Những đứa trẻ sống trong mái nhà thiếu hơi ấm, sẽ sớm tìm kiếm một điểm tựa lòng nơi khác, là tình yêu. Tôi cũng viết tên mình vào danh sách những đứa trẻ như thế.
Nguyên nhân lý giải vì sao tôi luôn giữ bên mình một cô gái nào đấy…
Các cô ấy đều nghĩ tôi có điều gì để khám phá từ vẽ bất cần pha lẫn lạc quan của tôi. Nhưng tháng ngày bên nhau, họ sớm nhận ra, tôi chỉ là chiếc bình rỗng, không thể đong thêm, hay rót vào chiếc tách của ai khác niềm vui hay nỗi buồn nào…
Tôi hoài công đi tìm kiếm ai đó thuộc về mình, rồi buông tay cho cuộc sống xếp mình vào chiếc khung ảnh sẵn có cô gái nào đó đang đợi chờ.
Tôi đã đến với gấu như vậy, bên nhau bao năm cũng chỉ đơn giản vì thế. Em có nhiều điểm đáng yêu, tiếc thay hầu hết đều không phải kiểu đáng yêu tôi muốn. Em cũng có bao điều trái ngược với tôi trong tư tưởng… Cũng không hiểu được lòng tôi.
Nhưng ở bên em, tôi có niềm vui, những điều bé nhỏ thôi, tôi cố góp nhặt từng ngày để giữ lấy tình cảm đó. Tôi như một người khác, ngủ quên trên đốm lửa đã lụi tàn của ngày hôm qua, từ bỏ con đường đi tìm ý nghĩa thật sự của từ “yêu”, miễn cưỡng chấp nhận, yêu cũng chỉ thế này thôi.
Gấu tôi xinh xắn, nhưng cuộc sống không mỉm cười với em. Nơi em từng sống trước khi gặp tôi cách tp hơn 300km, và xa cha em, người đã bỏ rơi em và mẹ phía sau để đến với người phụ nữ khác, nữa vòng trái đất.
Bên em, tôi có mong ước được chở che và chăm sóc em, nhiều hơn là tìm kiếm những điều lãng mạn…
Nhưng tháng ngày trôi qua, nơi em có điều gì làm trái tim tôi mỗi ngày một lạnh dần.
Có những chuyến đi xa khiến tôi trở về với cảm giác mệt mỏi… Tôi mong đợi một vòng tay đợi chờ. Nhưng chỉ thấy em giận lẫy vì tôi đến trễ mươi phút.
Vì thời gian của cả hai có nhiều khác biệt, chúng tôi không có nhiều thời gian bên nhau.
Những rạn nứt nhỏ, làm nên vệt gãy rộng đẩy tôi xa em…
Ngày nọ trên bãi biển đêm lạnh giá, tôi nhìn những ánh đèn xa xăm ngoài khơi, lòng trỗi lên một ý nghĩ, tìm kiếm một công việc mới.
Cuộc đời tôi sang trang. Tôi đảm nhiệm chức quản lý một quán cafe trong lúc tìm bước đi kế tiếp. Với kinh nghiệm từng trải từ khoản thời gian làm việc trước đây, công việc không quá lạ lẫm.
Chỉ có một điều, tôi luôn phải đứng giữa quyền lợi của nhân viên, và hầu bao bao giờ cũng thu vén nhiều hơn sẻ chia của chủ.
Công việc cũng đưa tôi đến biết bao kỷ niệm vui buồn.
Lần đầu tôi gặp trai đểu toàn diện.
Một gã nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng mồm miệng mau mắn, gã chẳng có đếch gì về ngoại hình lẫn cái ví, nhưng mồm miệng của gã lại đưa gã đến với bao đứa gái ngây thơ vừa bước lên thành phố. Chỉ trong khoản thời gian ngắn như tôi chứng kiến, gã đã xơi được dăm ba em, vài em là lần đầu, rồi vứt ngay không thương tiếc.
Tôi không hẳn là người tốt với nữ giới, nhưng chưa bao giờ tôi chinh phục một cô gái nào đấy với mục tiêu ngắn hạn là từ điểm hẹn đến nhà nghĩ…
Khi tôi về nhận chức, việc làm đầu tiên là thay máu toàn bộ dàn nhân viên đã mục rỗng. Nhưng gã bằng cái miệng xoen xoét của mình đã được giữ lại. Nữ nhân viên đầu tiên của tôi là một con bé 16 tuổi, đáng yêu răng khểnh.
Nó mất đi lần đầu của mình chỉ sau vài hôm bởi tên kia. Chiêu cũ, hẹn đi chơi, đưa đi thật xa, vờ lạc đường, vào nhà nghỉ… và hiếp.
Tôi biết điều đó cũng từ chính miệng hắn. Suốt những ngày con bé còn làm việc, tôi dành cho nó khá nhiều sự ưu ái, chăm sóc, như thể tôi đã gây ra lỗi lầm nào đó cho cuộc đời nó…
Nhưng luật đời sòng phẳng, nhân quả gieo trước sau ắt gặt.
Một đêm nọ, hắn bị 2 người tôi biết chặn đánh, hắn chạy đến níu lấy tôi, cầu cứu. Tôi can, nhưng 2 kẻ kia cứ nhìn thấy hắn là nỗi cơn cuồng loạn. Đến giờ tôi vẫn không hiểu sau họ vẫn nói chuyện rất điềm tĩnh và nể tôi, nhưng cứ thấy hắn là lại điên cuồng lao vào phang…
Sau trận đòn đó không lâu, hắn thôi việc. Cái gai trong mắt tôi cuối cùng cũng ra đi. Hắn vẫn thường chạy qua thăm tôi, vẫn giọng anh em thân tình đó, nhưng tôi chỉ có hững hờ. Tôi chưa bao giờ tin điều gì từ miệng hắn, và sẽ luôn như vậy.
Tháng ngày này với tôi tương đối tẻ nhạt…
Tôi sống khá trầm lắng. Sáng đi làm chiều về. Tối cafe một mình. Rất ít khi tôi gặp gấu, trừ những lúc đón em tan giờ làm. Có lúc tôi tự hỏi, mình có giống một người đang yêu không? Nhưng kỳ lạ thay tôi cũng chẳng lấy làm phiền lòng là mấy, những buổi tối cafe một mình dần trở thành thói quen. Dường như chỉ còn âm nhạc cùng những giai điệu hiện hữu bên tôi.
‘Leave me out with the waste…
This is not what I do…
It’s the wrong kind of place…
To be thinking of you…
It’s the wrong time…
For somebody new…
It’s a small crime…
And I’ve got no excuse’
Chỉ với 7 nốt, bao bản nhạc ngân nga chạm đến tâm hồn nhân loai… Có những đêm tôi chìm trong không gian ấy, thời gian như ngừng trôi, suy tư như với bớt, và bao muộn phiền cũng theo đó biến tan…
Rồi trong số những nhân viên nữ, cũng có người đã chú ý đến tôi. Tôi nhận ra cô bé vẫn thường nhìn tôi khi tôi đang chăm chú bên chiếc lap, cô bé luôn muốn nói điều gì đó khi đứng gần tôi. Cô bé chạm vào tôi đúng lúc mọi thứ giữa tôi và gấu đang trên khoảng cách mỏng manh của tan vỡ.
Nỗi thất vọng về gấu cuối cùng cũng ập đến trong một đêm xe ngừng nổ máy trên đường đón cô ấy… Tôi ngừng lại chỉnh sửa một lúc lâu, cô ấy gọi với những lời trách giận, để rồi khi tôi đến nơi, cô ấy đã bỏ về từ lúc nào…
Tôi đã mở cánh cửa cho cô bé từ hôm ấy.
Cô bé vẫn thường ngồi bên tôi bao đêm sau tách cafe, những lúc đi măm măm món gì vui, và nơi chỉ có 2 người. Những hôm cô bé đi học buổi tối, có hôm tôi đưa đón, có hôm tôi giao xe cho bé và ngồi đợi với tách cafe. Nghĩ lại, suốt khoản thời gian đó, tôi chưa bao giờ cố gắng tìm kiếm bất cứ điều gì làm vui lòng em… Bên tôi, bé chỉ nhận được sự hờ hững, vô tâm, những câu chuyện bé kể không được lắng nghe, những món quà không bao giờ đến vào dịp lễ, và những lời hứa rất thường quên…
Đó cũng là lần đầu tiên, tôi quen một lúc hai người… và chỉ làm một người phải khóc mà thôi. Bé luôn là người phải khóc, vì em biết tôi có bạn gái từ lúc đến với tôi, em cũng biết tôi không còn nhiều tình cảm với gấu, mà có lẽ chính điều đó khiến em đã đánh cược một tình yêu với tôi. Đến bây giờ, tự nhìn lại mình, tôi không hiểu điều gì nơi tôi đã giữ em ở lại với tôi hơn 1 năm dài. Những ngày ấy em khóc bao nhiêu lần vì tôi, những lần em khóc khi có tôi, và những lần khác khi tôi đang ở bên ai đó…
Nhưng thời gian tôi ở bên em nhiều hơn so với gấu. Lòng tôi lúc đó có chút dao động, nhưng thật tội lỗi, vì tôi chẳng yêu ai… Với gấu, tôi dần trở nên vô cảm, với em, tôi chỉ vô tâm… và cả hai đều không nhận ra, hay chăng tôi ở phần nào đó cũng là một tên diễn viên có hạng giữa đời.
Cũng đến lúc em không chịu đựng thêm được nữa, những nỗi buồn do tôi gây ra đã khiến em ngã bệnh. Em nhập viện 2 ngày liền mà tôi vẫn không đến thăm em.
Tôi muốn em bước tiếp đoạn đường đời mình mà không có tôi… Tôi không thể mang lại hạnh phúc cho em, vì lòng tôi nguội lạnh. Vai diễn của tôi cũng đến lúc phải ngừng lại còn hơn kéo dài để rồi sau này em càng đau khổ nhiều hơn.
Thời gian đó trong tôi chỉ có sự mệt mỏi và chán chường… Tôi ngạc nhiên vì sao nhiều người tìm được niềm vui khi vừa có người yêu, vừa thêm con cá nhỏ bé khác trong tay… Tôi không làm được. Trái tim cũng mềm đi khi nhìn thấy những giọt nước mắt của em… Vì sao lại đến với tôi, vì sao lại dành nhiều tình cảm cho tôi như thế, tôi không xứng đáng. Dẫu cho bao điều hững hờ tôi dành cho em, mối quan hệ giữa tôi và em rất lâu sau mới kết thúc…
Và tôi lại nhớ Mi… Đã 9 năm trôi qua từ ngày ấy… Thời gian dài cho cả đời người, mà sao em vẫn vẹn nguyên trong trái tim tôi, chưa bao giờ phai nhạt.
Vì sao bao nhiêu năm tháng đó không làm chậm lại nhịp đập của trái tim tôi khi gợi nhớ lại đôi môi em mỉm cười năm tháng nào xa xưa…
…
Bộn bề và ngổn ngang bao suy tư trong mối quan hệ tay ba nhập nhằng, sau cùng tôi cũng muốn tìm một lối thoát. Tôi không muốn giọt nước mắt nào vì tôi lần nữa rơi, nếu cứ bước tiếp, sẽ không chỉ có một người phải khóc. Nếu ngày trước không vì một phút rẻ ngang, tôi đã không mang đến đời bé bao nỗi tổn thương. Em phải tìm đến những ngày tháng ấm áp hơn, nơi bóng tối của đời tôi không vây phủ lấy em.
Từ lúc quyết định, đến ngày trở thành hiện thực cũng trôi qua gần nửa năm. Không đoạn kết nào dễ dàng khi một trong hai chưa muốn buông tay.
Tôi gặp lại Mi, cô gái “khoảnh khắc” của đời vào một ngày tháng 5. Tạm tránh sang bên bao phiền muộn và ăn năn giữa bé và gấu, tôi lại tìm đến môt vấn vương của ngày hôm qua.
Mi nhận lời hẹn, tôi đến đón em trong ánh chiều nhuộm đỏ vùng trời, cũng là lúc tôi nhận ra từ khi nào, em đã cùng chia sẻ một khoảnh trời chung với tôi.
Nếu trước đây, mỗi lần đến với em, tôi phải băng qua hành trình dài, thì nay, em ở cùng một khu phố với tôi. Con đường ngắn dẫn tôi đến với nhà em đưa tôi từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, bao ý nghĩ xen lẫn khi tôi dừng lại trước nhà em. Từ khi nào cuộc đời đã đưa em đến gần tôi như thế mà tôi không hề hay biết.
Cứ ngỡ qua bao năm tháng và thăng trầm, gặp lại em tôi sẽ giữ được đôi phần điềm tĩnh, vậy mà khi em, cùng nụ cười nửa ngượng ngùng, nửa e ấp ấy đối diện, nhịp tim tôi bật dậy những cung bậc cảm xúc của ngày xưa.
3 năm, khoản thời gian dài dẫn đến bao thay đổi, trừ vẻ đẹp của em, vẹn nguyên trong lòng tôi, đôi môi ấy, bờ môi ấy, mái tóc ấy… Em ngượng ngùng khi tôi ngắm em khi đối diện nhau sau tách cafe.
Tôi bảo em nhắm mắt, và trao vào tay em một món quà, cùng tiếng nhạc và đoạn clip Happy Birthday dễ thương tôi đã lưu từ trước trên phone.
– Mừng sinh nhật Mi… Uhm, vẫn biết đã qua nhiều ngày. Happy birthday.
Bao năm qua, tôi vẫn nhớ sinh nhật cô ấy. Mòn quà tôi tặng được gói trong chiếc hộp xinh, nhưng nhân vật chính chỉ là một hộp gỗ nhiều ngăn, không sơn phết, với một ngăn ẩn cần thời gian mới tìm thấy.
– Sao tặng Mi chiếc hộp… Cô ấy vẫn nhìn ngắm món quà của tôi.
– Dành cất giữ những bí mật nhỏ của Mi… R cũng cất giữ bí mật của mình vào đó, có 1 ngăn ẩn, Mi tìm thấy sẽ biết bí mật của R là gì.
Đôi môi cô ấy hiện hữu nụ cười đáng yêu, và những ngón tay trắng muốt mảnh mai tìm kiếm điều gì bên trong chiếc hộp…
Khá lâu cô ấy mới tìm thấy ngăn chứa ẩn trong chiếc hộp gỗ, nơi có một quả tim pha lê nhỏ với tên cô ấy được khắc trên hạt gạo bé xíu bên trong.
Mi nhìn tôi, thêm câu hỏi nữa:
– Sao tặng tui… trái tim.
– Uhm…
– Nói đi, tui muốn biết.
– Chiếc hộp cũng như R… nơi vẫn giữ Mi ở đâu đó…
Nói những lời tương tự thế này với tôi không khó, nhưng nói với em, người con gái lòng tôi gìn giữ bao năm qua dường như ngần ấy vẫn chưa nói hết được tâm tư của tôi.
Cả hai giữ im lặng giây lát. Em vẫn nhìn tôi, đôi mắt em long lanh ẩn chứa điều gì tôi không sao hiểu được.
– Mi hơi bất ngờ… nhưng, cảm ơn.
Em lại cười, và câu chuyện chúng tôi tiếp diễn sau đó rất nhanh.
Ngày gặp lại, có điều gì không ổn nơi em, em cố che giấu trong những lúc nhận thấy ánh mắt tìm kiếm nơi tôi… Cô gái với niềm tin vào “hạnh phúc” đang có ngày nào 3 năm về trước đã làm tôi đau lòng, giờ đây tôi không còn tìm thấy điều đó nơi em.
Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp trước tôi, chỉ có đôi mắt ẩn chứa mệt mỏi muộn phiền, một vẻ xanh xao nhợt nhạt như người không còn sức sống, dẫu cho em vẫn giữ thế ngồi vừa đủ để đối diện với tôi cùng câu chuyện khéo dẫn dắt tránh đi những điều chưa muốn đề cập.
Năm ấy, tôi 26… còn em đã 28.
Nhưng rồi chính em đưa câu chuyện đến nơi tôi cũng muốn mở lời.
– R vẫn quen bạn gì chứ?
Tôi có đến thăm M cùng một người bạnithêm lần nữa vào 2 năm trước. Hôm ấy giữa, khu vườn lộng gió nhà em, khi câu chuyện của chúng tôi đang vui, thì người kia của em đến. Nhìn lướt qua chúng tôi và đi thẳng vào nhà…
Đó là lần chạm mặt đầu tiên giữa tôi và người ấy của Mi, nhưng thật lòng tôi không nhớ anh ta trông thế nào.
Chỉ biết khi tôi và bạn toan chào tạm biệt ra về nhường sân… thì em giữ chúng tôi lại thêm lúc lâu.
Em hỏi tôi đã quen ai chưa, em nói bạn em nhìn thấy tôi có em nào ôm rất chặt đêm nào đấy. Tôi nhìn thẳng vào em, cùng với hình ảnh người con trai đấy chen lấn hỗn loạn trong tư tưởng, tôi nói đã quen Gấu. Nụ cười của tôi nhạt nhẽo, còn em thoáng hiện lên chút gì đó đã lâu rồi tôi mới nhìn thấy…
Em biết đến Gấu của tôi từ hôm ấy.
Giờ, khi chỉ còn lại riêng chúng tôi với nhau, em lặp lại mối quan tâm về cô ấy.
Tôi đã nói dối khi em chờ đợi câu trả lời.
– Chia tay rồi.
– Sao vậy.
Câu này thì tôi nói sự thật.
– Do tôi không tốt.
Sự tĩnh lặng trở về 1 lúc lâu, khi em giữ trên tay quả tim trong chiếc hộp của tôi.
Em nói rất khẽ.
– Mi biết, thế này là không tốt. Gặp R, khi đang quen người ta.
– Ừ, cũng có người gọi tôi là “Người Xấu”. Tôi cười khi nói điều này vì nghĩ đến Vi.
– Không phải, mà là…
– Nghĩ đơn giản thôi, 10 năm đã qua, tôi cũng có nhiều thay đổi. Khi nào tật “xấu” tán tình của tôi trở lại, tôi sẽ nói.
Cả hai cùng cười.
Đêm đó, tôi đưa em về, đoạn đường ngắn mà tôi chỉ muốn nấn ná thêm ít lâu.
Dừng chân trước cổng nhà em.
– Giờ tụi mình là hàng xóm đó.
– Hi…
– Lần kế tiếp gặp lại nhau, sẽ là khi nào nhỉ… có khi lại tính bằng năm?
– Mi sẽ gọi nếu có lần sau.
Cô ấy giữ nụ cười nữa e ấp, nữa ngượng ngùng, lúc chào tôi và biến mất sau cánh cổng.
Đêm, tôi trở về với căn phòng hiu quạnh, bên khung cửa sổ, tôi lại buông thả tư tưởng bồng bềnh giữa khu phố tĩnh lặng ngoài kia… Chiếc hộp gỗ với mảnh tình tôi cất giữ sâu kín, em có đang giữ nó trong tay và nghĩ suy lúc này không…
Câu hỏi ấy, không lâu sau tôi được biết… Nhưng đêm nay vẫn dài như mỗi lần tôi gặp lại em. Ngủ ngon!
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện