Thiên Y Cư Sĩ kêu lên một tiếng, vội đỡ lấy bà.
Lúc này trận pháp lại rối loạn, hễ rối loạn thì sơ hở.
Nếu như ngươi muốn đối phó với người nào, trước tiên hãy khiến bọn họ tự loạn. Cục diện vừa loạn, đại cục sẽ có thể do ngươi khống chế.
Nguyên Thập Tam Hạn Tại ở trong trận, với một thân võ công độc bộ thiên hạ của hắn, nhất thời cũng không xông ra được.
Hắn liên tục thi triển năm loại thân pháp và phương pháp, cũng không có cách nào. Một lần hắn cho rằng đã ra khỏi trận (thực ra vẫn còn đang trong trận), một lần hắn hoảng sợ vội vàng ngừng xông trận, một lần cho dù có xông được thì cái giá phải trả cũng quá lớn, một lần hắn lại nhìn thấy có mười ba Nguyên Thập Tam Hạn đang đi về phía mình, còn một lần là phá trận quá dễ dàng lại khiến cho hắn không dám làm thử. Cho dù Thiên Y Cư Sĩ phân tâm, nhưng “Sát Phong Cảnh đại trận” vẫn có uy lực “giết chết người”.
Lúc này Nguyên Thập Tam Hạn lại làm một chuyện.
Hắn đứng yên, tháo nỏ, giương cung, rút tên, lắp tên, bắn.
Một tên phá trên bay đi.
Một mũi tên này không phải bắn về phía Thiên Y Cư Sĩ, không phải là bắn về phía Lão Lâm thiền sư, cũng không phải là bắn về phía Thần Châm Bà Bà.
Trước khi bắn tên, hắn dường như còn nói cho mũi tên kia biết tên của hai người.
Hắn bắn về phía ai?
Hắn bắn ra ngoài trận.
Thiên Y Cư Sĩ hoảng sợ, lập tức hét lên với Lão Lâm thiền sư:
– Mau, đánh ta một chưởng!
Lão Lâm ngẩn ra, không rõ nguyên do.
Thiên Y Cư Sĩ lại quét một tiếng:
– Xuất chưởng, đánh vào huyệt Đàn Trung của ta!
Lão Lâm vội vàng đánh một chưởng.
Thiên Y Cư Sĩ trúng chưởng, nhìn về nơi xa hét lên một tiếng:
– Mau nằm xuống!
Tiếng hét này của y truyền đi thật xa.
Y dựa vào chưởng lực của Lão Lâm đại sư để phát ra tiếng.
Tại phụ cận Hữu Vị lĩnh cách Lão Lâm tự khoảng chừng ba dặm rưỡi, Trương Thán và Thái Thủy Trạch đang chạy nhanh chũng đột nhiên nghe được tiếng hét này.
Sau đó bọn họ lại nghe được một loại âm thanh khác, một loại tiếng rít xé gió.
Lúc này Trương Thán đang chạy trước Thái Thủy Trạch, chủ yếu là vì Thái Thủy Trạch bị thương nặng hơn, cho nên Trương Thán đã chạy trước Thái Thủy Trạch ít nhất nửa dặm.
Phản ứng đầu tiên của Thủy Trạch đã không cần nghĩ ngợi, hắn lập tức nằm xuống.
Một tên lướt qua đỉnh đầu của hắn, khiến hắn ngã nhào trên đất…
Trương Thán đang chạy nhanh phía trước.
Thái Thủy Trạch vừa nằm trên đất vừa hét lớn:
– Nhảy lên!
Là nhảy lên chứ không phải nằm xuống, bởi vì thế tên đã thay đổi.
Sau khi một mũi tên này bắn không trúng hắn, giống như có linh tính lại thay đổi đường đi.
Một ttên bằng nghiêng vào sau lưng.
Trương Thán trước tiên nghe được tiếng hét của Thiên Y Cư Sĩ, tiếp đó là tiếng xé gió, còn có tiếng kêu của Thái Thủy Trạch.
Hắn biết đã gặp phải đánh lén, hắn đã không có thời gian suy nghĩ.
Hắn tin lời của Thái Thủy Trạch, lập tức nhảy lên không.
Một tên kia bắn trật cắm nghiêng trên đất, đuôi tên vẫn đang rung động, giống như một tấm bia nhỏ bé.
Trương Thán lại giống như đã đi một vòng qua quỷ môn quan.
Thật là một tên đáng sợ.
Nguyên Thập Tam Hạn còn đang ở trong trận pháp của Lão Lâm tự sụp đổ, lại có thể bắn tên vào Trương Thán và Thái Thủy Trạch đã chạy đến Hữu Vị lĩnh.
Nguyên Thập Tam Hạn nhíu mày. Lông tóc trên mặt vốn dựng lên, lúc lại hoàn toàn trở thành râu quai tóc rối, còn có lông mi dày.
Hắn dường như cảm giác được mũi tên kia không trúng mục tiêu.
Trong ống tên của hắn vốn có chín mũi tên, tám mũi tên màu xanh đen, chỉ có một mũi màu đỏ thẫm.
Một mũi tên nhỏ màu đỏ.
Hiện giờ chỉ còn lại bảy mũi tên.
Hắn và tên của hắn giống như đã “tâm linh tương thông”, tuy không nhìn thấy tên có trúng hay không, nhưng hắn lại có thể cảm ứng được.
Hắn lại rút tên, giương cung.
Lần này hắn muốn bắn ai?
Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]
Tags: Tác giả Ôn Thụy An, Truyện cổ trang, Truyện kiếm hiệp, Truyện Trung Quốc, Truyện võ hiệp, Tuyển tập Luận Anh Hùng hệ liệt