Dẫu biết, tôi vẫn đắm chìm không đành lòng tỉnh cơn say.
Sau ly cafe hôm ấy… Tôi đưa mi về ngôi nhà với khoản sân lộng gió. Mỗi cuối tuần em lại về nhà xưa và chỉ trở lên khi tuần mới đến.
Câu chuyện vu vơ tiếp diễn giữa hành trình bỗng sang ngang khi em thì thầm:
– Giang… nó có nhiều điểm giống R.
Hiếm khi chúng tôi nhắc đến người ấy của em.
– Như là?
Tôi buông lững câu hỏi cùng ánh chiều tà ngả mình vào lòng đêm. Em so sánh những gì tôi không nhớ… Có lẽ nào em chọn người ấy chỉ vì tìm thấy một điều tương đồng nào với tôi của ngày xưa.
– Có 1 điều, Giang không giống tôi.
Mi hơi nghiêng người lên gần tôi hơn:
– Điều gì…
– Giang có Mi.
Ánh chiều tàn sau cuối cũng chìm vào màn đêm khi tôi dừng chân trước cánh cổng tím màu hoa giấy.
– Về đến nhà nt Mi biết nghe.
– Uhm.
Tôi nhìn qua vai em, phía sau cánh cổng tím, gian phòng khách hé mở cửa. Trên tường căn ppphòng ngày nào tôi đã thấy, bức tranh năm nào của tôi không còn đơn độc, có lẽ em đã vẽ thêm những khung tranh khác và treo cạnh bên… Suốt 10 năm qua… mối tình vô vọng của tôi vẫn ở đấy.
– Bên trong Đỉnh Thiên Đường có 1 bài thơ…
– Hòn sỏi buồn. Mi xem rồi…
Đoạn đường trở về của tôi hôm ấy thênh thang lộng gió… cảm giác thiếu vắng giọng nói tiếng cười em phía sau chỉ vừa đôi phút trước, tôi ngừng lại, đeo phone và bật nhạc… Một ai đó giống tôi… bức tranh10 năm vẫn ở nơi ấy, những điều em đã nói với tôi… Phải chăng tôi đã đánh rơi nửa phần trái tim mình đâu đó trong quá khứ, mà chưa một lần nhìn lại kiếm tìm… Phải chăng bao nhiêu năm đó tôi vẫn chỉ là kẻ ngốc chưa một lần hiểu được những lời e ấp sau nụ cười môi em…
Tôi trở về căn phòng hiu quạnh… bên ngoài trăng sáng soi tỏa phòng tôi.
Ngăn kéo ngày nào lưu giữ những kỷ niệm về Mi khóa kín suốt bao năm mở tung. Tôi lục lọi, kiếm tìm như chỉ chậm một khắc nữa thôi, điều kỳ diệu nàl đó dưới lớp bụi thơi gian sẽ tan biến… Tôi tìm thấy tấm ảnh Mi bên giàn hoa giấy… tấm ảnh em tặng tôi trước ngày mùng 3 dở dang. Tấm ảnh duy nhất chụp riêng em, tinh khôi trong tà áo trắng. Hình ảnh xa xưa, ngày đầu tiên khai giảng, em lướt qua tôi cũng trong màu áo thướt tha ấy.
Và lần lượt dưới ánh trăng, những kỷ niệm thay nhau ùa về căn phòng bé nhỏ.
Đôi mắt em hoe đỏ mà môi vẫn mỉm cười khi đối diện nhau hôm nào.
Số phone em lần đầu tiên tôi có được từ chị e, nhưng người đã nt nói với tôi số phone mới lđổi của Mi lại chính là em.
Lẽ nào suốt ngần ấy năm qua, tôi, kẻ đôi khi đứng bên khung cửa sổ kia, chỉ biết ôm ấp tiếc nuối hoài niệm, mà chưa bao giờ nhìn lại những ký ức đó dưới nắng mai… Suốt ngần ấy năm đó, tôi mãi mê trong trò chơi chinh phục, giải mã tín hiệu bao nhiêu trái tim thiếu nữ, mà chưa một lần hiểu lòng em.
Phải chăng 10 năm dài, không chỉ có tôi gìn giữ hình ảnh và câu chuyện dở dang của ngày xưa…
Lòng tôi đắm chìm trong suy tư. Tim tôi rung lên bao nhiêu nhịp của vỡ òa…
Và chiếc phone rung lên sau tin nhắn từ Mi.
– Về nhà chưa?
Tôi đã trở về nhà bao ngày suốt chừng ấy năm, mà khi đi cùng một người con khác, tôi càng đi lạc xa hơn đường về ngôi nhà có lúc tôi đã ao ước được sống cùng em.
Lòng tôi nhói lên câu hỏi mà trước đây dẫu chỉ thoáng qua tôi cũng chưa một lần nghĩ đến:
– Em cũng giữ tôi trong tim mình?
Một đoạn đường tiếp sau, tôi cũng nghe em trả lời.
Nhưng đêm ấy, với tôi chỉ còn lại 2 từ muộn màng…
…
Reply tn của Mi đôi dòng. Tôi lại trở về với dòng chảy của trăn trở đang tràn bờ trong tôi. Về…
Ánh mắt chất chứa tâm sự của em lần đầu chúng tôi gặp lại nhu sau 9 năm dài… Hình ảnh mờ nhạt của người kia khi em bên tôi… Phải chăng, cỗ xe số phận đưa chúng tôi lần nữa về lại bên nhau, để rồi nhận ra mỗi chúng tôi đều đi cùng người bạn đồng hành khác, và đều nhận ra, mình đã lựa chọn nhầm…
Dưới ánh trăng tràn vào phòng tôi như đôi môi em đang chiếm lấy tâm tư tôi lúc này, tôi hụt hẫng trong lời giải bất ngờ tìm thấy, dù tất cả chỉ là suy tưởng của riêng tôi, nhưng nếu điều đó là thật, con đường của chúng tôi sau này sẽ thế nào. Tôi có thể từ bỏ niềm vui ấm áp bên tách cafe cùng em, trở về với gấu như trước đây…
Và em, có thể tiếp bước đoạn đường với người ấy mà không xao động bởi những ngày cũ, khi mà quá khứ, là tôi, lại lần nữa trở về.
Con đường với viễn cảnh theo sau khi lời giải mã trái tim Mi suốt 10 năm ấy là đúng làm tôi như rơi vào một vòng xoáy của bão lòng.
Đêm dài hơn bao giờ…
Tôi chìm vào giấc ngủ, rồi khi sớm mai đến, tôi thức dậy cùng quyết định… ngừng lại.
Tôi đã gìn giữ trong tim hình bóng của em 10 năm, thời gian đủ dài để thay đổi bao ham muốn thường tình của yêu thành những mong ước tĩnh lặng nhưng sâu thẳm. Quá khứ phải ngủ yên.
Buổi sáng hôm ấy tôi đồng thời nhận ra, có bao nhiêu người phụ nữ bên đời, cũng vô nghĩa nếu trái tim ta thuộc về nơi khác. Trái tim tôi đã lệch hướng khỏi gấu, trở về với nhịp đập quá khứ dẫu lòng tôi ngày đêm ngăn trở.
Tôi nhớ em.
Nghĩ về em.
Thường hơn, và bất chợt.
Điều gì cũng khiến tôi nghĩ về Mi… em cũng chen ngang vào giữa lúc tôi cùng Gấu đi dạo phố. Tội lỗi thay khi ta bên em, mà lại nghĩ nếu em là cô ấy thì sao?
…
Ngày tháng trống rỗng lặng lẽ trôi. Cả tôi và Mi đều dừng tn với nhau.
Cho đến ngày nọ, số phận trớ trêu lại đưa tôi gặp em vào một dịp tình cờ khác.
Nhắc lại chuyện công việc, từ khi nhận vai quản lý. Thời gian của tôi khá tự do. Mỗi sáng tôi thường rời quán dùng bữa sáng, có khi nửa giờ, có khi lâu hơn. Tùy thuộc vào việc hôm ấy tôi sẽ ăn gì.
Ngày nọ, tôi ghé một quán mới, rồi không hiểu vì sao lại thường ghé thêm nhiều lần sau.
Và ở đây, tôi gặp lại Mi.
Vào buổi sáng CN nắng nhẹ, tôi vào quán và gọi món quen. Tim tôi như ngừng đập khi bắt gặp bên cạnh chị chủ quán là Mi đang phụ xắp món ăn.
Em cũng nhìn thấy tôi, thoáng chút bối rối, đôi má em ửng hồng sau nụ cười ngượng ngùng.
– Ai cho nhìn tui?
Sau đó tôi mới biết, sau khi ra trường, thực tập ở bệnh viện, em nghỉ vào thứ 7 và CN. Những ngày này nếu không về nhà cũ, Mi ở lại phụ chị 2 ở quán vài giờ vào buổi sáng.
Trong số 4 người chị của em, chị 2 là người tôi chưa bao giờ gặp, nên đã không nhận ra. Duy chỉ có 1 điều, tôi đã hiểu vì sao tôi lại thường ghé quán… có lẽ có nhiều điều chỉ có thể cảm nhận, mà không sao lý giải.
Trở về quán, tôi vào dặn pha chế làm 4 ly đặc biệt, có 1 là thức uống em thường gọi khi cafe cùng tôi, rồi nhờ người mang đến quán em. Hôm ấy, tn của Mi lại đến. Vài tôi tiếp diễn món quà nhỏ ấy suốt một thời gian dài.
Đến khi buổi sáng CN tháng kế tiếp, tôi ghé quán vào giờ đông khách. Chờ đến lươt mình, tôi chạm phải ánh mắt em nhì tôi sau tủ kính. Vầng trán em lấm tấm mồ hôi nhưng đôi mắt ấy long lanh rạng rỡ, và bờ môi mọng đỏ nhoẻn cười với tôi… Ánh mắt em giữ cái nhìn của tôi lúc lâu cho đến khi em chun môi thôi cười và tiếl tục công việc. Năm tháng trôi qua, bao lần tôi bắt gặp biểu hiện đáng yêu đó con gái thưởng cho người mình thương.
Nhận được món quà ấm áp từ Mi khiến tôi chơi vơi giữa niềm vui bất chợt, và hy vọng chôn sâu…
Phải chăng, với em, tôi đã không còn ở lại trong quá khứ?
(Waiting… tôi cần tạm dừng để thôi nhớ)
Dẫu muốn thừa nhận hay không, mỗi ngày qua, tôi khám phá bao điều mới lạ trong mối quan hệ chừng như đã xưa cũ giữa chúng tôi.
Những đêm vu vơ nhắn tin… Những lần cafe cùng nhau tiếp nối sau đó…
Từ một người lười nhác cầm phone sms, bao đêm tôithấy mình mỉm cười với những tn của Mi.
Từ một người chỉ muốn một mình bên tách cafe đêm, tôi thấy thế giới riêng của mình mở rộng vòng tay chào đón em.
Đôi mắt luôn nhìn tôi như ẩn lấp bao điều, đôi môi e ấp nụ cười xinh, bao câu nói nửa đùa nửa thật pha chút hờn dỗi đôi khi nơi em có lúc đã xua tan màn đêm quá khứ bao phủ vùng trời ký ức của tôi, soi rọi thứ ánh sáng ấm áp huyễn hoặc làm lòng tôi tỉnh giấc sau giấc ngủ đông, khao khát bước đi với những ngày ngập nắng.
Tôi sống lại ao ước được nắm lấy tay em…
Và những thay đổi từng ngày cùng ước mong sai trái trỗi dậy ấy làm tôi bất an, sợ hãi…
Từ khi nào, trái tim tôi đã cắt đứt mọi liên lạc đồng nhất với khối óc. Nó lười nhác nhịp đập khi tôi cố gợi nhớ ngày tháng êm đềm đã qua bên gấu, biết bao hình ảnh đáng yêu của gấu cũng không sao làm rung động cảm xúc nào trong tôi. Nhưng với Mi, trái tim tôi sống thạt với chính những cảm nhận của chính nó…
“Không có chỗ cho cụm từ may mắn trong chinh phục”. Tôi ghi lòng mình với kinh nghiệm đó, luôn tán tỉnh với trái tim nóng và khối óc lạnh. Giữ cân bằng liên hệ giữa cả 2 luôn giúp tôi giải mã đúng suy nghĩ thường rối rắm từ một nửa dịu dàng của thế giới.
Tôi bỏ ngoài tai tất cả những lời khuyên “lý thuyết” như trai tốt, trai đểu, trai z… Khởi đầu ngay khi muốn, đến đúng lúc và đi ngay khi niềm vui chưa cạn, nhiệt thành, chia sẻ nhưng cũng pha lẫn chút bất cần… Cùng nhiều điều khác giúp tôi giữ được một cuộc sống không thiếu hơi ấm phụ nữ, mà cũng không ẩn chứa một vết thương nào khi họ ra đi…
Với Mi, quá khứ có lẽ tôi không được thế, nhưng hiện tại phải thay đổi. Dẫu năm tháng không xóa nhòa kỷ niệm với em, cũng giúp tôi trầm tĩnh hơn khi bên em. Chỉ có một điều duy nhất nếu tôi chạy theo ao ước đến bên em, điều sẽ phá vỡ mọi quy tắc chinh phục của tôi, mà có thể từ đó sẽ cướp đi quyền nắm giữ cuộc chơi nơi tôi, dẫn đến khởi nguồn của thất bại. “Công thành có chủ”.
Bao nhiêu ánh mắt ẩn ý của em cũng không sao che lấp đi một sự thật có ai khác đang đi bên em.
Nếu tôi, trong quá khứ giữ phần nào đó trong tim em, thì người kia được nhiêu phần còn lại.
Từ ý nghĩ đó giúp tôi giải mã được bao điều khác về môi quan hệ giữa em và người kia, mà sau này phần lớn đã đúng.
Sau hàng giờ suy ngẫm, ý nghĩ cuối cùng đồng thời dẫn tôi về hai đáp án song song.
Tôi có thể có được trái tim Mi lúc này, nhưng Mi có thuộc về tôi không ẩn chứa quá nhiều rủi ro.
Và, nước mắt của gấu tôi…
Đáp án song hành thứ 2 làm lòng tôi nặng trĩu. Liên cùng tôi đi qua 3 năm tuổi thanh xuân, thời gian đã buột lên trái tim tôi một sợi dây kết nối mỏng manh với cuộc đời cô ấy…
Cô ấy sẽ thế nào nếu một buổi sáng thức giấc, phải chấp nhận sự thật tôi đã chạy theo một hình bóng khác…
Bất chấp bao dự cảm không lành, tôi vẫn từng ngày phá vỡ tường thành bảo quanh tôi chỉ để gặp lại Mi. Bao ngày tôi nghe khối óc và trái tim kêu gào phản đối lâcn nhau.
Nhưng, chỉ cần Mi ở đó, mọi đắn đo tan biến. Em tỏa sáng không gian tăm tối của tôi với ánh sáng dịu mát của đêm trăng… Tôi cũng dần nhận ra những thay đổi nơi em sau mỗi lần gặp lại, từ trang phục cho đến cử chỉ… Nét đẹp nơi em làm lu mờ những người phụ nữ khác nơi chúng tôi đến.
Sẽ như thế bao lâu nữa tôi không biết. Tôi gần như quên mất em đã thuộc về người khác.
Rồi một hôm, chiều thứ 7, em hẹn tôi đi loanh quanh thành phố.
Tôi đón em sớm, 2 đứa đi dạo thật lâu bên cầu Ánh Sao.
Tôi đã đến đây đôi lần với gấu, và bé, để luôn cảm thấy mình lạc điệu với thế giới chung quanh, như thể mình đã đến nhầm nơi, đi cùng nhầm người. Để rồi sau đó luôn tìm đến nơi khác, tĩnh lặng, riêng tư vồn vập trong khúc giao hoang để quên đi cảm giác sai quấy, tẻ nhạt.
Thế nhưng, khi đi bên Mi, dù chúng tôi không năm lấy tay nhau, tôi vẫn cảm nhận niềm vui lan đi trong từng nhịp đập trái tim. Yêu sao giây phút chút kem còn vương nơi môi em, tôi nghiêm giọng:
– Ngồi yên!
Rồi đưa ngón tay chạm nhẹ lau vết kem.
Hay đôi mà em ửng hồng khi tôi nắm lấy ban tay nhỏ nhắn cùng leo lên dốc.
Lúc em tựa cằm và nhìn tôi hồi lâu…
…
Em tựa người vào thành cầu bên tôi. Đêm, dòng sông lững lờ trôi, gió trêu đùa trên làn tóc mượt, ánh đèn phố đêm bừng sáng, soi bóng trong đôi mắt em… Nhìn ngắm thiên thần của lòng tôi rạng rỡ đêm nay, trái tim tôi lùng bùng nhịp đập ngây ngất…
Trong khoảnh khắc, không gian dường như chỉ còn lại chúng tôi… Và nếu đó là điều ước có thật, có lẽ tôi sẽ xin ở lại với giây phút này mãi mãi.
Những lần gặp nhau hiếm khi hẹn trước, đường về bao giờ cũng đưa tôi đến với cảm giác đôi chút cô đơn.
Từ khi nào, tôi đánh mất cảm giác tự tại trong những buổi đêm cafe một mình. Ánh mắt tôi luôn tìm kiếm nụ cười em hiện hữu bên ghế đối diện. Chiếc phone của tôi luôn mong chờ một lần sáng màn hình với sms đến từ em.
Thú vui audio vốn trước đây luôn giữ tôi trải qua hàng giờ chìm đắm trong âm nhạc, nay không còn đủ hấp dẫn giữ tôi thôi nghĩ về em… Tôi nào biết, từ khi em lần nữa trở lại cuộc đời tôi, đã tiềm ẩn bao thay đổi mà sau đó tháng ngày của tôi phải từ giã những tĩnh lặng thân quen, trở về với giông tố.
Tôi cũng quên mất mình đang tìm kiếm một niềm vui vay mượn từ nơi khác, mà cái giá phải trả nào khác ngoài khoản trống hiện hữu bao đêm.
Thấm thoắt nửa năm trôi qua từ ngày gặp lại nhau.
Những nơi chúng tôi đến cùng nhau, mọi người đã nghĩ chúng tôi là một đôi. Bao niềm vui êm đềm trôi, che lấp âu lo cơn bão tiềm ẩn gần kề.
Tôi đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng trong cuộc chơi chinh phục, mà hiếm khi tôi mắc phải với những người khác, vì sau cuối, với Mi, tôi vẫn chỉ là người thứ 3.
Tôi đã quên, ván cờ này không chỉ duy nhất có tôi trên mỗi nước đánh. Ở đâu đó, nơi tôi chưa bao giờ nghĩ đến, một người khác vẫn đối trả tôi từng nước cờ, âm thầm, lặng lẽ.
Đến khi tôi nhận ra, tất cả đã quá muộn màng.
Hôm ấy, là ngày 25. 11 như theo tôi nhớ.
Sms đến từ em đưa chúng tôi đến góc bàn quen thuộc. Giữa câu chuyện đang vui, Mi bỗng ngập ngừng nhìn tôi thật lâu, rồi đó là lần đầu tiên em nói nhiều hơn về người kia.
– Gặp R… Mi rất vui. Mi chưa khi nào có cảm giác này với Giang. Gặp là lại cãi nhau. Quen nhau 3 năm rồi, Mi cũng không biết giữa Mi với nó là gì…
– Có nghe dỉnh dốc của tình yêu chưa? Sau một thời gian quen nhau, tình cảm giảm dần khi qua đỉnh dốc. Có người con dốc ấy qua sau nhiều năm, có người chỉ vài tháng… Quan trọng là, Mi có muốn leo dốc lần nữa không?
Em nhìn tôi, không gian chỉ còn tiếng nhạc du dương… Đôi mắt ấy bao đêm đốt cháy lòng tôi, giờ ẩn lấp điều gì như nửa e ấp, nữa đau khổ… Tôi chỉ muốn nắm lấy tay em và siết chặt… nhưng phần lý trí còn lại, và hình ảnh những giọt nước mắt của gấu giữ tôi lại trước lằn ranh mỏnh manh.
– Mi không biết… nhưng Mi cũng không thể gặp lại R mãi thế này được… Như vậy rất bất công cho R…
– Sao không nghĩ đó là bất công với Mi…
– Đừng nói điều này nữa… Còn nhớ, bộ truyện tui đã viết không… Mười năm qua, tôi vẫn chưa viết xong. Có nhiều điều tui cần người đọc và góp ý. Mi giúp tui ha!
Tôi đưa em tập bản thảo viết tay gói kín trong phong bì. Bên trong là tập 1 của những gì tôi đã viết từ mười mấy năm trước. Nếu đời tôi có điều gì muốn hoàn thành, có lẽ là viết được vẹn tròn những gì mình ấp ủ bấy lâu, vậy mà 10 năm qua đi tôi vẫn chưa viết được nửa đoạn đường.
– Mi mệt mỏi lắm phải không.
– Sao R nghỉ vậy?
– Tui biết áp lực từ công việc của Mi… từ ngày gặp nhau lần đầu, tui luôn cảm thấy điều gì đó làm Mi mệt mỏi, có phải…
– Cũng có thể… Mi không biết…
– Đừng suy nghĩ nhiều. Cần ai đó lắng nghe, có tui. Vậy thôi… Sau này tui cũng không biết thế nào, nhưng lúc này, chỉ cần Mi vui, với tui không có gì bất công. Chỉ cần thế thôi. Tui không muốn nhìn thấy ánh mắt mệt mỏi đó nơi Mi.
Tôi nói không một chút vấp váp, có lẽ vì bấy nhiêu lần những lời này đã vọng lên từ trái tim tôi.
Chúng tôi ngồi bên nhau, với câu chuyện vui tiếp nối, ra về khi quán đóng cửa.
Dừng chân trước cổng nhà em, tôi đợi làn tóc mượt ấy khuất sau khung cửa. Đường về đêm nay như làm tôi bay bổng hơn bao giờ mà tự thân tôi cũng không hiểu vì sao.
Có niềm hy vọng mỏng manh pha lẫn ngọt ngào thoáng lướt qua phủ lấy tim tôi, và tôi đã nghĩ đến một ngày gần, em và tôi sẽ bên nhau.
Nhưng, đôi lần nhìn vào màn hình di động không tìm thấy sms nào từ em, như em vẫn thường nhắn đến tôi sau khi tạm biệt nhau, tôi dự cảm có một điều gì không ổn…
Nỗi lo lắng đó ập đến nhanh như một cơn lốc và xóa tan tất cả ngọt ngào mong manh vừa lưa lại giây lát nơi tôi khi sms của tôi chỉ nhận được sự im lặng dài lâu.
Tôi ngồi lặng lẽ bên khung cửa sổ, âm nhạc đưa tôi từ bến băn khoăn này sang bờ âu lo khác, có điều gì đó đang sai? Cho đến khi cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ kéo tôi về chiếc giường lạnh lẽo và ném tôi vào giấc ngủ chập chờn… Màn hình sáng lên, lướt tay nhanh, tôi tìm thấy sms từ Mi.
Em chưa bao giờ gửi đến tôi sms nào nhiều dòng như đêm ấy. Tôi lướt tay xem mà mỗi chữ trôi qua đều nhấn vào tim tôi một hụt hẫng và đau nhói không sao diễn tả.
Rất nhiều điều tôi không thể nhớ hết: “… Xin lỗi R, nhưng mình không thể gặp lại nhau nữa, những ngày qua rất vui, Mi cảm ơn R…”
Chúng tôi nhắn tin đến gần sáng… Sau bao lần thuyết phục, em mới nói: “… Lúc nãy R đưa Mi về, Giang ngồi đợi trong nhà, thấy hết. Nó không nói gì, bỏ về luôn. Mi cảm thấy có lỗi lắm… Mi nghĩ mình không thể gặp lại R nữa. Suôt mười năm qua, Mi đã luôn giữ R trong tim mình. Bây giờ, điều đó sai rồi. Lẽ ra Mi không nên như vậy…”
Em còn nói nhiều nữa, nhưng cứ sau mỗi tn, tôi lại thấy như cuộc đời lần nữa lại ném vào mặt hồ phẳng lặng của đời tôi hòn sỏi nhỏ, rồi gợn lên bao cơn sóng nối tiếp xô nhau. Cái tĩnh lặng của đêm khiến tôi nghe rõ từng nhịp tim mình đập, hụt hẫng, trống rỗng, gấp gáp… và kêu gào… dằng xé. Khoảnh khắc ấy, bao cánh cửa khóa kín trong lòng tôi mở toang, và lần đầu tiên trong đời mình… tôi biết yêu… người con gái chạm vào sâu thẳm lòng tôi, cũng là khoảng trống mênh mông mà tôi không sao lắp đầy, không sao ẩn giấu. Khoảnh khắc đối diện với điều đó làm tôi dằng xé trong bao suy tư, mà những tin nhắn gửi đến em vẫn phải giữ một chừng mực nào đó… Đây không phải lúc nói lời yêu em, nhưng những tháng ngày sau này không gặp lại nhau nữa sẽ thế nào… Tôi đau, cô đơn, lạnh… Bao cảm xúc u ám xâm chiếm lấy tôi giữa đêm. Và bài nhạc The Shadow of Past chợt vang lên như vọng vào đêm cả một vòm trời lạc lõng.
Ba giờ sáng: “… Nghĩ đến những gì đã qua với R, và những lời R nói lúc này, đừng làm Mi khóc nữa. Biết là sẽ khó lắm, nhưng Mi không thể gặp lại R bây giờ…”
“Ngủ đi. Mai còn ngày làm việc dài. Mi phải dậy sớm. Thức khuya như vậy sao mai làm nổi… Tui sẽ đợi, bao nhiêu năm rôi, thêm nữa cũng không nhiều hơn hay ít đi. Ngủ ngon.”
Màn hình di động không sáng thêm lần nào nữa. Tôi ở lại với bóng đêm vay phủ, điệu nhạc buồn da diết, tha thiết từ bản The Shadow of Past có lúc cao trào đã nhấn tôi vào cơn đau, và tôi thấy mắt mình cay…
Hạnh phúc đi vay nơi khác đến lúc phải trả.
Tôi ngỡ mình có cả thế giới rực rỡ vào ngày mai, nào ngờ tất cả tan biến chỉ sau một đêm…
Và lòng tôi tự hỏi nếu gã tên Giang kia không xuất hiện vào đêm nay, có thể nhiều thứ đã thay đổi… Tại sao lại là hôm nay, mà không phải vào một ngày khác. Vì sao khi em mở lòng với tôi nhất thì một lần nữa vách ngăn lại tái hiện giữa chúng tôi.
Hay vòng quay vận mệnh bao lần đùa trêu với tôi, hay đây là cái giá tôi phải trả vì đã làm bé phải khóc, vì đã quen gấu mà trái tim lại hướng về Mi…
Bao suy tư cuối cùng làm tôi thức trắng đêm, bản nhạc The Shadow oF Past replay trăm lần cho đến khi ánh sáng ngày mới xuyên vào phòng tôi. Hap 20: Ngày buồn nhất.
Đêm đã qua tự lúc nào, bên ngoài căn phòng lạnh lẽo của tôi, tia nắng đầu tiên của ngày mới đang soi rọi khắp nơi, xuyên qua khung cửa sổ lần tìm đôi mắt quầng thâm của tôi vì thiếu ngủ. Tôi trườn dậy, nhìn vào gương và tự cười mình.
Đây là những gì vì gái sao?
Cảm giác choáng váng theo sau mỗi bước chân đầu tiên của tôi.
Tôi đến quán trễ, mở lap soạn lại list nhạc riêng phù hợp với tâm trạng của mình và play.
Chuyện đêm qua giống như một cơn ác mộng nửa đêm mà dư ảnh của nó vẫn ám tôi vào hôm sau. Khoảnh khắc nhận ra… mình sẽ mất em mãi mãi làm bao cánh cổng khóa kín nơi tôi chôn sâu ao ước có em mở toang… Mọi thứ ùa về xâm chiếm lấy tôi, và giữa bộn bề hoài niệm xen lẫn hiện thực, tôi nghe tim mình gào lên: Tôi yêu em.
26 tuổi, lần đầu tiên tôi ngộ được tình yêu cũng là khi tôi hiểu mất mát lớn nhất đời mình đã đến. Khi ta thấy nửa phần còn lại của đời mình ơ hay sao lại thuộc về nơi khác?
Ly cafe sáng của tôi vơi đi nửa phần thì tn của em bật sáng trên màn hình chiếc phone.
Tim tôi đập nhanh như cố níu lấy một hy vọng mong manh nào đó trước khi hiện thực từ những con chữ kia hiện lên.
“Mất ngủ, sáng nay Mi tiêu rồi, bực bội, gây nhau với cả bệnh nhân và bác sĩ…”
“Quên đi những gì Mi đã nói đêm qua đi. Xem như chưa từng có điều đó. Sẽ lâu lắm Mi mới có thể gặp lại R.”
Bao tn liên tiếp đến.
Và dù điều gì đi nữa, vẫn không thể xóa nhòa được sự thật, Mi, cô gái tôi giữ trong lòng 10 năm qua, không thuộc về tôi.
Tôi uống liền 3 ly cafe sáng hôm ấy. Cô bé của tôi không thôi nhìn tôi với ánh mắt dò xét…
Ngày hôm ấy đã qua với buổi tối đưa bé đi dạo phố, ăn uống và qua đêm. Tôi lắp đầy sự trống rỗng vô nghĩa trong lòng bằng vòng tay ghì xiết, hơi thở gấp gáp của bé, để rồi sau đó khi dục vọng qua đi, tôi lại càng thấy tim mình lạnh lẽo hơn…
Quá nhiều lừa dối nơi tôi, quá nhiều tình cảm tôi nhận được, mà sao lòng tôi cứ hoài trông ngóng người con gái chưa một lần nói yêu tôi.
Tôi ghê sợ chính mình… Không dám phá vỡ những dối trá tôi đã ẩn giấu quá lâu về bé với gấu, mà lòng tôi lại kêu gào dậy sóng vì một người phụ nữ thứ 3.
Đêm thứ 2 sau ngày buồn nhất cũng qua đi với giấc ngủ chập chờn ngắn ngủi cùng hơi thở đều nhịp của bé gối đầu trên tay tôi.
Những ngày sau đó vẫn tiếp nối, như mặt trời không thể ngừng hừng lên phía chân trời sa mạc dù sau đó ánh sáng cùng sức nóng của nó có thể thiêu cháy hơi thở cuối cùng của sinh mệnh chết khát lạc lối nào đó.
Tôi đã đi qua những ngày thiếu vắng hình bóng của Mi như thế.
Đôi khi là bên bé, đôi khi là gấu. Như thể tôi tin, cả 2 sẽ làm phai nhạt, nhỏ bé và lụi tàn đi cái khát khao sai trái vừa cháy lên trong tôi đêm nào…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện