…
Rõ ràng hôm qua hẹn giờ 7h20 dậy để đưa em về và lên công ty làm buổi cuối, sáng nay 7h40 mới dậy, em nó vẫn nằm chổng chơ, mặc mỗi cái áo lót. (Có mặc quần dài).
M: Em cứ nằm đấy, anh đi đánh răng rửa mặt rồi đưa về.
A: (Mặt mũi có vẻ buồn chán, thất vọng về mình lắm, mặc cái áo vào rồi nằm chờ)
Mình ra bật điện thoại lên, (hôm qua tắt máy mà) thấy có tin nhắn đến, vẫn cái số lạ đó, nhắn tin đến chỉ 1 câu “A ngu? Ng0n nhe”. Lòng bỗng lại rạo rực.
…
Tiếp tục câu chuyện tối 19 tháng 1 năm 2012…
Đoạn đi đón em nó…
Thời tiết mua phùn phùn, mọi người hối hả quá, người thì bê vác đồ đạc, người thì mua sắm đào, quất, tấp nập thế, nhưng mình chẳng thấy gì, vẫn chẳng thấy không khí tết gì cả, mặc dù hôm nay là 26 tết rồi thì phải.
Nhìn các đôi yêu nhau đi với nhau (chắc là yêu nhau vì vừa đi chúng nó vừa ôm nhau mà), nói chuyện rủ rỉ vào tai nhau trên đường, trong lòng thấy nghẹn nghẹn.
Tiến đến điểm hẹn chờ em nó ra, chỗ này là đầu ngõ, trong ngõ cũng có nhiều gái (mình đoán là như thế, vì ở đây không chỉ có 1 mình mình chờ mà có mấy thằng nữa cũng đang chờ đợi, cứ vài phút lại có 1 đứa đi ra lên xe 1 thằng rồi phòng đi, nhìn họ hạnh phúc bên người yêu, ôi sao mà lạnh lòng quá, không biết trong số những thằng ấy có thằng nào như mình không nhỉ? Cũng đang hận gấu rồi đi đón 1 con bé khác không nhỉ?…
Ôi mình làm sao thế này, mình đang nhớ gấu sao? Mình đang nản lòng sao… Bình tĩnh lại nào, lấy lại phong độ nào, không được nhụt chí.
1 lát sau, bóng dáng quen thuộc đã bước ra, mình đưa mũ cho em nó rồi nổ máy lên đường.
M: Sao để anh chờ lâu thế, nửa tiếng rồi đấy… (phét thế thôi mới có 10 phút)
A: Nửa tiếng cơ ạ, anh đến sớm thế?
M: Ừ, anh là người không thích trễ hẹn mà.
A: Lần sau anh cứ đi gần giờ ấy, cho đỡ phải chờ.
M: Ừ, mà hôm nay sẽ là ngày cuối cùng trong năm anh gặp em đấy.
A: Mai anh về rồi à?
M: Ừ, mai công ty anh làm xong tất niên rồi ngày kia nghỉ về rồi.
A: Vâng, em biết rồi.
Đưa em lên quán cà phê trên đường Thái Hà, lên lầu, ngồi vào ghế, em ấy lại nhìn mình chằm chằm.
A: Hôm nay anh đẹp trai thế?
M: Thế mấy hôm trước anh xấu trai lắm à (cười)
A: Không, hôm nay đẹp trai hơn.
M: Haiz… Anh không thích khen đẹp trai em ạ (mặt buồn buồn)
A: Sao vậy, thế xinh zai nhé.
M: (Nhe răng) Ừh, cứ gọi anh thế.
…
Phục vụ: Anh chị dùng gì ạ?
M: Cho mình nâu đá pha sẵn nhé. (Quay ra phía A): Em dùng gì gọi đi.
A: Cho em sinh tố bơ.
Phục vụ: Anh chị có dùng gì nữa không ạ?
M: Em ăn gì gọi đi.
A: (Đang lật đi lật lại cái quyển menu) Bò khô anh nhé.
M: OK, cho mình bò khô nhé.
Trầm ngâm ngồi ngắm khung cảnh ở quán cà phê, quán này mình với gấu cũng đến rồi mà, nhìn cái chỗ mà mình với gấu ngồi, hôm nay có 1 đôi đang ngồi ở đó rồi, nhìn họ hạnh phúc thế, rồi nhìn em A mà sao lại tưởng tượng như gấu đang ngồi đó, mắt mình trầm ngâm suy tư.
A: ANH, hôm nay sao thế – A hét lên.
M: À, ờh, anh đang ngắm quán cà phê chút mà.
A: Hôm nay anh buồn gì à?
M: Đâu, đi cà phê anh hay ngắm khung cảnh ở đó mà.
A: Oh…
Rồi 2 đứa cứ nói chuyện linh tinh tầm phào bao nhiêu chuyện trên trời dưới biển, nhìn trên mặt em nó có 1 vết sẹo nhỏ.
M: Anh bảo này, em có muốn cái sẹo này mất đi không?
A: Làm thế nào hả anh?
M: Bảo anh nào hôn vào đấy cho là mất ngay. (Cười)
A: Anh hôn em đi.
M: (Oh my god, sốc luôn, không biết nói gì, cười trừ) Sao lại thế, yêu người ta mới hôn chứ.
A: Em thích anh mà.
M: (Nóng người) Oh vậy à.(Kiểu vừa nói vừa đùa)
A: (Mở máy ra xem giờ): 10h rồi anh ạ.
M: Ừh, thì sao, nhà trọ em đóng cửa à?
A: Không ạ, lại phải bảo các chị ấy chờ cửa ấy.
M: Hôm nay đi với anh đến 12h đêm nhé.
A: (Nghĩ 1 lúc): Nhưng phải bảo các chị chờ cửa.
M: Thế thôi, đi cả đêm đi, đỡ phải bảo ai chờ cửa.
A: Cái gì ạ, thế ngủ ở đâu ạ?
M: Ngủ nhà anh (nói cực kỳ rất hồn nhiên), mà em không phải lo đâu, anh bị Gay mà. (Nhăn nhở)
A: Vậy ạ, vậy được.
M: (Bắt đầu nóng người và nói sang nhiều chuyện khác nữa,)
… nói chuyện 1 lúc thì cũng gần 11h…
A: Về đi anh.
M: Ừh, về thôi.
…
Và câu chuyện đêm 19, rạng sáng ngày 20 tháng 1 năm 2012 bắt đầu.
Mô tả sơ qua về căn phòng của mình:
Phòng đẹp đường Minh Khai, gần nhiều trường đại học, cách bến xe bus 1km.
Gần các trục đường chính Minh Khai, Đại La, Bạch Mai, Đại Cồ Việt…
Nhà 3 tầng, mỗi phòng đều thiết kể đẹp – sạch sẽ – mát mẻ, điện – nước – vệ sinh đầy đủ.
Có ban công rộng, chỗ nấu ăn, nhà để xe an toàn miễn phí, có gác xép để ngủ, internet tốc độ cao, truyền hình cáp, đầy đủ đồ đạc (nóng lạnh, tủ bếp…
Giá điện nước theo hóa đơn nhà nước… (copy tạm của bọn môi giới nhà đất)
Đùa vậy cho đỡ căng thẳng thôi, tiếp tục câu chuyện…
…
Phòng mình bên trong có 2 máy tính, lại không có giường, chỉ có mỗi cái ghế salon, mình với thằng em mình ngủ ở đấy, thằng em nghỉ học về trước rồi, còn mình cô đơn thôi nên hôm nay mới gọi em ấy về tâm sự cho đỡ buồn.
Mở cửa ra, bật điện, rồi bật máy tính lên nghe nhạc, em ấy ngồi 1 máy và mình ngồi 1 máy, em bật hết bài này đến bài khác, chắc cũng muộn rồi, mình thì cũng buồn ngủ. 1 lát sau em ấy bật hài xuân lên và ra ghế salon ngồi đắp chăn xem (nhà có mỗi cái chăn chứ), mình ngồi chơi pikachu.
Căn phòng tự nhiên cứ thế im im, chẳng ai nói gì với ai cả, mình thì buồn ngủ lắm rồi, vẫn căng mắt ra ngồi chơi pikachu…
Lại lăn tăn suy nghĩ, căn phòng này, cũng chính cái ghế salon này, gấu và mình đã từng ở đó, lại nhớ hình ảnh của gấu, bộ dạng lon ton của đứa bạn gấu lại làm mình nhớ nhiều, gấu ơi, như này có phải anh có lỗi với gấu không?
Rồi lấy lại bình tĩnh, thoát pikachu, shutdown máy tính, mình đứng dậy, cởi giày ra để vào góc nhà, cởi áo khoác ra, nhìn vào ngăn kéo thấy còn hộp bánh hôm nọ ông anh cầm về chưa ăn hết, thế là cầm ra ghế ngồi 2 đứa cùng ăn và xem hài xuân, mình ghét hài xuân vãi, nhưng mà thôi, chẳng biết làm gì thì cũng cố gắng nhìn nhìn thôi chứ xem cái gì đâu. (Em nó đang đắp chăn, mình ở ngoài chăn)
Đến giờ phú này đây thì cũng khá là muộn rồi, mình thu người lại, suýt xoa:
A: Anh lạnh à?
M: Ừ, cũng hơi lạnh.
A: Vào chăn đắp đi anh.
Gấu ơi, anh có lỗi với em rồi.
Nhưng, nghĩ đi thì cũng nghĩ lại, mình đã làm cái quái gì đâu chứ, cứ vào nằm thì sao nào?
Rồi 2 đứa nằm trên cái ghế salon ấy, ghế nhỏ mà mình thu ngọn người nằm nép sát trong góc (nằm ngửa), chợp mắt lúc nào không biết. 1 lúc tỉnh dậy thấy hết hài rồi, ra ngoài tắt máy tính đi cho đỡ tốn điện, tắt cả đèn luôn cho đỡ chói mắt, rồi lại nhảy lên ghế nằm…
Lúc này thì thật sự cảm thấy có lỗi với gấu, nhưng càng nghĩ, càng hận gấu… hận! Hận lắm!
Cái ghế thì nhỏ, nằm vừa khít 2 người luôn, mình nằm thẳng đơ như chẳng có gì, em nó cũng đang nằm đơ ra đấy.
Và…
Ôi cái đệt…
Mình đang nằm ngửa, tay để lên bụng, mắt đang nhắm ngủ mà, tự nhiên em nó quay sang, tay ôm ngang ngực mình, chân gác vào giữa hai chân mình, đè xừ nó vào chim của mình. Làm mình giật hết cả mình:
A: Ở nhà em nằm ngủ hay gác chân lắm, em gác anh được không?
M: Ah, ờh thế à, ừh, thì cứ gác đi có sao đâu…
Tim mình đập thình thịch. Nhưng, mình vẫn có giữ vẻ bình tĩnh, như không có gì vậy…
Rồi cứ nằm như thế 10 – 20 phút sau, em nó lại nói: “Em gác anh thế này có làm sao không đấy?”
Và rồi mình nảy ra 1 cách chống chế…
M: Hi, em cứ gác đi, có sao đâu, anh bị GAY mà, nên chẳng có cảm giác gì với con gái đâu. (Phét thôi chứ đang nóng hết người lên rồi)
Lúc này thì em nó chưa tin, chỉ nghĩ mình nói đùa thôi, 1 lát sau suy nghĩ cái gì ấy, nó bảo: “Thế à, anh GAY có để lông nách không?”
M: (Ôi, hỏi cái gì mà vãi thế): Anh có, thì sao?
A: Cho em xem nào.
M: Tối thế này nhìn thấy cái gì mà xem, sáng mai xem đi.
A: Em tưởng GAY thì phải nhổ lông nách chứ?
Đây mới thật sự là giây phút mình cảm thấy vô cùng thoải mái vì đã tìm ra 1 con đường lựa chọn vô cùng đúng đắn – theo mình là như thế.
M: À không, GAY có nhiều kiểu lắm em ạ, đâu phải người nào cũng như người nào đâu em. Ví dụ anh thì cơ thể hoàn toàn như đàn ông, nhưng tính cách trong anh lại là đàn bà, anh thích nhìn đàn ông, và thích ở cùng bên họ, nhìn con gái thì anh chỉ muốn ước gì có 1 bộ ngực như thế, có thân hình nhỏ nhắn như thế. Anh muốn chơi với con gái, nhưng nếu về khoản yêu và tình dục thì lại là con trai cơ em ạ (nói cực kỳ nghiêm túc luôn, mắt nhìn thẳng lên trần nhà như kiểu đang tâm sự thật lòng ấy)
Mình tiếp: Trước nằm ở đây với thằng em, là em hàng xóm mà, nó kém anh 3 tuổi, lên đây học, anh gọi về ở cùng, và anh với nó cùng nhau nằm trên cái ghế này đấy, ngủ anh toàn ôm nó, sờ mó, nhưng nó chỉ nghĩ anh trêu nó thôi, nó không biết anh là GAY, anh thích ngủ với nó lắm… Anh sợ nó biết anh là gay thì sẽ kỳ thị anh, rất nhiều người biết anh là Gay, họ đều rời bỏ anh hết, có người còn nói anh không ra gì, thật sự anh cảm thấy rất buồn, anh cần có người để tâm sự, như em chẳng hạn, mong là em sẽ không ruồng bỏ anh. (Ôi, chắc mình phải qua xưởng phim để xin làm 1 vai diễn thôi, chưa bao giờ mình thấy mình diễn đạt đến thế)
Em ấy lặng thinh, nó bột phát ra 1 câu, chính câu nói này làm mình biết, mình diễn đạt đến mức nào:
A: Nhưng mà, em yêu anh rồi. Tại sao anh không nói cho em biết sớm.
M: Cũng chính vì sợ em sẽ khinh miệt anh đấy, em sẽ không khinh miệt anh chứ?
A: Em không phân biệt đối xử với những người như anh đâu, nhưng giờ em yêu anh rồi…
M: Anh xin lỗi, nhưng chuyện tình yêu anh chỉ muốn với đàn ông.
Và tiếp, mình nói 1 chi tiết làm em nó không tin cũng phải tin:
M: Em biết đấy, cái Q bạn em đấy, mỗi khi em nói chuyện với nó mà kể về anh thì nó sẽ không thích, và cảm thấy khó chịu, lần trước em gọi có thấy thế không? Chính vị nó đang ruồng bỏ anh đấy, anh không nói cho nó biết, nhưng chắc nó biết anh bị GAY nên cứ tự động rời anh ra thôi. Anh sợ em cũng như thế nên anh không dám nói ấy.
A: Híc, vậy mà sao nó không nói cho em biết chứ.
M: Nó muốn tự em biết thôi, nói thế khác nào nói xấu anh.
1 lát sau 1 hồi suy nghĩ, em nó áp sát môi vào má, gần tiến đến môi mình, mình lặng yên, hình như nó đang thử độ lì của mình, mình nhắm mắt lại như 1 thằng gay vô cảm với đàn bà vậy (mặc dù cái của nợ của mình nhúc nhích quá thể rồi).
A: Anh ơi, nhưng mà em yêu anh mất rồi – Em nó nói như tuyệt vọng.
Mình chỉ biết xin lỗi em nó, thật sự trong lòng 1 thằng đàn ông trong hoàn cảnh ấy thì thằng đéo nào mà không nóng người chứ. Nhưng mà cố gắng chịu đựng.
Rồi 2 đứa nằm ngủ… vài tiếng sau, mình thức giấc vì nó lục sục cái gì ấy…
Trong đầu nghĩ, ôi mẹ ơi, nó lục sục cái gì mà không ngủ vậy? Mở mắt ra: Nó đang cởi áo… haiz.
Ôi, nhìn thấy cơ thể em mà anh tê tái. Gấu ơi… Anh có lỗi với em…
Gấu yêu, anh luôn làm những điều mà người ta thường nói chuẩn mực nhất của những người đàn ông, vậy mà em lại đi chọn yêu những thằng vớ vẩn, thật là không đáng, nếu không yêu anh, tại sao không yêu 1 người tử tế hơn thế, anh buồn lòng vì em quá. Hôm nay, anh đã thành 1 thằng sa đọa mất rồi…
Từ trước đến nay, anh luôn mong những điều tốt đẹp nhất đến với em, luôn làm những điều mà người ta hay nói là tốt nhất, phải đạo nhất, nhưng cuối cùng cũng chỉ là vô nghĩa.
Yêu em, anh đã làm biết bao nhiêu điều chỉ mong em được cảm thấy hạnh phúc khi ở trong vòng tay anh, anh bỏ nhà, bỏ quê hương, bỏ cửa hàng, để lên Hà Nội làm thuê cho người khác, chỉ mong ở bên em những phút giây hạnh phúc, nhưng em nào có hay…
Hôm nay là 27 tết rồi, cảm giác vẫn như bình thường, mình chẳng có gì là thích thú cho ngày tết năm nay cả, phải chăng năm nay mình không có gấu.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện Việt Nam