Buổi sáng ngày ấy, bước đi trên ngõ dẫn vào nhà em, tôi mang trong lòng nhiều cảm xúc đang xen, ao ước được bước đi trên lối nhỏ này thêm bao lần sau bị vùi lấp bởi những ý nghĩ ảm đạm khác… Dàn hoa giấy nở tím cánh cổng nơi tôi dừng chân… Một lần nữa đứng trước em sau chốc lát chờ đợi. Chưa bao giờ người nghĩ mình thuộc mẫu người nhút nhát, nhưng đứng trước những phút giây có tính chất quyết định thế này, bao dũng cùng những lời tôi đã sắp sếp từ trước hầu như bốc hơi… Tôi đứng lặng một lúc lâu, trong khi em nhìn tôi khúc khích cười…
Rồi tôi cũng tóm lấy đâu đó đám can đảm cuối cùng đang lượn lờ quanh tôi, chìa ra bức tranh mình vẽ đã được lộng trong khung kính, gói sau tấm bọc quà về phía em.
– Không nhận đâu.
Ngắn gọn và dễ hiểu. Cảm ơn đời đã cho tôi một khả năng vừa đủ ứng biến.
– Đây không phải quà… Nó thuộc về bạn, mình cũng không thể giữ… Sao bạn không xem qua?
Giờ kể lại thì nó mạch lạc thế, chứ ngày đó lúc nói giọng tôi hơi run.
Em xem, ngập ngừng một lát, rồi nhìn tôi…
– Cảm ơn…
Ngồi viết những ký ức này, tôi vẫn thấy đôi má em hồng lên trong ánh nắng…
– Lâu lâu, mình sẽ ghé… xem lại bức tranh… được không.
Em mỉm cười.
Tôi đã trở về với niềm vui suốt ngày hôm đó, và nhiều ngày sau. 1 năm bên first love thoáng chốc chỉ còn là một vệt mỏng trong suy nghĩ của tôi, thoáng qua bất chợt và chìm nổi giữa bao suy tư khác. Nếu có ai hỏi rằng tôi đã mất bao lâu mới thoát khỏi cảm giác mất mát từ lần chia tay đầu tiên, 1 ngày… Dù rằng mãi về sau này, first love luôn xuất hiện trong những bài viết đầu tiên của tôi trên blog, nhưng sự thật, cô ấy chỉ là nét đẹp tôi muốn gìn giữ cho quá khứ, không phải cho hiện tại.
Như bao thằng trai trẻ khác, sau bước tiếp cận và làm quen thông thường, tôi cũng phải chuyển sang giai đoạn sau, lân la, và cưa cẩm… Những việc đó của ngày ấy mang tính lãng mạn và sáng tạo hơn nhiều so với những gì tôi thấy hiện nay.
Lúc đó, cách duy nhất liên lạc với nhau là… gặp mặt trực tiếp, hay chỉ có thể qua điện thoại bàn. Nhưng nhà em cũng không có nốt điện thoại bàn. Nghĩa là tôi phải vượt gần mười cây số mỗi lần muốn gặp em. Bây giờ di động phổ biến, mạng xã hội cho phép nghe và thấy nhau ngay lập tức nếu muốn, nên có lẽ các bạn hơi xa lạ với những gì tôi nói trên đây.
Tôi đã trải qua 2 tuần đầu sau ngày tặng bức tranh đến em, chỉ với thêm 2 ngày nữa gặp em… Dù rằng tôi muốn được gặp em mỗi ngày, nhưng có những giới hạn mà ta phải ép mình vào khuôn phép, trước khi được người khác áp đặt cho bản thân.
Có lúc, ngồi giữa phòng khách nhà em, tôi đã tự ngẫm, sẽ viết tiếp câu chuyện của mình với em thế nào nếu thời gian tôi được gặp em thưa thớt, và không gian khép kín sau 4 bức tường này. Nhưng rồi nhìn thấy bức tranh do mình vẽ được treo trên tường… lòng tôi cũng nhen nhóm chút hy vọng mong manh.
Lại nhắc về câu nói của người xưa: “Số mệnh do người, định mệnh tại trời…” Mãi về sau này, tôi mới tìm được trang báo tử vi nói về em đúng ngày hôm đó.
Món quà làm quen tốt nhất cho cung… là một bức tranh, hay những gì liên quan đến nghệ thuật. Tôi đã vẽ bức tranh với ý nghĩ thay lời tạm biệt, khép lại 1 hình ảnh về cô gái khoảnh khắc trong tôi… Nhưng đời mấy ai hiẻu hết chữ ngờ, trong giây phút cuối, tuyệt vọng cũng có thể xoay chuyển. Dù là một cú “ăn may”, hay nữ thần may mắn đã mỉm cười với tôi, tôi biết mình đã một lần chọn đúng chiếc chìa khóa chỉ với suy nghĩ từ một trái tim biết chân thành với những mong muốn của riêng nó.
Còn nói đến bạn bè… như phần trước tôi có viết, vài người bạn đã cố gắng giúp tôi tìm thông tin về em, họ nhiệt tình, và có phần cuồng nhiệt. Và ở đây tôi cũng sẽ lý giải, nguyên nhân nào đã khiến tôi thêm vào câu, “mà những thông tin hành lang như vậy không có giá trị tham khảo”.
Những người bạn giúp tôi không phải vì họ muốn nhìn thấy một câu chuyện đẹp, mà vì họ muốn nhìn thấy một thất bại của một kẻ liều lĩnh và “mơ cao”. Tôi nhận được nhiều tin sai về em hơn là tôi nghĩ. Ngay cả tên em, điều em thích, và cả việc em đã có bạn trai từ trước… Điều duy nhất đã đúng, cũng là một điều khá khó chịu, em hơn tôi 2 tuổi.
Bạn có biết khoản cách 2 năm phía sau ngày sinh sẽ là lợi thế của chàng trai trước một cô gái, và ngược lại…
Dẫu sao, ngay từ nhỏ tôi đã có một thói quen không tin ngay vào những gì người khác nói, dù có ai cố gắng treo biển cảnh báo với tôi rằng phía trước có vực thẳm, tôi vẫn sẽ chỉ ngừng chân ga khi nhìn thấy bờ vực. Và nếu thực sự bờ vực đó không thể vượt qua bằng cách thông thường, tôi sẽ chăng qua đó một sợi dây rồi tiếp tục cuộc mạo hiểm. Tính cách này của tôi đến bây giờ vẫn vẹn nguyên, nó không hẳn là một điểm mạnh, ngược lại là một nhược điểm chết người khi vì chính nó mà hôm nay tôi phải viết… trải lòng mình để vơi bớt một gánh nặng hằng đêm…
Bất chấp những động viên với nhiều ý giễu cợt, cảnh báo về bf của em, tôi vẫn tìm cách được ở lại với cô gái “khoảnh khắc” của mình. Bằng quan sát và suy ngẫm riêng, tôi không tin em đã có ai bên cạnh, nhưng giữa tôi và em không thể mở lời về chuyện đó ngay khi ấy, nhất là khi em biết nhiều về tôi hơn tôi nghĩ… mà những chuyện em biết, em kể chỉ là thấy tôi đi cùng First love trong suốt một năm trước đó. Ở lại với đề tài này sẽ không tốt với tôi, khi mà thời gian tôi chia tay ex quá ngắn tính đến thời điểm tôi làm quen em. Tôi ở trong một tình thế hết sức nan giải, phải chờ thời thay vì đánh nhanh.
Và cũng vì tôi luôn tìm cách chuyển đề tài khi nói về điều đó, tôi đã mất đi cơ hội biết được em đã có ai chưa… Để rồi mười mấy năm về sau này tôi mới được biết. Muộn màng, ta nghĩ mình thông minh hôm ấy, và ngày kia nhìn lại mới biết tất cả chỉ là dại khờ.
Trở lại câu chuyện, đến lần gặp thứ 4, nghĩa là đã qua 3 tuần từ lúc tôi làm quen… Tôi đã lạm dụng lý do muốn “xem lại bức tranh” những 4 lần, quá nhiều để tiếp tục, và tôi phải mau chóng tìm được lý do nào khác để được lại đến thăm em… Song thú thật, khi ấy tôi hoàn toàn không tìm được một giải pháp nào, đặc biệt khi em cũng nhắc điều đó với tôi.
– Nhà M hơi khó… R đến chơi thế này hoài, ba mẹ hỏi cũng không biết nói sao…
Một lần nữa, cảm giác bước đi lần đầu trên lối nhỏ vào nhà nàng lại bắt đầu tái hiện…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện