Phi nhanh vào lớp, vì thằng Kiên xin phép nghỉ một tuần để về quê ngoại có việc gia đình nên tôi được thoải mái ngồi một mình một bàn tha hồ rộng rãi… phi cái cặp xuống làm gối đầu, giờ mới để ý là Yến không có trong lớp mà cặp lại để trong ngăn bàn nên tôi đoán cô nàng đang ở trên văn phòng đoàn… ặc chợt nhớ cả lớp chỉ còn sót tôi với thằng Kiên là chưa được kết nạp vào đoàn, thành phần cá biệt mà. Đang được dịp thơ thơ thẩn thẩn nghĩ ngợi thì như thường lệ mụ phương lại xuống kiểm tra bài tập về nhà. Thôi xong, tối qua bị hành xác như vậy thì có mà làm bằng niềm tin chiến thắng à.
– Nè… mới sáng mà trông đã uể oải vậy… dậy lôi vở bài tập cho tui kiểm tra – mụ phương gõ gõ cái bút bi đỏ vào vai tôi.
– Ờ… thì từ từ đã, bà làm gì mà ghê thế… – đành dùng kế hoãn binh, chờ hết thời gian truy bài…
– Nhanh lên cho tui còn đi kiểm tra người khác nữa… con trai gì mà lề mề…
– Thì bà cứ đi kiểm tra tụi nó trước đi, sau đó quay lại kiểm tra tui là được…
– Chà chà… có gì đó mờ ám, không làm bài về nhà đúng chứ… hehe. – Mụ phương cười gian manh xoay xoay cái bút…
– Ừ… thì… qua mệt quá ngủ quên… bà rộng lượng tha cho tui lần này nha. – Gãi đầu rồi làm bộ mặt đáng thương…
– È… hèm, ba môn vậy là ba gạch, tui nhỏ nhen sẵn rồi… thông cảm nha… hehe…
Mụ nói xong thì gạch luôn ba gạch đỏ chót vào cuốn sổ tử thần đang cầm trên tay rồi quay lưng đi luôn khiến tôi chỉ kịp ú ớ vài tiếng vô nghĩa. Tự nhiên thấy mụ này đáng ghét thế không biết nữa, như một thói quen, tôi hướng mắt về phía Yến. Ôi thôi bắt gặp ngay ánh nhìn sắc như dao của cô nàng tia vào tôi, nuốt nước bọt cái ực một phát, trong đầu thầm nghĩ phen này khó sống nổi. Vò đầu bứt tóc mà chả tìm ra được phương án nào để cứu mình cả và chốt một câu là kệ đến đâu hay tới đó, ông trời đâu bao giờ tiệt đường sống của con người nhưng mà tôi đã nhầm.
Tiếng trống báo hiệu kết thúc 5 tiết học nặng nề và căng thẳng đến nghẹt thở, không sai khi nói buổi sáng hôm nay quá đen đủi, được thưởng thức hai quả trứng ngỗng to đùng ăn kèm với món “bơ” của Yến. Tôi vác cái bộ mặt sầu thảm đứng ở cổng trường, mắt ráo dác nhìn xem Yến ở đâu trong cái dòng người hối hả cười nói từ phía trong ùa ra, quái lạ là thoắt cái Yến đã biến mất khỏi lớp trước khi tôi chưa kịp thu dọn xong sách vở, chẳng lẽ lại về nhanh đến vậy. Từng dòng người đi qua và sân trường càng ngày càng thưa dần học sinh, nóng ruột nên tôi rút điện thoại ra gọi nhưng sực nhớ ra là Yến không bao giờ mang điện thoại đến trường, vội tắt máy khi đầu dây bên kia chưa kịp đổ chuông… Đợi thêm một lát nữa chẳng thấy đâu, có khi giờ này Yến đã ở nhà rồi cũng nên, chán nản leo lên xe đạp về. Đành để chiều nay qua đó học rồi tính tiếp, quá ư là rắc rối, toàn chuyện không đâu.
Tới nhà một cái là chả thèm dựng chân chống mà quăng luôn con xe ngả vào chậu cây rồi lao vào bếp úp bát mì ăn liền, bỏ thêm chút rau và thịt từ hôm qua vào… chắc không gặp anh tào đâu nhỉ. Ăn vẫn thấy ngon như thường, chắc vì đói quá nên thế, tắm táp qua loa rồi leo lên giường, chẳng hiểu vì sao mà lúc nào cũng cảm thấy thiếu ngủ… Đúng 2h chiều tôi đã có mặt ở trước cổng nhà Yến, vẫn bấm chuông như thường lệ, 5p rồi 10p trôi qua mà chả thấy ai ra, rõ ràng cổng khóa trong cơ mà… Bực mình khi phải đứng trồng cây xi ở ngoài đường giữa cái nắng gay gắt, mồ hôi tuôn ra ướt hết một mảng lưng. Cực kỳ khó chịu khi phải chờ đợi nên tôi chả thèm gọi điện mà quay xe về luôn. Bỗng có tiếng gọi ở trong vọng ra.
– Đợi tí… ra liền – Yến ở trong nhà gọi với ra cùng với tiếng dép…
– Định giết người hay sao mà bắt chờ lâu vậy.
– Tại em đang mải dọn phòng nên không biết… không ngờ hôm nay tới sớm vậy… hihi…
– Ờ thì… chăm học mà… hehe…
– Này thì chăm học nàyyyyy…
Và nhanh như cắt tôi ăn chọn một phát nhéo đau điếng, mặt nhăn nhó vội vàng lấy tay ôm chặt hông lại rồi nhảy tưng tưng. Lúc sau thấy đỡ đỡ, tôi vén áo để xem vết thương thì không ngờ nó đã tạo thành một vầng đỏ ửng và ở giữa in nguyên nốt móng tay. Thật là khủng khiếp… đã đau lại còn nhìn thấy Yến che miệng cười khúc khích làm tôi càng bực thêm, chả nói câu nào tôi lặng lẽ dắt xe để ở sân rồi đứng yên ở đó.
– Nè… hihi… giận à… em xin lỗi mà – Yến như đứa trẻ con cầm lấy vạt áo của tôi rồi đung đưa…
– …
– Biết lỗi rồi mà… lần sau không dám nữa đâu… tha đi mà… đi mà…
– Nhõng nhẽo thấy ghê… thôi được rồi vào học đi…
Tôi cười cười cốc nhẹ vào trán của Yến, đúng là chẳng bao giờ giận lâu được với cô nàng nhõng nhẽo này. Tôi lên phòng, ngồi vào ghế rồi lôi hết đống bài tập ra…
– Úi… bữa nay có người chăm quá… hihi…
– Ờ thì… tại hồi sáng được ăn trái bơ to đùng nên thế…
– Cho chừa cái tội lười học… hứ…
– Thôi… thôi… mà bài này giải theo công thức nào vậy.
– Hihi… đâu đưa em xem… cái này phải tính cái kia trước rồi… bla… bla.
Sau một hồi giảng giải thì tôi cũng vỡ ra được ít nhiều nên cứ ngồi miệt mài làm mà quên béng đi mất cả thời gian… xong xuôi, vươn vai rồi tựa hẳn lưng vào ghế thở phào nhẹ nhõm. Quay sang thì bắt gặp Yến đang chống hai tay vào cằm nhìn tôi.
– Nhìn gì thế, mặt anh bị nhọ à – tôi thấy lạ nên lấy tay quệt quệt vào mặt.
– Hihi… không có nhọ, chỉ là em thấy thích ngắm lúc anh tập trung làm…
– Ặc… lại tưởng gì… úi đã hơn 5h rồi cơ à… thôi anh phải về đây…
– Vẫn còn sớm mà… ở đây chơi thêm lát nữa rồi về…
– Èo… 5h30 nha, anh sợ gặp 2 bác lắm…
– Ba mẹ em hiền lắm… mà có tật giật mình kìa… lêu… lêu…
Yến búng vào mũi tôi rồi đứng phắt dậy chạy ra cửa và ngoái lại lè lưỡi trêu… thấy thế tôi liền ngồi dậy đuối theo sau, hai đứa đùa nghịch, vừa cười vừa chạy đuổi nhau ầm ầm trong nhà. Kết quả là mặt đứa nào cũng như mèo vì vết bút bi, làm kỳ kọ đỏ bừng mặt lên mà vẫn còn vết mực mờ mờ. Thoắt cái đã đến giờ phải về, tôi lên phòng thu dọn sách vở rồi đi xuống dắt con xe đạp ra cổng. Vẫn là một nụ hôn lướt nhẹ trên má nhưng lần nào cũng làm tôi ngây ngất… có lẽ sẽ khó có thể nào quên được.
Trên đường về thì có điện thoại của Trang gọi đến để cảm ơn và mời tôi tối nay đến nhà ăn cơm… thấy ngại nên tôi từ chối, dù vậy nhưng Trang ép quá với lại đích thân dzú 2 mời, không còn các nào khác đành phải nhận lời. Trước mắt cứ đỡ được một bữa phải ăn mì tôm đã, tắm rửa xong thì ngồi vào máy tính làm trận đế chế cho đỡ thèm… lâu rồi không được chơi, chẳng biết mấy trò online nên toàn chiến game offline. Đang chạy dân toán loạn thì có điện thoại của Yến, tạm dừng trận chiến để nghe máy.
– Alo…
– Anh vẫn đang ở nhà à?
– Ừ thế em nghĩ giờ này anh ở đâu được.
– Này quên à, hôm qua mới nói với anh là tối nay chở em đi sinh nhật cơ mà… hứ…
– Úi… thôi chết con rồi… anh quên mất… chờ chút anh qua liền.
– Cho anh 20p… chậm một giây nào thì đừng trách…
– Dạ… dạ…
– Tút… tút… tút…
Tiếc nuối nhìn trận đế chế đang đánh dở chưa xong đành phải ngậm ngùi tắt máy haizz… mặc quần áo, giày… với tốc độ tối đa rồi chạy bắn xuống nhà, dắt con xe máy ra cổng, leo lên xe nổ máy mới sực nhớ ra là còn cái hẹn ăn tối ở nhà Trang. Ặc phải làm sao bây giờ… sau một hồi suy tính đắn đo tôi quyết định gọi cho Trang để cáo lỗi.
– Alo M đến rồi à?
– À… chưa… ùm… Trang này tối nay mình xin lỗi vì có việc bận đột xuất nên không qua dùng cơm được… thứ lỗi nha…
– Um… không… không sao đâu… để hôm khác cũng được mà – nghe giọng thì có vẻ như Trang hơi thất vọng.
– Ừ… nhờ Trang gửi lời xin lỗi đến dzú 2 và cu bin hộ mình nha… ngại quá…
– Um… M bận thì cứ đi đi… khi khác gặp lại nha… bye…
– Ừ… bye…
Nói chuyện với Trang xong tự nhiên thấy áy náy vô cùng nhưng chẳng còn biết làm cách nào khác và không chần chừ thêm giây phút nào nữa, tôi phóng xe nhanh hết mức có thể sang nhà của Yến. Đến nơi thì thấy trong sân có dựng hai con xe máy, nghi là của ba mẹ Yến… đắn đo một hồi rồi cũng lấy hết can đảm ra để bấm chuông, rất nhanh sau đó Yến chạy ra mở cửa trong bộ váy lại là màu hồng… nhưng mà phải công nhận một điều là trông Yến lúc này quá đỗi dễ thương, khiến tôi không khỏi ngây người. Khẽ dắt xe vào trong, Yến kéo tôi vào trong nhà rồi vội vàng buông ra khi thấy hai bác đang ngồi ở phòng khách xem tivi.
– Cháu chào hai bác ạ! – Tôi lễ phép cúi đầu chào…
– Ừ… chào cháu… vào đây ngồi đi – bác gái mỉm cười nói với tôi, còn bác trai thì chỉ gật đầu lấy lệ, có vẻ khó tính đây.
– Dạ vâng ạ…
– Yến mang nước mời bạn đi con… cháu học cùng lớp với Yến nhà bác à?
– Dạ vâng…
– Con bé này chả bao giờ dẫn bạn về nhà cả, cháu là người đầu tiên đó phải không ông…
– Àừ, nhà cháu ở đâu? Bố mẹ làm nghề gì? – Bác trai mở lời…
– Dạ nhà cháu ở xxx, ba mẹ cháu đều qua đời, bây giờ cháu đang sống cùng mẹ hai ạ…
– Haizz… bác không ngờ cháu lại có hoàn cảnh như vậy… thật tội nghiệp – bác gái nhìn tôi thương cảm.
– Bố mẹ này… thôi tụi con xin phép đi dự sinh nhật đây ạ – Yến từ trong bếp bước ra rồi nói.
– Ừ hai đứa đi cẩn thận, nhớ về sớm không là mẹ nhốt ở ngoài luôn đó…
– Hihi… mẹ này – Yến làm nũng ôm cổ bác gái…
– Ừ hai đứa đi đi, đường xá bây giờ hỗn độn lắm đó, nhớ phải nhìn trước ngó sau…
– Dạ… cháu biết ạ… thôi cháu xin phép hai bác cho cháu với Yến đi ạ.
Tôi đứng dậy chào hỏi cẩn thận, hai bác vừa gật xong là Yến đã chạy tót ra ngoài sân haizz thật là… tôi chở Yến đến chỗ tổ chức sinh nhật của bạn cô nàng là một quán cafe nho nhỏ nằm sâu trong con hẻm, tới nơi chưa kịp chào hỏi cái gì thì đã bị cả lũ ở đó trêu chọc khiến hai đứa đều ngượng chín mặt, hơi ngạc nhiên là khi thêm tôi vào nữa mới có 3 thằng con trai trong tổng số 6 đứa con gái, vậy tỉ lệ 1: 2 rồi còn gì.
Hai thằng kia thì đầu xanh đầu đỏ có vẻ thích khoe khoang và thể hiện mình là nhất, còn mấy đứa con gái thì cũng xinh xắn, Trang điểm lòe loẹt phấn son ăn diện và chắc hơn tôi vài tuổi mà dù sao tôi chả thèm quan tâm đến làm gì, có hỏi thì nói còn không thì thôi. Bia, hoa quả, bánh kem… vv… hết ăn rồi tám đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất, đến là nản tôi mặc kệ Yến với đám bạn đang cười nói vui vẻ, lặng lẽ cầm chai bia đi ra một góc khuất ngồi xuống rồi làm điếu thuốc và thưởng thức âm nhạc. Lát sau có một thằng đầu vàng khè, mặc dù hơn tuổi nhưng mà không thích tính cách nó nên tôi vẫn cứ gọi như vậy, tên này đến vỗ vai tôi rồi cười và từ từ ngồi xuống bên cạnh.
– Thằng em là người yêu của Yến à?
– Đúng rồi ạ!
– Hêhê… ngon đấy, anh mày tán mãi mà không ăn thua thế mà bị chú mày nẫng mất.
– Do Yến lựa chọn thôi…
– Ờ… hêhê… nhưng chú em nên biết rằng anh mày sẽ không bỏ cuộc đâu nhé và Yến kiểu gì cũng thuộc về tao…
– Ừ… nhưng mà khi tao còn là người yêu của Yến thì mày đừng có mơ…
– Lớn gan đấy, dkm nhẹ nhàng không muốn mà lại thích động tay động chân hả thằng c. Hó.
– Nói chuyện lịch sự tí đê… tao chẳng muốn nhẹ nhàng cũng chẳng muốn đánh nhau với mày để làm gì khi quyết định mọi thứ vẫn là Yến.
– Nhớ đấy con c. Hó, mới nứt mắt ra mà đã dám coi trời bằng vung.
Nói với kiểu người như thằng này chỉ chuốc thêm bực mình, tôi không trả lời và đứng dậy ra ghé vào tai Yến nói nhỏ…
– Mình về đi anh thấy hơi mệt trong người…
Yến nghe xong thì ngước mắt nhìn tôi lo lắng rồi khẽ gật đầu, chào hỏi qua loa đại khái cho lịch sự, tôi ra ngoài trước lấy xe rồi đứng đó đợi Yến. Một lát sau thì Yến cũng bước ra nhưng đi sau lại là cái thằng đầu vàng lúc nãy, nó đột nhiên cố tình kéo tay Yến lại rồi nói cái gì đó do xa quá nên tôi không nghe rõ. Hai bên lời qua tiếng lại khá gay gắt, thấy vậy tôi lập tức tiến lại gần nhưng chưa kịp đến nơi thì Yến đã tát thằng kia 1 phát khá là đau rồi chạy đi ôm chặt lấy tay tôi. Thằng kia tức điên lên vừa chửi rủa dọa nạt vừa lao đến định ăn thua đủ với tôi nhưng bị bọn bạn ngăn lại. Một buổi sinh nhật thật đặc biệt, cô bạn của Yến chắc sẽ nhớ lắm đây. Chào hội kia một lần nữa rồi nhanh chóng kéo Yến ra xe, đằng sau vẫn còn nghe rõ tiếng chửi bới dọa nạt của thằng kia, chẳng quan tâm làm quái gì, tôi mặc kệ nó rồi đưa Yến về nhà để tránh những phiền phức không đáng có. Được 1 đoạn khá xa thấy Yến im lặng nên tôi ngoái đầu ra sau rồi nói…
– Anh xin lỗi vì đã làm hỏng cuộc vui của em.
– Không sao đâu anh, em mới là người phải xin lỗi, tại… tại em mà anh phải khó xử với thằng đó…
– Hahaa… khó xử gì, với hạng người như nó anh không chấp.
– Vâng, nhưng em lo nó sẽ gây sự với anh… em sợ anh lại đánh nhau nữa… hức… hức – Yến đột nhiên nức nở và siết chặt vòng tay ôm lấy tôi…
– Nín đi… không sao đâu, chắc nó uống quá chén nên thế thôi, mai lại quên hết đó mà – tôi nắm tay Yến lại để chấn an…
– Em… không biết nữa… nhưng em rất sợ… sợ nó làm hại anh… hứa với em đừng bao giờ đánh nhau nữa nha – Yến lắc đầu nguầy nguậy rồi thủ thỉ nói…
– Ừ… um… anh hứa, thôi bỏ qua đi mà theo anh nghĩ thì em không nên tiếp xúc nhiều với tụi nó, em không hợp với những hạng người như vậy đâu.
– Vâng em biết rồi ạ… vì chị giang là chị họ của em nên em mới đi thôi chứ em cũng chẳng thân với tụi nó.
– Um… vậy là được rồi.
– Anh này…
– Hử… em nói đi…
– Đừng bao giờ xa em nha…
– Ngốc này… chẳng bao giờ cho tới khi em không còn cần anh nữa…
Yến vội vàng đưa tay lên bịt miệng tôi lại không cho nói thêm câu nào cả rồi ép xát người vào lưng tôi… chẳng cần những thứ cao sang gì mà hạnh phúc với tôi chỉ đơn giản như vậy thôi. Chở Yến về nhà và hôm nay là nụ hôn môi đầu tiên của hai chúng tôi, tuy có hơi ngượng nghịu với lúng túng nhưng thực sự nó ấm áp vô cùng khiến tôi không. Khỏi thao thức mãi mới chìm được vào giấc ngủ.
Vài tháng sau khi tôi đụng độ với thằng Quân đen, thì những đứa học sinh gương mẫu, con ngoan trò giỏi coi tôi như một thằng mắc bệnh truyền nhiễm, xa lánh, không dám ở gần… vậy cũng tốt thôi muốn coi tôi như thế nào cũng được vì chẳng mất gói mì ăn liền nào của tôi cả. Nhưng nực cười ở chỗ là có một số thằng lớp khác và khối dưới đến lớp làm thân với tôi rồi nhờ vả xử thằng này đập thằng kia… như kiểu tôi là chùm xã hội đen trong cái trường này vậy. Chết tiệt, toàn một lũ dửng mỡ… chúng nó coi đánh nhau là một cái mốt và điên cuồng chạy theo, hở một tí là lôi nhau ra tẩn, chẳng ngày nào mà không có vụ lùm xùm đánh đấm.
Đúng là hết trò khi chỉ có nhìn thôi mà cũng bị nói là “nhìn đểu” và cái chai lập tức bay vào đầu, quá ư nực cười, chung quy lại cũng là muốn thể hiện để lấy le với lũ con gái… loạn hết cả lên, nhà trường, phụ huynh cũng đành bất lực. Tôi chẳng quan tâm, bọn chúng nó muốn làm gì thì làm cứ miễn là không động đến tôi và bạn của tôi là được, chả hơi đâu mà đi kiếm chuyện làm gì.
Tôi tách biệt hoàn toàn khỏi chúng bạn ở trong trường, chỉ chơi với 3 người là thằng Kiên, Yến và phương, à quên còn bác bảo vệ già nữa, thỉnh thoảng ra chơi chui vào phòng bảo vệ làm điếu thuốc… đúng là cảnh nghiện ngập. Nhớ có lần đang lang thang trên hành lang sau khi uống nước ở căng tin, thì bỗng dưng đằng sau có ai đó gọi tên, theo phản xạ tôi quay người lại xem là ai thì thấy cô bạn lớp trưởng lớp bên cạnh chạy đến và đặt vào tay tôi hộp quà màu tím, trông rất đẹp rồi ngượng ngùng đỏ mặt chạy vội đi… tôi ngơ ngác chả hiểu gì cả, bọn học sinh ở trong lớp thò đầu ra nhìn, chỉ trỏ. Bực mình quay sang trừng mắt nhìn thì đồng loạt thụt hết vào… không ngờ mình cũng có uy đến vậy. Mà lạ là hôm nay đâu phải là sinh nhật của tôi đâu mà tặng quà nhỉ, chẳng nghĩ ra được dịp gì cả, người như mình mà cũng được tặng quà cơ đấy, vui nhỉ.
Vừa đi vừa thắc mắc không hiểu lý do vì sao, chợt ngẩng mặt lên thì tôi đã bước đến cửa lớp từ bao giờ, không suy nghĩ gì mà cầm luôn hộp quà và bước vào. Bọn trong lớp nhìm tôi bằng con mắt tò mò của tụi nó, nhưng mà cái nhìn tóe lửa phát ra từ Yến… lạnh hết sống lưng mới khiến tôi ngao ngán. Ngơ ngác ngồi xuống chỗ của mình, thì thằng Kiên cười cười chìa ra trước mặt tôi hẳn hai hộp quà.
– Ơ… ở đâu ra thế mà mày cũng được tặng quà à – tôi ngây ngô hỏi nó…
– Sáng mới được 2 em lớp D tặng đó, mày được em nào tặng thế… hehe.
– Ờ… lớp trưởng lớp bên cạnh, mà ngày gì mà tụi con gái lại tặng mình nhỉ – tôi nhìn hộp quà trong ngăn bàn rồi gãi đầu…
– Ngu vãi, nó tỏ tình đó thằng đần, chu cha em H lớp trưởng 9b cũng được đó… hehe…
– Được cái búa, thảo nào mà Yến lại như thế, nếu thật vậy thì để tao mang sang trả cho lành…
– Dkm… ngu vừa thôi để thằng khác nó ngu với, mày trả lại thì khác éo gì chửi vào mặt em nó… tốt nhất là cầm đó mang về nhà bóc ra rồi xem trong đó có gì không đã. – Thằng Kiên gõ vào đầu tôi và bắt đầu giúp tôi thông não.
– Ờ… ờ… cũng có lý, thôi kệ đi thầy giáo vào rồi kìa.
Buổi học cũng kết thúc trong cái tiết trời mát mẻ của mùa thu, vừa bước ra khỏi cửa lớp thì đã bị Yến chặn lại không cho đi tiếp rồi kéo tôi ra sân sau trường.
– Hộp quà này của ai tặng?
– Ơ… um… của H lớp trưởng 9b…
– Ghê nha… gái tặng quà một cái là anh giấu nhẹm đi không cho em biết để tiện tán tỉnh chứ gì?
– Điên à… anh không biết gì hết á, thằng Kiên nói thì anh mới biết.
– Ai mà tin được con trai các anh… hứ…
– Bực rồi đó… đây cầm lấy rồi muốn xé hay vứt đi thì tùy, giờ anh về đây – tôi đặt hộp quà vào tay Yến rồi quay lưng bước đi thẳng.
– Nè… em đùa thôi mà… trông cái mặt kìa – Yến giữ tôi lại rồi dí tay vào trán.
– Mệt quá, lần sau đừng có mà đùa như vậy nữa nghe chưa…
– Biết rồi… mà nè được gái tặng quà anh có thấy thích không?
– Ờ… ừm… thì… hỏi vớ vẩn không à.
– Hihi… nhìn là biết liền… vui quá đi chứ.
– Ừ… vui lắm được chưa?
– Anh vui nhưng mà có nghĩ đến cản giác của em thế nào không?
– Lại thế rồi… em vẫn còn nghi ngờ anh à?
– Um… thôi kệ đi, dù sao thì anh cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của em đâu… hihi…
Tôi không biết nói gì nữa cả, đưa hai tay lên bẹo má Yến rồi vội vàng chạy biến. Cô nàng giận dỗi và dậm chân xuống đất rồi la lên đuổi theo tôi, hai đứa vừa chạy vừa cười đùa vui vẻ. Tôi vẫn cứ hồn nhiên sống trong cái hạnh phúc nhỏ nhoi mà không hề hay biết, cuộc đời của mình sắp bước sang một ngã dẽ khác, bóng tối bủa vây.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện