Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện ngắn » Kinh Diễm Nhất Thương » Phần 47

Kinh Diễm Nhất Thương

Phần 47: Chung Cục

Cục đã giăng, muốn sống thì phải phá cục.

Trận đã bày, muốn thắng thì phải xông trận.

Nguyên Thập Tam Hạn cuối cùng đã sử dụng bản lĩnh đặc biệt của hắn.

Hắn rút tên, lên nỏ.

Trong cục diện hỗn loạn mất đi thứ tự thời gian, dù sao vẫn còn một thứ để hắn làm chỗ dựa, đó chính là tiếng ve.

Ve sầu thê lương, trăng non buổi tối, gió không ngừng nghỉ.

Hắn dùng tiếng ve làm trục sinh mạng của mình, tìm tòi tất cả độ cong và độ rộng chung quanh, lắp tên ngâm nga:

– Thương Tâm chi tiễn, nhất tiễn xuyên tâm.

Một mũi tên này theo tiếng bắn ra.

Lúc này, Thiên Y Cư Sĩ biết rằng phải đối mặt với quân bài sát thủ của đại địch số một này, cho nên đã vận chuyển “Thất Không Hộ Ma đại pháp”, toàn lực toàn thần, toàn diện toàn bộ, toàn tâm toàn ý khống chế thần trí của kẻ địch.

Trước tiên y chí lực của y nhất định phải mạnh hơn ý chí lực của đối phương, như vậy mới có thể khống chế ý chí của đối phương.

Có lẽ về võ công y không phải là đối thủ của đối phương, cho nên y muốn dùng ý chí lực mạnh mẽ để chiến thắng đối phương.

Y biết đối phương đang muốn phát ra “Thương Tâm nhất tiễn”, y muốn toàn diện đối kháng với loại tiễn pháp này, loại tiễn pháp chuyên thương tổn tâm người.

Y toàn lực vận chuyển “Thất Không Hộ Ma đại pháp”. Lực lượng khống chế thần trí này không chỉ tác dụng lên người kẻ địch, mà còn tác dụng lên binh khí của kẻ địch.

Nói cách khác, y muốn khống chế thần trí của kẻ địch, cũng muốn khống chế thần trí của binh khí kẻ địch.

Binh khí cũng có thần trí sao?

Có, giống như bút lông trong tay nhà thư pháp, đao búa trong tay nhà điêu khắc, bột mì trong tay người làm mì, nếu ngươi có thể thi triển ra thần thái của nó, vậy thì ngươi chính là thần của nó.

Nguyên Thập Tam Hạn cuối cùng đã bắn ra tên của hắn.

Hắn tháo nỏ, rút tên, kéo dây, đặt tên, bắn ra.

Nhưng thứ tự thời gian vẫn đảo loạn như trước.

Trình tự mà hắn bắn hoàn toàn đảo loạn, lắp tên sau đó mới tháo nỏ, lúc đặt tên còn chưa có kéo nỏ, như vậy mũi tên này chẳng phải là mất hết hiệu quả hay sao? Giống như một người trước tiên phải leo thang mới có thể lên lầu, nếu như vô duyên vô cớ lên lầu, cũng không biết mình làm sao đi lên, tại sao đi lên, rốt cuộc đi lên để làm gì.

Một mũi tên như vậy đã mất đi mục đích.

Tên không có mục đích chỉ là tên loạn.

Tên loạn thỉ không có lực lượng, không có phương hướng.

Nhưng tên của Nguyên Thập Tam Hạn thì không phải, hắn có phương hướng, cũng có mục đích.

Hắn bắn tên có đích, một mũi tên này của hắn bắn ra khỏi Lão Lâm tự, bắn lên mái hiên bên ngoài chùa.

Một tiếng kêu vang lên, tên đã trúng đích, một người rơi xuống.

Thiên Y Cư Sĩ sắc mặt biến đổi, thần trí rời rạc, bố cục hỗn loạn, trận pháp tự phá.

Nếu như tên bắn về phía Thiên Y Cư Sĩ, cho dù y không thể chấn nhiếp tâm phách của người bắn tên, cũng có thể trấn áp anh linh của mũi tên, vẫn có thể phá vỡ một mũi tên này không khó.

Những năm gần đây, với sự thông minh tài trí của y, nếu đã quyết định trở lại giang hồ, dĩ nhiên cũng đã nghĩ đến phương pháp phá giải thần tiễn của Nguyên Thập Tam Hạn.

Nhưng một mũi tên này không phải bắn về phía y, mà là bắn ra bên ngoài chùa.

Cho nên một mũi tên này đã không bị hạn chế bởi thứ tự thời gian trong trận.

Một người theo tiếng rơi xuống.

Thiên Y Cư Sĩ nghe tiếng lập tức nhận ra, đó là người mà y sáng nhớ nhiều mong, nhớ nhung da diệt, không lúc nào quên, khắc cốt ghi tâm.

Chức Nữ.

Chức Nữ trúng tên rơi xuống.

Thiên Y Cư Sĩ vội lướt đến ôm lấy bà.

Ánh nến chập chờn.

Khuôn mặt già nua của Chức Nữ hiện đầy nếp nhăn như sóng biển.

Chức Nữ quay mặt sang chỗ khác, bà không muốn để cho Thiên Y Cư Sĩ nhìn thấy khuôn mặt của mình.

Trên ngực bà trúng một mũi tên, tâm đã trúng tên.

Thiên Y Cư Sĩ câu đầu tiên lại hỏi:

– Tại sao bà lại tới?

Chức Nữ không trả lời, bà rút trâm cài tóc của mình xuống, đó là trâm mà năm đó y tặng cho bà.

Trên trâm cài tóc có khắc hai hàng chữ, là năm đó do y khắc lên, sau khi khắc xong mới đem tặng.

“Trăng sáng mọc trên biển, soi chung một góc trời.” 1…

Giờ phút này đã không cần lời nói, Thiên Y Cư Sĩ đều hiểu tất cả.

Y yêu bà, bà cũng yêu y.

Cho nên khi y gặp nạn, bà đã tới.

Nhưng bà lại trúng tên của Nguyên Thập Tam Hạn.

Một mũi tên này đả thương Chức Nữ, cũng thương tận tâm can Thiên Y Cư Sĩ.

Một cô gái chỉ cần yêu một người, cho dù có hận người này, nàng cũng vẫn sẽ yêu hắn.

Chuyện Thiên Y Cư Sĩ vào kinh tiếp viện Gia Cát tiên sinh, thiên hạ đều biết.

Chuyện Nguyên Thập Tam Hạn chặn đánh Thiên Y Cư Sĩ, người người đều hay.

“Thần Châm Bà Bà” có rất nhiều môn đồ, không lý do gì lại không biết.

Cho nên Chức Nữ đi đến trợ giúp Thiên Y Cư Sĩ.

Không ngờ bà còn chưa ra tay đã trúng một mũi tên của Nguyên Thập Tam Hạn, còn vô tình phá tan trận pháp do Thiên Y Cư Sĩ bày ra.

Thiên Y Cư Sĩ đột ngột ngẩng đầu, nói với Nguyên Thập Tam Hạn:

– Ngươi thật ác độc.
– Chúng ta là kẻ địch.

Nguyên Thập Tam Hạn mượn khuôn mặt của Đạt Ma, không nhìn ra nét mặt, chỉ thấy thần thái điên cuồng:

– Nếu đã là kẻ địch thì phải dùng tất cả thủ đoạn để đả kích. Ta biết một khi ngươi gặp nạn, đám người Chức Nữ và Gia Cát Tiểu Hoa đều sẽ chạy tới giúp ngươi. Ta bắn chết bất kỳ người nào trong số bọn chúng, sẽ có thể thương tổn tâm của ngươi. Kẻ địch thương tâm sẽ không bày được trận pháp thương tổn Nguyên Thập Tam Hạn ta.

Chòm râu của Thiên Y Cư Sĩ bỗng nhiên rơi xuống lả tả.

Cũng không biết thương tâm khiến cho y như thế, hay là phẫn hận khiến cho y như vậy.

– Ngươi có thể giết ta, nhưng thả bọn họ được không?

Thiên Y Cư Sĩ dường như đã hạ quyết tâm:

– Ngươi thả Chức Nữ, còn có bọn họ, ta sẽ mặc cho ngươi ra tay.
– Đây đã là chung cục.

Nguyên Thập Tam Hạn lạnh lùng nói:

– Người đã giành được thắng lợi sẽ không đàm phán vào lúc chung cục. Huống hồ ngươi đã đánh một trận với ta, những người ở đây đã thấy được ta bắn tên, ta sẽ không tha cho tên nào.

Thiên Y Cư Sĩ chợt cúi đầu, nắm chặt tay Chức Nữ nói:

– Thật sự, ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với bà.

Chức Nữ rơi lệ, lệ lóng lánh không phải chảy qua khuôn mặt như tơ lụa, mà là khuôn mặt đầy những nếp nhăn.

– Tôi biết.

Bà nói.

– Nhưng trước kia bà lại tránh mặt không gặp ta.
– Bởi vì tôi đã hiểu lầm ông.
– Nhưng bây giờ tại sao bà lại biết ta không làm chuyện có lỗi với bà?
– Bởi vì ông mới vừa nói.

Chức Nữ cũng cầm tay Thiên Y Cư Sĩ:

– Hơn nữa tôi vừa nhìn thấy ông đã không hoài nghi, không có hận ý, đã tin tưởng ông.
– Tên trúng ngực, còn đau không?

Thiên Y Cư Sĩ thống khổ giống như đang chịu đau thay bà, quan tâm hỏi:

– Không ngờ chung cục của chúng ta, kết quả lại là hoà thuận như lúc ban đầu. Bà phải sống tiếp, được không?

Những lời này dường như vốn không cần phải hỏi, nhưng Thiên Y Cư Sĩ lại hỏi, hơn nữa còn đang chờ sự đồng ý của Chức Nữ.

Chức Nữ nắm chặt tay của y, lắc đầu.

Thiên Y Cư Sĩ đầy vẻ thâm tình lắc đầu.

Chức Nữ cuối cùng gật đầu.

Vừa gật đầu, nước mắt của bà cũng rơi xuống, thấm ướt eo bàn tay của y.

Y nắm chặt tay của bà, gật đầu.

Hai người bọn họ dường như đã trao đổi tin tức gì, chỉ có bọn họ mới có hiểu được…

Tiếng ve lại vang, âm thanh thê lương.

Nguyên Thập Tam Hạn đột nhiên cảm thấy bực bội, thúc giục:

– Các ngươi xong chưa?
– Đã sắp chung cục rồi.

Thiên Y Cư Sĩ bình tĩnh nói:

– Ngươi vẫn nóng tính như vậy.

Lúc này, bên ngoài không chỉ truyền đến tiếng ve, còn có tiếng chó tru.

Là chó nhà, không phải sói.

Giống như một con chó tịch mịch, nhìn về bầu trời tịch mịch, còn có trăng sáng tịch mịch, cất tiếng tru tịch mịch của nó.

Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Tags: , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất