kỳ một tổn thương nào cho dù là nhỏ nhất, nhưng tôi lại không thể làm được… chết tiệt thật.
Chiếc xe vẫn cứ lăn bánh, để lại đằng sau những hàng cây xanh tốt, buổi sáng hôm đó chúng tôi mới tới được nơi cần đến, việc đầu tiên chắc chắn là phải gọi điện cho mẹ hai báo chúng tôi đã tới nơi để tránh mẹ hai lo lắng. Đà lạt quả thực đẹp… khác xa những gì tôi tưởng tượng trước đây, bước xuống xe cảm nhận đầu tiên của tôi là không khí ở đây thật trong lành, quang cảnh yên bình khiến con người ta nhẹ nhõm đi nhiều, không khói bụi của ôtô, xe máy… có vẻ gì đó hoang sơ và cổ kính toát ra từ những căn biệt thự phong cách châu âu.
Mải mê ngắm nhìn mà quên mất mọi người đã tập hợp đông đủ, mãi đến khi Trang gọi thì tôi mới giật mình rồi chạy vội ra. Ông thầy giáo chủ nhiệm lớp của Trang dẫn chúng tôi vào một cái khách sạn nho nhỏ ở chân đồi, tại đó mọi người sắp xếp hành lý và nghỉ ngơi trong những ngày ở tại đây. Tôi được phân ở cùng với ông thầy và 3 thằng con trai khác ở một phòng… cũng rộng rãi và thoải mái, đầy đủ tiện nghi, còn con gái thì ở tầng dưới. Bước vào phòng là cả lũ phi lên giường nằm ngủ say như chết, chắc là do đi đường xa nên mệt, tôi mặc kệ, lặng lẽ đi sắp xếp đồ đạc rồi đi tắm cho tỉnh táo. Tắm xong định hỏi ông thầy xem gần đây có quán ăn nào không thì chả thấy ông thầy đâu cả, bụng đang đói meo, rút điện thoại ra nhắn tin rủ Trang đi kiếm cái gì bỏ vào bụng, muốn chơi bời thăm thú gì thì cái bụng phải no mới được, có thực mới vực được đạo.
Hai đứa đi bộ tầm trăm mét mới tới một quán ăn tên thuỷ gì đó không nhớ rõ nữa, lâu quá rồi khi tôi quay trở lại đây lần nữa thì quán này đã sang tên đổi chủ và được xây lại thành một quán cafe to và đẹp. Thật tiếc cho một quán ăn ngon, ăn uống xong xuôi, hai đứa bắt đầu đi tìm những cảnh đẹp để chụp ảnh làm kỷ niệm và đương nhiên là tôi trở thành nhà nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ cho Trang.
Chụp muốn cháy cái máy ảnh ra mà dường như Trang chưa có dấu hiệu nào muốn ngừng… chưa dừng lại tại đó, có vẻ như chụp một mình không vui thì phải nên bà này còn gọi thêm tụi bạn đến nữa… chắc chết mất thôi. Ôm nhau, ngồi, đứng các kiểu khiến tôi hoa hết cả mắt… mãi đến xế chiều thì mấy bà này mới chịu dừng lại, thở phào nhẹ nhõm tìm một gốc cây rồi ngồi xuống đó để nghỉ ngơi, mặc kệ tụi bà chằn đang thi nhau khoe ảnh rồi post lên facebook các kiểu… được một lúc sau khi tôi đang mơ màng thì bị Trang kéo tai dậy để đi về khách sạn.
Về đến nơi thì đã thấy ông thầy chủ nhiệm đang chuẩn bị rất nhiều thứ cho việc dựng trại và trách nhiệm bốc vác tất nhiên là của bọn con trai tụi tôi… may sao bãi dựng trại ở ngay gần đó nên cũng đỡ vất vả đi chút ít. Công việc của con trai là vậy còn con gái thì đi chợ với lại phụ mấy thứ để Trang trí… thời gian trôi đi nhanh chóng cũng là lúc hoàn thành mọi công việc được giao, thở phù nhẹ nhõm, tôi lén đi ra chỗ vắng ngồi đó nghỉ ngơi… châm điếu thuốc, cứ nghĩ đi du lịch thì sướng lắm ai dè lại mệt như thế này… đang thơ thẩn thì bỗng dưng có vật gì đó lạnh ngắt chạm vào má làm tôi giật mình quay sang…
– Đang nghĩ gì đó… hihi – Trang đứng bên cạnh cười híp mắt, trên tay cầm lon coca đưa cho tôi…
– Um… mệt quá… trốn ra đây nghỉ tẹo – tôi cầm lấy lon nước rồi kéo Trang ngồi xuống bên cạnh.
– Èo… con trai gì mà mới có chút việc đó đã than rồi, sau này cưới rồi chắc mọi thứ để em làm hết mất thôi…
– Ơ… ai nói cưới em bao giờ đâu nhỉ… có người tự nhận kìa… hehe…
– Á… á… Đồ đáng ghét… chết đi… chết nè…
Mới trêu một tí thôi mà tôi bị cấu xé không thương tiếc, quả không hổ danh là bà chằn tinh… nguy hiểm thật. Hai đứa ngồi tâm sự thêm một lúc nữa thì trời cũng đã chập tối, nhiệt độ bắt đầu xuống thấp và lửa trại đã được đốt lên… tôi cùng Trang quay trở lại chỗ lớp tập trung, đánh chén no nê rồi cả bọn cùng nhau quây quần hò hét chơi đủ các trò của con nít… giờ nhớ lại vẫn cảm thấy vui và tự cười một mình, đó là một kỷ niệm đẹp.
Tiết mục kể truyện ma vẫn là phần hấp dẫn nhất và không thể thiếu… chẳng biết ở đâu lại mọc ra ông có giọng giống hệt nguyễn ngọc ngạn, nghe kể mà muốn nổi gai ốc, tụi con gái không phải nói đứa nào đứa ấy sợ xanh mặt, Trang thì sợ đến nỗi không giám nghe, hai tay bịt chặt tay lại rồi núp chặt vào người tôi… cứ mỗi lần đến đoạn gay cấn thì hét toáng lên khiến tôi không nhịn nổi cười, mỗi lần như vậy là hông tôi lại thêm một vết bầm… đến ngay tận lúc ra về khách sạn cũng bắt tôi dẫn lên tận phòng thì mới chịu… haizz có vẻ như mọi người đều thấm mệt hết cả nên ai về phòng ấy rồi ngủ luôn đến sáng… mà cũng kỳ lạ thật, tôi cứ nghĩ lửa trại thì phải đốt ở tối hôm cuối cùng ở đây chứ sao lại đốt vào hôm nay… thật chẳng thể nào hiểu nổi ông thầy này nghĩ gì nữa.
Trong phòng mọi người đã ngủ say nhưng tôi vẫn không thể chợp mắt được nên đành dậy đi ra ngoài dạo cho dễ chịu. Đang tìm xem có cái ghế đá nào gần đó để ngồi xuống thì chợt nhìn thấy ai đó quen quen, do tối quá lên không nhìn rõ, tò mò nên tôi bèn tiến lại gần thì mới nhận ra đó là H bạn thân của Trang, vì nhiều lần đi chơi nên tôi cũng quen sơ sơ. Một điều lạ là H đang hút thuốc và hình như khóc thì phải, tôi tiến lại gần rồi nói.
– Giờ này chưa ngủ mà còn ngồi đây hút thuốc…
– Ơ… M đấy à… tại tui lạ chỗ lên ngủ không được… – H ngẩng mặt lên nhìn tôi rồi lấy tay quệt nhanh nước mắt lúng túng trả lời.
– Thôi khỏi dấu nữa… có tâm sự gì thì cứ nói ra cho nhẹ lòng… – tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh…
– Tâm sự gì đâu… tại… tại… hức… hức…
Đột nhiên H ôm chầm lấy tôi rồi khóc nức nở như để giải tỏa cảm xúc kìm nén bấy lâu… hơi giật mình nhưng sau khi nghe H kể lại thì tôi cũng hiểu lý do tại sao H lại xúc động đến như vậy. H có thằng bạn trai hơn 2 tuổi con của một ông chủ tiệm vàng có tiếng ở trong thành phố… do chơi bời cá độ bóng đá quá đà thua nhiều tiền bị ông bà già đuổi cổ ra khỏi nhà, túng quẫn nên thằng này tính làm liều tống tiền H để lấy tiền trả nợ… hắn dọa nếu H không đưa tiền cho nó thì nó sẽ tung những cảnh nóng của hai đứa lên mạng và cho bố mẹ của H… như vậy thì danh dự của H coi như chẳng còn, nhà trường sẽ đuổi học đó là điều chắc chắn.
– Sự việc đã vậy giờ H định tính sao? – Tôi lau nước mắt cho H rồi nhẹ nhàng nói…
– Hức… hức… H không biết nữa…
– Um… được rồi… nếu H tin thì cứ giao mọi việc cho M…
– Nhưng… nhưng… H sợ…
– Không sao đâu… chỉ cần H làm theo lời M là mọi việc sẽ ổn thôi mà.
– Um… vậy… thì H chỉ còn biết trông cậy hết vào M…
Ngồi thêm một chút nữa thì thấy H đã tựa vào người tôi ngủ từ lúc nào không hay… chẳng lỡ đánh thức nên tôi nhẹ nhàng bế H trở về phòng, đến nơi thì chợt nhìn thấy Trang đang ngồi co ro trước cổng khách sạn… tôi vội tiến lại gần.
– Anh đi… đâu… mà – Trang chưa kịp nói hết câu thì đã bị tôi bịt miệng lại…
– Suỵt… giờ em với ang đưa H về phòng rồi anh sẽ giải thích mọi việc.
Trang có vẻ không vừa ý nhưng cũng phải làn theo vì thái độ cương quyết của tôi. Sau khi đưa H về phòng xong thì tôi chạy vào phòng mình lấy cái áo khoác mỏng mặc cho Trang rồi cùng Trang ra ngoài, hai đứa ngồi xuống bậc thềm trước khách sạn, tôi nói rõ toàn bộ mọi thứ cho Trang biết để tránh những hiểu lầm không đáng có.
– Em không ngờ… H lại xảy ra chuyện như vậy.
– Um…
– Anh tính làm như thế nào để giúp H…
– Để anh suy nghĩ đã, việc này không đơn giản, nếu xử lý không hợp lý thì sẽ dẫn đến hậu quả khó lường…
– Em chẳng biết nữa… lo lắm…
– Không sao đâu… mà vừa nãy có người ghen thì phải… haha…
– Ghen cái đầu anh ý… hứ… tại em không ngủ được nên nhắn tin rủ anh đi dạo mà mãi không trả lời nên mới lên phòng tìm… không thấy… nên…
– Ngốc… không thấy thì cũng phải vào ngủ đi chứ, ngồi ngoài này ốm thì sao…
– Kệ em… với lại em không ghen anh với H vì em hiểu anh là người như thế nào… nhưng với Yến thì lại hoàn toàn khác.
– Sao lại như vậy… anh thật chẳng hiểu nổi nữa.
– Con gái bọn em nhạy cảm lắm… anh chỉ cần biết vậy thôi…
– Vâng ạ…
Trang không nói gì nữa mà ngẩng mặt lên nhìn ngắm bầu trời đầy sao… không dám gặng hỏi nên tôi cũng đành im lặng theo, đôi khi một khoảng lặng sẽ tốt hơn rất nhiều lời nói… vì nó giúp ta có thời gian để tĩnh tâm suy nghĩ mọi việc để giúp hai người hiểu nhau hơn.
– Anh này… mình cứ mãi như thế này nhé… à không biết mình sẽ yêu nhau được bao lâu anh nhỉ? – Trang vẫn nhìn xa xăm…
– Anh không biết nữa… vì không có gì là mãi mãi cả…
– Em biết… nhưng em vẫn sợ một ngày nào đó mình phải xa nhau.
– Um… lúc đó anh sẽ đi tìm em…
– Anh hứa đó nha…
– Ừ… anh hứa…
Nói chuyện thêm một lát nữa thì cũng đã khuya nên hai đứa cũng phải về phòng của mình để ngủ lấy sức mai còn đi thăm quan. Nằm trên giường mà không tài nào chợp mắt nổi vì vẫn thắc mắc tại sao hôm nay Trang đột nhiên lại nói những điều khó hiểu như vậy… thật là lạ… nhưng rồi cũng phải nhanh chóng gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu để tìm cách giải quyết việc của H… trước mắt thì điều này quan trọng hơn vì không thể kéo dài thời gian hơn được nữa. Tôi lập tức nhắn tin về cho ông anh để nhờ ông ấy giúp tìm hiểu rõ thằng bạn trai của H, biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, không biết có được như vậy không nhưng bước đầu tiên thì phải tìm hiểu thật kỹ thằng này mới được.
Trước đó qua tiếp xúc và lời kể của Trang thì tôi được biết H là con một trong gia đình có học thức đàng hoàng, bố mẹ đều là công chức nhà nước và khá giàu có… nếu chuyện này không may mà đổ bể ra thì hậu quả sẽ lớn như thế nào. Mọi việc không hề đơn giản… nếu không tính toán kỹ lưỡng thì có khi chính tôi lại hại H… haizzz thật chẳng thể hiểu nổi vì sao tôi lại nhận lời giúp H nhanh đến như vậy… do sự đồng cảm hay thương hại tôi cũng không dám chắc là vậy nhưng một điều chắc chắn là sau khi nghe H kể lại thì tôi chỉ muốn đập thằng kia một trận… tính nóng nảy vẫn không sửa được. Đã là thằng đàn ông dám làm dám chịu, mà nó lại đem người yêu của mình ra làm bia đỡ đạn thì thật quá đáng… chả khác gì một thằng đàn bà. Suy nghĩ hồi lâu thì tôi cũng chìm vào giấc ngủ, chắc do mệt quá nên đã gặp ác mộng… thật khủng khiếp, tất cả mọi thứ tôi có đều tự nhiên biến mất dù cho tôi cố gắng tìm kiếm nhưng đều không được… quá sợ hãi khiến tôi giật mình tỉnh giấc.
Mặt trời đã lên cao và chỉ còn mình tôi ở trong phòng, vội vàng bật dậy vệ sinh cá nhân rồi phi xuống tầng dưới xem thì đột nhiên thấy tiếng la ở đâu đó, hình như ở phòng của Trang… vì thấy giọng rất quen thuộc. Ngay lập tức chạy lại mở cửa thì chứng kiến cảnh tượng 4 bà ôm nhau nhảy trên giường vì một con chuột… bó tay luôn.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện