Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Hương tình đầu » Phần 75

Hương tình đầu

Phần 75

Cả chiều tôi ngồi học anh văn trong sự giám sát nghiêm ngặt của QC. Công nhận cách học từ vựng em nói khá là hiệu quả khi vốn từ vựng của tôi được cải thiện rõ rệt sau này. Nhờ sự giúp đỡ của cô bé trong một thời gian ngắn ngủi tôi đã có phương pháp học tiếng anh hiệu quả, nhờ đó tôi đủ điểm IELTS để nộp hồ sơ đi du học ở một ngôi trường khá tiếng tăm. Tôi biết ơn QC rất nhiều.

5h chiều, sau 2 tiếng chăm chỉ luyện công, tôi quyết định không học nữa. Tôi có cái tật cứ học lâu là đầu óc lại xây xẩm, thế mới buồn cười chứ lị. Mẹ tôi bảo đó là bệnh lười mà tôi không tin, tôi nghĩ học cũng phải có giới hạn thì mới vào chứ cứ nhồi nhét không khéo xôi hỏng bỏng không.

– Uống gì anh lấy – tôi hất hàm.

– Nhà mình có nước gì? – QC lấy tay vuốt lông con Miu.

– Có nước lọc không đá và có đá.

– Thế mà hỏi như nhà hàng bán tạp hóa không bằng – em nguýt.

– Hehe… thế uống gì? – Tôi nhe răng cười.

– Có đá đi. Cho em nhiều đá vào. Đang nóng muốn chết – cô bé ra lệnh.

Nói điều em nhấc con Miu lên rồi xiết vào lòng. Con Miu ngày thường tròn quay như quả bóng, hôm nay gặp QC ôm, thân hình nó bị biến dạng trầm trọng. Tôi sợ QC mà cứ làm thế này kiểu gì cũng sẽ có ngày tôi không còn nhận ra con mèo thân thương của mình. Ấy vậy mà con Miu cứ nằm yên cho em bế, đôi mắt nó lim dim, gương mặt nũng nịu như một chú mèo con đang nằm trong lòng mẹ.

Nhắc đến con Miu tôi mới thấy tội nghiệp nó. Năm nay nó 2 tuổi, tính cả tuổi mụ là 3. Nói chung là đã đủ tuổi làm cha làm mẹ. Nó là con mèo gái. Tôi biết là nó cũng có khát khao làm mẹ như bao con mèo gái khác. Nhưng khổ một điều cả mẹ và tôi rất thương nó, chỉ sợ khi nó bầu bì nó mang con nó đi chỗ khác mà không về nữa, nên cả hai đã đi đến quyết định đau lòng là… đặt vòng năm nó tròn 1 tuổi. Có lẽ đó cũng là lý do tại sao càng ngày nó càng mập và sống như bà tướng trong cái nhà này. Nó thích cá, không có cá đừng hòng nó động vào. Cá mà có xương, nó nhè xương lại. Nói chung, nó là một con mèo con nhà lính, tính nhà quan.

Tôi cầm lon nước ngọt ướp lạnh dí vào cánh tay QC. Cô bé giật nảy người, khiến tôi cười bò.

– Lạnh quáaaaaa – em hét lên rồi cầm lon nước ngọt lao về phía tôi đang đứng.

Tôi xua tay đình chiến.

– Thôi thôi! Không chơi nữa.

Câu nói của tôi không những không khiến em bình tĩnh lại mà còn làm cho cô bé càng điên tiết hơn.

– Nghịch đã đời rồi bảo không chơi nữa hảaaa…

Tôi ù chạy trong ánh mắt bất lực của QC. Dại gì mà đứng lại. Khi đã chạy đến một chỗ an toàn, tôi quay lại ngó em. Cô bé đứng chống nạnh, mội bặm lại nhìn vừa tức cười vừa đáng yêu. Tôi tự hỏi mình rằng liệu QC có biết em đáng yêu thế nào…

– Tối nay em có muốn đi xem lớp anh tập văn nghệ không?

– Có chứ, hihi…

– Thật sự là không muốn cho em đi cùng chút nào cả – tôi tỏ ra suy tư.

– Why??? – Em trợn tròn mắt.

– Vì anh nằm trong đội múa phụ họa. Mà anh tự biết người anh cứng như gì ấy, nên kiểu gì cũng cơ hội cho em thỏa sức mà cười – tôi giải thích trong khổ sở.

– ĐẤY… LÀ… lý… DO… TẠI… SAO… EM… MUỐN… ĐI… – QC nói từng từ một cách rõ ràng và mạch lạc.

– Mà thôi! Anh nói thật đấy. Ở nhà đi. Buổi tối ra đường lạnh ghê lắm. Anh không cam lòng thấy em co ro như con mèo hen đâu – tôi năn nỉ em bằng cái giọng đầy thương cảm.

– Anh đừng lo, em chịu khổ quen rồi, bị thêm chút nữa cũng chả chết đâu mà lo… – em đáp với giọng nửa đùa nửa thật.

– Anh kệ em đấy. Lát nữa anh trốn…

Tôi nói thật chứ không nói đùa, vì lúc nói mặt tôi nhìn rất nghiêm trọng. Không biết sao, nhưng tôi có cảm giác nếu QC cứ nhìn chăm chú, kiểu gì tôi cũng sẽ mất bình tĩnh. Tôi hiếm khi mất bình tĩnh, thế nhưng kiểu nhìn của QC lại khác. Đôi mắt em bình thường rất lạnh, nhưng mỗi khi cười lại tạo cho người đối diện cảm giác ấm áp lạ thường. Đó là đôi mắt vừa khiến trái tim tôi có thể đóng băng lại, vừa khiến nó có thể tan chảy. Ừm… cô bé sở hữu một đôi mắt đầy cuốn hút…

Biết là tôi không hù, QC cứ kè kè theo tôi. Tôi nhặt rau giúp chị Hà, em nhặt theo. Tôi đi lên tầng, em lên tầng theo. Tôi vào phòng, em đứng ở cửa phòng. Tôi lôi con Cún ra tắm, em cũng định lôi còn Miu ra tắm nhưng bị tôi kịp thời ngăn lại. Đúng là hết thuốc chữa.

– Làm gì thế? Đến tối mới đi, sao theo sớm thế? – Tôi nhăn mặt.

– Ai biết được anh. Lẩn nhanh như trạch ấy – em nhe răng cười.

– Đồ đaoo…

QC chỉ nhún vai. Hết cách, tôi bỏ vào nhà. Cô bé vẫn chưa tha cho tôi.

– Anh đi tắm đấy! Định theo vào nhà tắm luôn hả?

– Nếu anh thích – em nháy mắt.

– Em có cần anh quỳ xuống lạy em không?

– Không. Chỉ cần chút anh cho em đi cùng là được – QC cười toe.

– Bó tay! Rồi! Mà nói trước cười anh là lần sau khỏi đi đấy – tôi hăm dọa.

– Không hứa – em lúc lắc cái đầu tinh nghịch rồi bỏ vào bếp giúp chị Hà.

Cứ ở cạnh mấy cô gái kiểu này dám có ngày tôi tăng xông mà chết bất đắc kỳ tử không chừng…

6h45 cơm nước xong xuôi, tôi giục em lên thay quần áo. Chỉ chờ tiếng cửa đóng lại, tôi lao ngay về phòng, vội vội vàng vàng thay quần jeans với áo phông rồi phóng xuống nhà lấy xe của bố. Mọi việc xảy ra trong vòng chưa đầy 1 phút. Tôi mở cửa lao xe đến trường mà không chờ QC…

– QC đâu rồi? – Mấy thằng con trai đến sớm thấy tôi đi một mình liền hỏi.

– Để ở nhà rồi. Cho đi để mà phá à? – Tôi đáp.

– Em họ mày dễ thương thật đấy M ạ – thằng Long lên tiếng.

– Em tao mà – tôi vuốt cằm.

– Con bé có bạn trai chưa?

– Tao cũng không rõ nữa, em tao kín tiếng lắm…

– Tao nghe thằng Linh bên lớp toán kể thằng Dũng bột đang có ý định tán QC…

– Tao thách cả nhà nó đấy – tôi hừ mũi.

– Mày đừng chủ quan. Nó không phải là cái loại mèo mả gà đồng đâu. Tốt nhất bảo QC tránh xa nó ra…

– Tao nhắc con bé rồi. Đừng lo. Có chết tao cũng không cho nó có cơ hội đâu – tôi vỗ vai thằng bạn thay cho lời cảm ơn.

– Ừ. Tao nhắc thế thôi. Mà đéo biết sao 7h rồi mà mới có mấy mống thế nhỉ? – Thằng Long quay đầu nhìn xung quanh.

– Biết thế đi muộn muộn chút cho rồi – tôi bực mình.

Đi muộn thì lúc đấy QC đã chuẩn bị xong, tức là tôi có muốn cũng không trốn được. Tự dưng tôi thấy lương tâm của mình hơi day dứt. Không biết tôi có quá đáng không khi để QC ở nhà như vậy… Ngồi suy nghĩ thêm 10ph, tôi quyết định phóng xe về để đón em. Vừa ra đến cổng tôi gặp ngay 2 xe máy đang đi ngược lại. Tiếng nói cười râm ran, là của nhỏ H, nhỏ L với QC. QC đang ngồi sau xe nhỏ L. Em nhìn thấy tôi, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc…

– Mày đi mua cái gì mà QC phải gọi điện cho tao đến đón đó? – Nhỏ L hỏi dò.

– À, ừm… tao… – tôi tỏ ra ấp úng.

– Định đi đâu đấy? Lớp mình đến hết chưa? – Nhỏ H tiếp.

– Còn vài ba mạng nữa thôi – tôi để chân xuống đất đẩy ngược xe lại, nhường đường cho 2 nhỏ bạn.

Hình như QC giận tôi. Từ lúc đến, em không thèm nhìn tôi thêm một lần. Tôi như đứa trẻ phạm lỗi mon men đến gần rồi ngồi xuống cạnh em. Tôi không hỏi cũng chẳng nói gì, chỉ ngồi như vậy cho đến khi cô bé đứng dậy và bỏ đến ngồi trên băng ghế quanh một gốc cây khác. Tôi đứng dậy theo và từ từ tiến đến ngồi cạnh em.

– Em có cảm giác là mình đang làm phiền anh – bất ngờ QC quay sang nhìn tôi.

Tôi không biết đáp trả thế nào mà chỉ biết ngồi im.

– Nếu anh trả lời là đúng. Em hứa danh dự ngày mai em sẽ đổi vé để về ngay – giọng QC đầy chất thép. Sau này ai mà lấy nhầm cô bé này chắc là không thét.

– Thật ra… anh đang định quay về đón em.

– Tại sao không phải đi cùng từ ban đầu mà đi rồi anh mới định quay lại? – Giọng em nhỏ xíu nhưng lại có sức mạnh không tưởng. Tôi ngồi nghe mà muốn toát mồ hôi hột.

– Cho xin lỗi đi…

QC không đáp mà em cúi xuống cầm một lá bàng khô lên.

– Em nói một lần và chỉ một lần thôi – QC làm cái mặt nghiêm trọng.

– Đây là anh – em lấy ngón tay chỉ vào cái lá bàng đang cầm. Tôi gật đầu, nuốt nước miếng đánh ực.

– Nếu anh mà còn làm em buồn, thì cuộc đời của anh sẽ giống cái lá này – dứt lời em lấy tay bóp vụn chiếc lá bàng khô nghe rào rạo. Tôi thấy mà sởn hết da gà.

– Anh biết chưa? – Em nhấn mạnh. Tôi gật đầu như cái máy.

– Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, Nếu mà có lần sau đừng trách sao một người nhân hậu và xinh đẹp như em lại độc ác đến thế…

Tôi bật cười sau câu nói của cô bé. QC nhìn tôi, em cũng cười theo. Tôi thò tay bứt một chiếc lá bàng tươi và đưa ra trước mặt em.

– Nếu mà có lần sau cuộc đời anh sẽ như chiếc là này. Em bóp lại cho anh xem – tôi nhét chiếc lá vào tay em rồi mím môi cười.

Cầm chiếc lá huơ huơ trước mặt, QC nhún vai.

– Với trường hợp này phải vò, phải xé, anh ạ…

Bất ngờ, cô bé dịu giọng.

– Chẳng còn lâu đâu, M à. Em muốn sau khi em rời xa nơi này, mỗi khi em nhớ về chỉ toàn là kỷ niệm đẹp. Hãy giúp em thực hiện điều đó, nhen anh…

QC nhìn tôi, đôi mắt em thật ấm áp. Tôi có thể cảm nhận được cả trái tim, cả tâm hồn của em trong câu nói.

Không hiểu sao tôi lại có cảm giác khi QC ra đi em sẽ rời xa tôi mãi…

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất