Tôi nhìn sang cô bé mà chẳng biết nói gì. Trong đầu tôi là một hỗn độn mơ hồ những cảm xúc. Chúng tràn ngập và xô lấn khiến cho tôi cất lời một cách khó khăn.
– Đi… nào em…
Cuộc sống là một chuỗi những quyết định, có người chọn cho mình lối đi này, cũng có người lại chọncho mình lối đi kia. Tùy hoàn cảnh, tùy hệ tư tưởng và tùy vào hoài bão mà mỗi người có lối đi riêng. Trong tình yêu cũng vậy. Tỏ tình hay không tỏ tình? Giữ chặt hay buông tay? Tiếp tục hay đầu hàng? Ai cũng có lựa chọn của riêng mình dẫu biết rằng hạnh phúc cuối cùng có một nửa phụ thuộc vào người còn lại.
Tình yêu chia làm bốn loại, bao gồm đúng người đúng lúc, sai người sai lúc, đúng người sai lúc và sai người đúng lúc. Đúng người đúng lúc và sai người sai lúc thì không cần bàn nhiều vì chúng quá rõ ràng rồi. Nhưng còn hai cái còn lại thì sao? Sai người, đúng lúc là khi người ta mất phương hướng và muốn tìm một người để khỏa lấp khoảng trống trong tâm hồn. Chỉ có điều người được tìm thấy không phải là người cần tìm, để đến khi người ta tìm thấy một nửa đích thực của mình thì người bị tổn thương nhiều nhất lại chính là người lấp chỗ trống kia. Đúng người sai lúc, theo tôi, còn buồn hơn. Cái suy nghĩ giá mình gặp người ta sớm hơn thì hay biết bao nhiêu là cực kỳ bức bối. Có người từ bỏ, có người kiên trì và cũng có người lại chọn cách được ở bên người đó của mình một thời gian ngắn rồi mới từ bỏ. QC là người chọn cách sau cùng… Tiếc một điều cô bé là em họ của HN. Cho dù HN chẳng còn tôi cũng không đáp lại, huống hồ gì…
– Em muốn đi đâu? Để anh dẫn đi – tôi cố cười.
– Rủ chị H với chị L chơi bowling đi rồi sau đó đi ăn – QC cười tươi rói như không có chuyện gì xảyra.
– Nhưng anh đã chơi bowling bao giờ đâu – tôi che mặt vì sự nhà quê của mình.
– Ra đó em chỉ. Dễ òm à…
Vậy là mọi chuyện đã quyết định. Về đến nhà tôi gọi cho hai nhỏ bạn. Được đi chơi ké, tụi nó gật đầu cái rụp mà không thèm băn khoăn chút gì. Bó tay.
Cũng may lần đầu chơi bowling của tôi không đến nỗi nào. Chơi được mấy game, cả đám lại rủ nhau đi ăn, vẫn là quán gỏi cuốn nước dừa hôm trước bốn đứa đi với nhau. Nhỏ L lên tiếng.
– Sao nay tự nhiên tốt tính lại rủ tụi tao đi chơi bời ăn uống vậy?
– … – tôi nhún vai chẳng đáp.
– Mai em đi chị ạ… – QC cười nhẹ.
– Mai em đi đâu? – Nhỏ H bất ngờ.
– Mai em phải về lại Pháp…
– Sao em bảo cuối tuần sau mà – nhỏ L tiếp.
– Dự định ban đầu là thế… hì… nhưng ba em về đây chị ạ – QC thở dài đánh thượt.
– …
– …
– …
Tất cả đều im lặng sau câu trả lời của em. Mọi chuyện đã quá rõ. Hôm nay là ngày cuối cùng cô bé ở lại đây. Mọi chuyện đến quá nhanh và đột ngột. Như vẫn chưa dám tin lời QC nói, nhỏ L hỏi lại vớicái giọng pha chút hy vọng.
– Sao em không năn nỉ ba em…
– Hihi. Ba em mà đã quyết thì có trời cản, chị ạ.
Bữa ăn hôm đó không vui như hai đứa bạn tôi mong đợi. Tất cả chỉ gói gọn lại trong ba hành động chính: Ăn, dặn dò và hẹn ngày gặp lại. Mặc dù chỉ mới gặp nhau được một tuần, nhưng tôi tin hai đứa bạn thân của tôi cũng rất quý QC. Ăn xong, tôi tính rủ hai nhỏ bạn đi chơi tiếp, nhưng tụi nó từ chối vì muốn dành thời gian ít ỏi còn lại ở đây của QC cho tôi nhiều hơn.
– Muốn đi đâu đây người đẹp – tôi quẩy quả quay sang hỏi QC khi hai nhỏ bạn vừa đi khỏi.
– Em không muốn đi đâu hết…
– Hở?
– Em muốn ở đây…
– …
– Em không muốn về – cô nàng nói với giọng nghiêm túc.
– Về đâu? Về nhà hay về bển?
– Bển mới ghê chứ – QC ôm bụng cười.
Tiếng cười của cô bé trong vắt như pha lê thảy vào không khi một dư âm khiến người nghe chộn rộn. Nhưng trong miếng pha lê trong suốt đó, tôi vẫn có thể cảm nhận được một thứ cảm xúc không khiến ngươi ta trọn vẹn. Nó giống như một tia sáng mặt trời chợt lóe lên ở một khoảnh khắc để sau đó lại mờ dần và tắt hẳn khi cụm mây đen ngòm ngang qua. Tiếng cười tiếp nối bằng nỗi buồn ấy cũng giống như quyết định của QC… thà rằng hạnh phúc trong một thời gian ngắn ở bên cạnh người mình thích còn hơn chẳng bao giờ có được. Lựa chọn là do em và tôi tin không bao giờ cô bé hối hận vì quyết định của mình cho dù mọi chuyện có tệ thế nào.
Tôi chở QC đến một nơi thật yên tĩnh. Trước biển, chỉ có tôi và em. Cả hai đều im lặng… Bất chợt cô bé cất tiếng hát…
Rightback where we started…
Falling apart at the seams…
You’ve tagged your name on my heart…
And I sat there and let it bleed…
Sweetheart so now this is goodbye…
I’mletting you go…
You’re letting me down…
Been caught in your reign and I almost drowned…
I’m letting you go, our love’s black and blue…
How many words does it take…
To say I’m through?
I… I… I… I’m, I’m Through…
I… I… I… I’m, I’m Through…
I… I… I… I’m, I’m Through…
I’m through with you…
Tôi nghe câu được câu mất nhưng vẫn lờ mờ đoán ra được ý nghĩa của bài hát. Cũng chẳng khó khăn gì mấy, người đang buồn có bao giờ hát nhạc yêu đời bao giờ!?
– Em sẽ quay lại đây chứ?
– Chắc không đâu ạ…
– …
– Nếu không thật lòng thì đừng nói ra…
– Sao cơ?
– Nếu anh không thật lòng muốn em quay lại thì đừng nói. Em thích sự thật dù nó đau lòng hơn là lời nói dối ngọt ngào…
– Ừm…
– Anh sẽ tiếp tục với HN chứ?
– Anh không biết nữa…
– Anh muốn nhưng lại không đủ can đảm phải không? – QC kéo lọn tóc ra đằng sau.
– Em muốn anh nói thật hay không muốn đau lòng?
– Em đau đủ rồi. Em đang nói chuyện với tư cách một người bạn. Anh cứ nói đi, chẳng sao đâu…
– Được thôi…
– Trả lời em đi. Anh sẽ tìm chị ấy chứ?
– Chắc chắn rồi – giọng tôi chắc nịch.
– Và sẽ yêu lại?
– Anh cũng mong điều đấy…
– Vậy được rồi…
– …
– Hứa với em làanh sẽ là người yêu tốt chứ?
– Anh mong mình làm được…
Tôi đáp lời của QC với một niềm vui len lỏi như dòng nhựa sống bỗng dưng tuôn chảy ồ ạt ở một cái cây khô cằn sau bao nhiêu lâu tàn rụi. Niềm hy vọng len lỏi cả vào trong góc kín nhất, nơi tôi đang cố giữ những hình anh còn sót lại của HN, để khơi dậy và hồi sinh nó. Ngay tại thời điểm đó, tôi đã biết tình cảm mình dành cho em chưa hề mai một, mà chỉ lấp ló ở một góc khuất nào đấy, và chỉ cần một niềm tin đủ lớn nó sẽ khẽ khàng bước ra như chưa có chuyện gì xảy ra. Đó là giá trị của tìnhyêu…
…
Ba QC cho phép em ngủ lại nhà tôi đêm cuối trước hôm em đi. Vả lại ba em cũng muốn em phải trực tiếp cảm ơn ba mẹ tôi vì những ngày em ở nhà tôi. QC vẫn ngủ với mẹ tôi… chắc chắn rồi.
Tôi cứ nghĩ đêm hôm đó mình sẽ khó ngủ lắm, ai dè tôi đã lầm. Với bản tính vô tâm vô ngã, tôi bắt đầu ngáy o o sau một lúc nằm nghĩ ngợi linh tinh. Dù vậy, tôi vẫn nhớ đặt báo thức vào lúc 5 giờ, trước nửa tiếng so với lúc ba sang đón em…
Đêm hôm đó, tôi có một giấc mơ kỳ lạ. Tôi mơ thấy mình đi lạc vào trong một khu rừng đẹp như truyện cổ tích. Tôi cứ đi mải miết mà không thể tìm thấy lối ra. Khi tôi bắt đầu hoảng loạn thì bỗng dưng nghe thấy một tiếng gọi từ đằng sau.
– Này chàng trai…
Không phải bụt, vì ông này tuy đầu tóc bạc trắng nhưng nhìn tây lắm. Cũng không phải thiên thần gì, vì tuy mặt tây thật nhưng ông này lại nói tiếng việt rất sõi và còn mặc áo the khăn xếp. Tôi tạm gọi cụ ông là Ange – bụt đi.
– Dạ. Cụ gọi con? – Tôi khoanh tay lễ phép đáp.
– Đừng gọi cụ, già lắm. Gọi ông thôi.
– Vâng.
– Con có muốn thoát ra khỏi chỗ này không?
– Dạ! Nếu con muốn ra thì con phải làm theo một điều kiện của ông phải không ạ?
– Sao con biết?
– Con xem phim hoài chứ gì…
– Đúng kịch bản rồiđấy…
– Điều kiện của ông là gì?
…
Tôi choàng tỉnh khi tiếng chuông hẹn giờ réo rắt vang, nhưng tôi không dậy, tôi vẫn nằm và chờ đợi. Chẳng biết tôi đang đợi thứ gì!? Chờ QC vào chào tôi hay sao? Không phải… Tôi không biết mình cứ nằm vậy bao lâu mà chỉ nhớ có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng em bước vào. Cô bé ngồi xuống giường và khẽ vuốt tóc tôi.
– Em phải đi đây. Cảm ơn anh vì tất cả…
Cô bé cúi người xuống, nhẹ nhàng thơm lên má tôi rồi đứng dậy, đặt một bức thư ở trên bàn và bước ra ngoài.
Đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao mình không dũng cảm ngồi dậy và chào QC một câu trước khi em đi. Tôi tin là cô bé biết tôi đã thức, nhưng cũng vì một lý do nào đấy em lại giả vờ như tôi vẫn còn đang ngủ. Hình như em cũng sợ sự chia xa như tôi thì phải. Tôi đủ mạnh mẽ để dám quay mặt, bước thẳng vào trong phòng chờ và không một lần quay lại đằng sau ngoái nhìn dù biết đằng sau có bao nhiêu người thân đang dõi theo. Nhưng rồi sẽ mềm lòng mà quíu chân ngay tức khắc khi có một người bật khóc. Đó là lý do tại sao dù xa nhà cả 5 – 6 năm trời và về nhà rất nhiều lần, nhưng chưa một lần mẹ dám đưa tiễn tôi…
Khi tiếng cửa đóng vang lên, tôi định bật dậy… nhưng rồi lại thôi. Phải cả chục lần như vậy. Và kết quả là tôi vẫn nằm bất động một chỗ mãi cho đến khi mẹ vào và lay tôi dậy.
– Sao con không tiễn em?
– Con chẳng biết nữa – tôi chống tay ngồi dựa vào đầu giường.
– Con trai lớn rồi chắc làm việc gì cũng suy xét. Mẹ tin con… – mẹ hiền từ vuốt tóc tôi.
Khi mẹ vừa ra khỏi phòng, tôi đến bên bàn, cầm lá thư của QC lên. Phong bì ở ngoài khá đẹp. Từ từ mở bức thư ra, ấn tượng đầu tiên là chữ của em nhìn khá con nít, tròn trĩnh và rất nắn nót. Chứng tỏ một điều cô bé đã dành mọi tâm tư, tình cảm vào những gì em để trong bức thư…
Anh à…
Khoảng thời gian ở đây tuy không lâu, nhưng thật sự em rất hạnh phúc cho dù đôi khi em cũng bật khóc vì nhận ra những thứ không phải của mình. Mặc dù vậy em chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình. Nếu cho em được quay lại, em vẫn sẽ quyết định như vậy… về đây, gặp anh và ra đi…
Em biết! Sẽ không ít người xem chuyện em về đây là không hay, là thiếu nữ tính, là bốc đồng… em chẳng quan tâm đến chuyện đó. Em làm theo những gì mình thấy đúng. Lẽ nào làm theo những gì con tim mách bảo là sai sao anh? Chỉ tiếc một điều, anh không phải là chàng trai dành cho em.
Anh biết không! Em chưa bao giờ trách vì anh không đáp lại tình cảm của em. Nếu em là anh, em cũng sẽ làm như vậy cho dù anh có một chút gì dành cho em chăng nữa. Nếu anh biết em trước, mọi chuyện có thể sẽ khác, và em tin mình sẽ có một cái kết trọn vẹn hơn.
Em thật sự rất trân trọng những ngày ở đây. Em đã rất vui khi nhận ra rằng chàng trai mình thích đúng với những gì mình tưởng tượng. Anh nhân hậu, không biết làm đau lòng người khác. Anh biết khi nào đúng khi nào sai. Anh là người vô tâm, nhưng anh biết khi nào cần phải quan tâm đến người khác. Và còn rất nhiều những điều khác nữa.
Anh không biết em đã hạnh phúc thế nào những lúc anh quan tâm đến em đâu. Em tin rằng những hình ảnh đó sẽ theo em đến suốt cuộc đời này. Mối tình đầu! Ôi, ngọt ngào những cũng thật đắng cay.
Cảm ơn anh vì tất cả…
Đã đến lúc em phải trả anh cho HN rồi…
QC.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện