I can be your hero, baby. I can kiss away the pain. I would stand by you forever. You can take my breath away.
Tôi nhớ em, nhớ cồn cào. Tôi không quan tâm vì lý do gì em để tôi lại. Tôi cần em. Tôi không cho phép mình hèn nhát, không dám đương đầu với thử thách, để em tuột khỏi tay và bước đi dễ dàng.
Tôi: Anh biết em đang có nỗi khổ riêng.
Tôi: Nhưng hãy cho anh cơ hội để cùng em vượt qua trở ngại đó được không?
Tôi: Anh không sợ thử thách.
Tôi: Anh chỉ sợ mất em.
Tôi: Anh thích em. Càng ngày, tình cảm anh dành cho em càng mãnh liệt. Anh không biết làm thế nào để xóa, để quên nó bây giờ.
Tôi: Chẳng phải em cũng thích anh sao?
Tôi: Em can tâm bước một mình như thế à?
Tôi: Đừng “ích kỷ” khư khư giữ nỗi đau cho riêng mình. Hãy để cho anh được chịu cùng.
Tôi: Em có biết anh thương em nhiều như thế nào không?
Tôi để lại rất nhiều tin nhắn không chỉ đêm hôm đó, mà cả một tuần liền. Nhưng tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một sự im lặng, sự im lặng kéo đi cùng hy vọng em thay đổi suy nghĩ của tôi. Chưa bao giờ tôi thấy em lạnh lùng và dứt khoát như thế. Em vô cảm với nỗi đau, sự day dứt và nỗi nhớ chất chứa tôi dành cho em. Em tàn nhẫn quá. Không thể tìm cách liên lạc với em, tôi xuống nước, đồng thời nhờ Hân tác động.
Tôi: Ý em đã quyết, anh nói cũng vô ích.
Tôi: Anh chỉ xin em cho anh được gặp em một lần.
Tôi: Nếu như sau lần này, em vẫn giữ quyết định, anh sẽ dừng lại.
Tôi: Và ngay lập tức BIẾN MẤT KHỎI CUỘC ĐỜI EM…
Thương em quá. Giá mà được ở gần, có lẽ lúc này tôi sẽ chạy ngay đến bên em, ôm em vào lòng và vỗ về “có anh đây rồi, đừng sợ nhé”. Điều đó có thể sẽ không giúp em nguôi ngoai ngay, nhưng chắc chắn làm em nhẹ lòng đi nhiều lắm. Bây giờ, tôi thật sự bất lực…
Thêm một tuần nữa vắng em. Tôi vẫn giữ thói quen là đi học về chạy vào phòng và mở máy lên ngay, vớ hy vọng sẽ thấy tin nhắn em để lại. Nhưng lần nào cũng vậy, cửa sổ offlines vẫn trắng tinh. Tôi gọi cho Hân thì lần nào cũng “Hân đi ra ngoài rồi con”, là giọng của mẹ Hân. Hình như em cũng dặn Hân không được nói chuyện với tôi. Tôi điên cuồng để lại tin cho Hân, năn nỉ có, trách móc có, sướt mướt cũng có. Giống em, Hân cũng chẳng buồn trả lời tôi. Rồi…
Nàng: Anh làm phiền tôi và bạn tôi quá.
Nàng: Được, tối nay tôi sẽ gặp anh.
Nàng: Mà anh cũng đừng hy vọng gì cả.
Nàng: Vô ích thôi.
Nàng: Tôi chẳng yêu thương gì anh đâu.
Nàng: Là do tôi tự tưởng tượng ra thôi.
Nàng: Tối nay, giờ cũ.
Nàng: Chào anh.
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện