Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Khoảnh khắc » Phần 15

Khoảnh khắc

Phần 15

Tìm thấy cô ấy trên đoạn đường trống thênh thang, nụ cười e ấp trên môi em, hình ảnh quen thuộc đã bao ngày xâm chiếm lấy trái tim tôi, vẫn không thôi làm tim tôi loạn nhịp, rung bật biết bao cung bậc tràn đầy cảm xúc… Đã bao năm, tôi ngỡ mình sẽ không bao giờ tìm lại được nhịp điệu căng tràn sức sống và mãnh liệt yêu thương như thế từ quả tim mình.

Lần gặp lại nhau này, có nhiều ý nghĩa hơn đơn thuần tôi vẫn nghĩ. Nếu những gì xảy ra trong đêm tăm tối 25. 11, Là cánh cửa khép vội giữ chân tôi, người vẫn giữ vị trí nằm vùng friend zone với Mi, thì sau đêm 31. 12, Là một thử thách lớn khi tôi đốt cháy hy vọng trong ván cược, bằng lời nói yêu em… thì lần gặp lại nhau đêm nay, tôi đã không còn giữ vị trí người bạn đơn thuần khi đi bên em nữa.

Phải mất hơn 10 năm, chỉ để thay đổi một thứ nhỏ bé, mà mênh mông giữa hai con người.

Có đáng không? Câu trả lời với tôi khi ấy, bây giờ, và sau này… Nỗi trống trải bao la nhất trong cõi người, khi ta đi đến tận cuối con đường, mà vẫn không sao tìm được điều ta yêu quý với cả trái tim, điều mà vì đó ta thắp sáng trái tim mình mỗi ngày để dẫn đường cho cả thế giới quanh ta, điều mà vì đó, ta hiểu rằng, ranh giới mong manh giữa bao điều cao đẹp và xấu xa ta đã bao lần được vỗ nhẹ lên vai nhắc nhở rằng đừng nhầm lẫn. Có thể cuộc đời cho tôi nhiều may mắn, đi cùng với bấy nhiêu bấy nhiêu bất hạnh, nỗi đau, nhưng từ khi tìm được em giữa dòng người trôi qua tôi, tôi biết cô ấy hơn tất cả những may mắn mà tôi đã có, hơn tất cả những đau khổ mà tôi đã đi qua…

Tôi xuống xe, đến gần cô ấy hơn. Cô ấy nhìn quanh đâu đó, tránh tôi giây lát, rồi khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, ánh sáng đèn đường vừa đủ cho tôi hình dung nên đôi má em đang ửng hồng. Em đẹp nhất đêm nay, trên con phố tẻ nhạt quen thuộc, không xiêm y lộng lẫy, chỉ mỗi nụ cười làm trang sức, em cũng thắp sáng vạn vật chung quanh, phủ lên chúng một vẻ tươi mới như lần đầu tôi tìm đến. Khi ta yêu, nhiều điều kỳ diệu dẫu rất nhỏ bé vẫn thường chạm vào những phần sâu thẳm nhất trong bản thân mỗi người.

Chúng tôi nói với nhau nhiều điều, mà thời gian qua đi đến nay hầu như đã xóa nhòa trong ký ức của tôi. Thật cay đắng khi não bộ lưu giữ những dấu hằn của cơn đau sâu hơn nhiều khi so với bao mơn trớn dịu dàng đằm thắm của niềm vui, hạnh phúc.

Nhưng khi ấy, như theo những gì tôi chưa quên, tôi ít nhất đã rất nghiêm túc trong vai trò mà em đã trao cho tôi. Bắt đầu từ việc quan sát cách em lên ga, cách em dùng thắng… Tôi nắm lấy tay em, hướng dẫn em chầm chậm lên ga nương theo tiếng máy. Rồi dùng thắng đĩa trước với chỉ 1 ngón tay, thắng sau với nhiều lực hơn.

Tôi dành thời gian chạy làm mẫu cho em khi vào cua, làm sao để không vào cua quá sớm và mở rộng gốc ôm. Sau gần nửa h, em bắt đầu nhịp nhàng khi lên ga, chiếc xe trắng đáng yêu không còn rốc máy khi đề pa, và đều tiếng máy.

Tôi chạy trước dẫn em tập lấy góc ôm cua quanh các ngã tư trong khu phố. Có 1 góc cua Mi lấy tai lái sang phải quá sớm, thành thử ngã xe… Rất may nhỏ kịp chống chân, cho tôi đủ thời gian nhảy xuống xe lao đến đỡ xe Mi.

Suốt hơn 1 giờ tập lái ấy, đôi lúc tâm trí tôi gợn lên câu hỏi, vì sao, giờ phút này, lại là tôi, mà không phải là Giang. Câu hỏi này về sau tôi bắt gặp thêm bao lần nữa.

Cho đến khi sương dần buông xuống, đêm lạnh hơn, tôi nhận ra đã đến lúc phải tạm chia tay. Tôi đưa Mi về lại con phố nhà em. Nhìn bóng em khuất sau khung cửa quen thuộc bao lần, lòng tôi lại dấy lên bao nỗi cô đơn kỳ lạ. Tại sao những giây phút bên em, tôi như trẻ lại, một con người khác, không thiếu những câu nói lấp lững ẩn ý làm em không thôi lườm tôi và cười… và khi trở lại với thực tại không có Mi, lại là tôi của những ngày cũ, khó gần, kiệm lời, thờ ơ?

Phải chăng, bên Mi, phần nào đó đã ngủ quên của tôi được đánh thức?

Tôi vít ga trở về con đường quên thuộc dẫn về cổng nhà mình, để rồi khi đứng bên khung cửa sổ quen thuộc, tôi tìm thấy tin nhắn vừa đến của Mi sáng trên màn hình phone…

Tôi với tay bật nhạc… vẫn là những bản nhạc đó, da diết bao đêm, trải lòng tôi lên khoảng không đơn độc, tĩnh lặng. Niềm vui chợt đến, chợt đi. Bao lần nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau, tôi không biết… Có những điều mong manh và mông lung đến vô cùng, không may chính là những gì miêu tả câu chuyện giữa chúng tôi…

Nếu như cô ấy là một cánh hải âu chao lượn tự do giữa vòm trời, và tôi vẫn tự tại trên đầu sóng bao ngày, có lẽ sẽ khác hơn chăng? Dù tình cảm giữa chúng tôi có thực sự tồn tại hay không, nó vẫn có bao rào cản ngăn cấm, bao hố sâu mà dường như chỉ khi có cánh mới có thể vượt qua. Với cô ấy đó là Giang, dẫu cho chính em vẫn thường làm mờ nhạt đi hình ảnh con người đó khi đi cùng tôi, thì Giang vẫn hiện hữu, một cách công khai nắm lấy tay em đi giữa ngày nắng… và tôi, là một cô gái yếu ớt mỏng manh, vẫn bao ngày tựa đầu lên vai tôi chờ một ngày mai ấm áp.

Ngay từ lúc bắt đầu, tôi đã là người sai. Tôi không có quyền ao ước, không được phép hy vọng, càng không được phép tiến đến quá gần Mi… Chỉ biết ngồi chờ trong đêm dài, để thấy lòng mình sống trong mơ mộng xa xăm, cùng cảm giác ăn năn tội lỗi… Chuỗi ngày đó với tôi chìm trong mâu thuẫn và những dằn xé không nguôi.

Năm rồi cũng đi vào những ngày cuối.

Đây là khoản thời gian tiếp diễn nhiều xáo trộn trong cuộc đời tôi hơn bao giờ hết.

Mọi thứ bắt đầu từ cô bé thứ 3 mà tôi đã quen trong một lần muốn cắt đứt với gấu. Nhà em biết chuyện tôi quen em đã lâu, họ không phản đối dẫu rằng vẫn thường nhắc nhở em nên tìm hiểu tôi thêm. Còn em thì bao đêm khóc, đến nỗi những người chị đã đặt dấu chấm hỏi về tôi. Và khi ngày nọ, một trong số các chị của em cuối cùng cũng nhìn thấy tôi vòng vèo trên phố với một cô gái nào khác ôm cứng phía sau (gấu tôi), thì họ lập tức báo cáo với mẹ, và bà ngay đêm đó đã dành cả giờ để nghe con gái khóc và ngăn cấm em tiếp tục gặp tôi.

Những ngày ấy tôi đã phải trả giá cho thói trăng hoa nông nỗi của mình, khi tôi nhìn thấy nước mắt con gái nhiều hơn số năm trong đời tôi cộng dồn. Không rõ ông trời trêu tôi, hay với phụ nữ có lúc tôi đã là người bạn tốt, tôi đã dăm ba lần làm bờ vai cho các cô khóc, vì một gã khác, gã mà có lúc tôi không tiếc lời rủa xả. Để rồi hiện thực có lẽ sẽ có 1 ai khác nguyền rủa tôi vì đã làm cô bé khóc, khóc rất nhiều.

Cô bé không thôi dằn dật tôi giữa cơn sáng nắng chiều mưa, lúc đòi chia tay, lúc lại giận dữ khi tôi đồng ý. Đi cùng áp lực từ mẹ ép cô bé phải nghỉ ngay nơi làm việc, đó thật sự là một thời điểm khó khăn.

Ngoài việc là bạn gái của tôi, trong quán ai cũng yêu quý bé, vì bé xinh xắn và làm việc tốt, rất tốt. Cô bé có thể đảm đương mọi vị trí, cũng có thể vì tình cảm dành cho tôi, nên cô bé đã rất cố gắng.

Tôi thôi những nghĩ suy về Mi, trong một đêm dài tìm lối thoát cho cả tôi và cô bé.

Có lúc, tôi ngỡ cuộc đời mình là những ngày mưa. Tôi thích đắm chìm trong cái lạnh của màn mưa, huyễn hoặc trong không gian âm u rền vang tiếng sấm. Nếu nói đến cung thiên bình, có lẽ tôi thuộc thiên bình khác lạ, không hướng về vùng ấm áp, lại thường đơn độc trong giá lạnh.

Tính cách của chúng ta, tôi nghĩ, phần nhiều hình thành từ thơ ấu. Tuổi thơ của tôi vẫn in dấu tháng ngày nhọc nhằn, đôi điều không quá tàn nhẫn nhưng vừa đủ để nhận biết cuộc sống không công bằng, không bằng phẳng. Tôi sớm ẩn chứa nhiều suy nghĩ từ thơ bé, khép kín và ngại va chạm. Lớn hên một chút, tôi làm bạn với sách. Thêm chút nữa, tôi có nhiều bạn bè hơn, có lẽ đúng như những gì người ta thường nói về thiên bình. Tôi luôn là cầu nối giữa những người này với người khác, từ đó nhiều mối quan hệ bè bạn nhân rộng. Nhưng cá nhân tôi vẫn không thoải mái ở nơi đông người, náo nhiệt, song lại ngại ở lại quá lâu trong tĩnh lặng và cô đơn… Vì thế, tôi luôn giữ mình ở trong trạng thái lập lững, mâu thuẫn mà không bao giờ mong muốn tìm thấy một lối đi riêng.

Tôi thích ngắm mưa. Ngày nhỏ đơn thuần là một niềm vui dễ hiểu khi giữa ngày nóng cơn mưa mang đến làn hơi tươi mát. Lớn thêm một chút, mưa là lúc tôi tìm thấy một phần của chính mình. Thêm nhiều tuổi nữa, mưa gắn liền với ký ức nào đó trong tôi, đôi khi gợi lên một nỗi buồn không tên. Đến hôm nay, với tôi, mưa là bài hát của những giọt nước mắt.

Khi đứng trên tầng cao, phóng tầm mắt khắp thành phố, bao quang cảnh mênh mông rất đẹp mà hiếm khi ta thấy, sương mù bao phủ khắp nơi khi tiết trời vào đông, hay những cơn mưa theo mây nhạt nhòa cả vùng trời.

Mưa với người đã qua tuổi thơ, đơn giản chỉ là nỗi buồn… Phải thế không?

Trở lại với câu chuyện, những tháng ngày ấy, tôi dần đi đến kết thúc với cô bé thứ 2, sau gấu.

Có lẽ, nhiều bạn sẽ lên án tôi, chỉ trích tôi, vì sao ngoài gấu tôi còn giữ mỗi quan hệ với người con gái khác.

Đôi khi, ta cứ sống quá trong sáng cũng không hẳn đã tốt. 2 chữa trải nghiệm tuy đơn thuần, nhưng lại bao hàm nhiều ý tứ sâu xa. Có chắc rằng ta sẽ yêu quý điều gì đó mình đang có, chỉ với sự thực rằng đó là điều duy nhất ta có? Tôi tin chắc rằng, ai nói rằng: Tôi có, là đã tự dối lòng mình.

Bạn ít nhất phải có hơn 2, và từ đó nhìn lại, suy ngẫm, nhìn nhận điều gì thực sự phù hợp với mình. Đơn thuần như một người đã dùng IOS, thi thoảng vẫn ngó nghiêng Android device, hay ngược lại. Với những người việc sở hữu một trong hai đã cần nhiều nổ lực, sẽ xuất hiện xu hướng: “Cuồng”, cố gắng bảo vệ cái mình có là nhất. Nhưng với người có nhiều điều kiện hơn, họ có thể lựa chọn cả hai, từ đó sẽ tìm thấy thiết bị chạy nền tảng nào phù hợp với mình nhất… Họ đứng ngoài các tranh luận, không phải bởi đam mê với thiết bị của họ ít hơn người khác, mà bởi họ đã tin tưởng vào lựa chọn của mình.

Tình yêu cũng vậy. Ai có thể lên tiếng hùng dũng rằng ta chưa bao giờ say nắng, chưa bao giờ ao ước 1 bở môi nào khác ngoài đôi môi đã nghìn ngày ngấu nghiến trong cơn say với ta? Để rồi cuốn theo cơn mê, phụ bạc người cũ, đến lúc đã đi quá xa, quay đầu nhìn lại, muốn trở về, mọi thứ đã quá muộn màng.

Người con gái đáng quý nhất trong cuộc đời tôi vẫn là gấu, dẫu rằng cô ấy không thật sự như ý tôi.

Trong tháng ngày tôi rẽ ngang sang mối tình tay ba với cô bé. Tôi sớm nhận ra nhiều điều bất ổn, mà tôi không bao giờ chấp nhận được. Cũng bởi chính những điều này mà cô bé không bao giờ thay thế được vị trí gấu tôi.

Tôi không thích khái niệm: Chăn rau để nói về bé.

Khi đến với em, tôi ít nhiều có tình cảm, đã nảy sinh ý tưởng cùng em lâu dài. Song mọi thứ đã dần dang dở khi tôi nhận ra cách biệt về tuổi tác ngỡ như chỉ đơn thuần là những con số lại trở nên vực sâu thăm thẳm.

Em không thể hiểu tôi, nhưng tôi lại hiểu rõ em.

Thật sai lầm khi bé nói dối tôi trơn tru như thể tôi vẫn là một cậu bé chập chững vào đời.

Ngày nọ, tôi nhận được một tin nhắn vào máy từ số của bé, với nội dung: Ox oi, khoe khong, may hom nay muon len găp ox ma không ranh.

Tn này chắc chắn đã gửi nhầm, bởi tôi không có thói quen xưng hô ox, bx, và chúng tôi gặp nhau rất thường xuyên vì công việc.

Tôi hỏi, bé khai ngay, em nhắn nhầm cho con bạn.

Tôi cười. Dẫu cho tin nhắn đó không vô tình nhầm vào máy tôi, tôi vẫn thừa biết sự thật.

Bé có thói quen lên mạng, ox có thể là một ông xã ảo nào đó, không quan trọng. Vì sao, bởi lẽ tôi tự tin mình kiểm soát được mọi thứ, nhưng không thể kiểm soát được ý nghĩ của một người. Quan trọng là từ sau đó mọi thứ về em cũng được tôi chính thức xếp vào “ảo”.

Tôi đơn thuần đã duy trì một mối quan hệ và mong nó đi đến kết thúc, một kết thúc phải được khởi nguồn từ chính bé, để sau đó cô bé sẽ hoàn toàn cắt đứt với tôi. Vậy mà cũng cần 1 năm để kết thúc. Bao nhiêu nổ lực thể hiện tình yêu với tôi của em đều trở nên nhạt. Những giận hờn tự giận rồi cũng tự tiêu tan của em cứ tiếp dẫn.

Đỉnh điểm khi em phải nhập viện vì cơn đau dạ dày hành hạ. Tôi vẫn không đến thăm.

Em luôn hỏi tôi vì sao với đôi mắt ướt nhòa.

– Em nhớ có lúc anh đã hỏi về ox của em không?

– Nhớ… chỉ là ox trên net thôi mà, em đã giải thích hết với anh rồi.

– Và khi anh nói, anh không vui, em đã nói đừng ép em phải cắt đứt với ox?

– Em có, nhưng điều đó chẳng phải mình đã cho qua sao? Sau đó em đã cắt đứt.

– Có những điều không nên chần chừ khi lựa chọn. Em có anh, không cần phải thêm ai khác làm em vui thay anh. Nếu em vẫn cần, nghĩa là anh trở nên thừa. Anh không muốn tìm hiểu, cũng không cần phải tìm hiểu, ai là ox của em, hay em và thằng đó có gì với nhau. Chỉ biết là giữa ảo và thật, lúc đó em đã lựa chọn vừa có thật, vừa có ảo. Nhưng ảo vẫn là một con người đang gõ phím. Với anh, nó có thể âm thầm đến bên em mà anh không hay biết. Nên anh nghĩ, thôi thì, anh tốt nhất nên nhường.

– Anh nhường gì… Sao anh… Đã nói là không có gì hết. Em chỉ yêu anh thôi.

Tôi cười lần nữa. Câu này nghe quen. Có thể em nói thật, cũng có thể sự thật đó chỉ trong giây phút ấy, giây phút mà em nhận ra là tôi chán và muốn chấm dứt. Khi người ta bỗng nhiên bị mất đi thứ gì thuộc về mình, phản xạ tự nhiên là níu kéo.

Cũng có thể vì thời gian ấy trái tim tôi đã hoàn toàn hướng về Mi, nên những điều khác tôi hoàn toàn trở nên vô cảm.

– Anh không tốt. Anh vẫn chưa chấm dứt với bạn gái cũ. Mà có thể là sẽ không.

Hôm đó lại là một ngày của mưa, và nước mắt.

Thời gian ấy khá tốt đẹp với tôi và Mi, cô ấy hiện diện trong cuộc sống của tôi thường hơn bao giờ.

Có buổi chiều tôi nhận thấy cô ấy trên đường từ phía xa, khi đi ngang qua nơi tôi đang đứng, Mi chạy chậm lại, quay nhìn tôi và cười.

Nụ cười làm tim tôi ngây ngất suốt ngần ấy năm.

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất