Tôi đánh bài với lũ bạn toàn bị tụi nó xem là cái máy ATM miễn phí, nhưng được cái thua xíu là tôi nghỉ không chơi nữa làm tụi nó tiếc điên. So với lũ bạn thì tôi gà, nhưng so với chị Hà với QC thì không bao giờ. Tôi rất tự tin. Chị Hà rủ tức là cũng biết chơi, nên dễ dàng chứng minh được QC gà nhất. Gà nhất thì chuẩn bị lùa gà thôi, tôi mỉm cười đắc thắng…
Nhìn tôi cứ tủm tỉm cười, QC hừ mũi.
– Anh làm gì mà cứ như mới trúng sổ số vậy…
– Còn hơn là trúng sổ số ấy chứ. Anh đang nấu nước chuẩn bị luộc gà – tôi che miệng cười.
– Gà nào?
– Đây và đây – tôi chỉ em rồi quay sang chị Hà, miệng thì không ngừng cười.
– Tự tin quá hen?
– Chứ sao…
– Giỏi lắm…
Cô bé nheo nheo đôi mắt rồi gật gù cái đầu khiến tôi hơi chột dạ, nhưng vẫn cố gắng nói cứng để chứng tỏ sự chuẩn man của mình…
Ván đầu tiên, QC chia. Tôi bốc lên 4 con heo. Thấy mà thương. Tôi không hạ xuống vội, tôi chờ chị Hà với QC bốc bài lên, xếp xong xuôi tôi mới ung dung hạ 4 con heo xuống.
– 4 Con heo. Về trắng. 2 người quỳ nhá – tôi nhăn nhở.
– Hic. Gì mà đen dữ vậy nè – chị Hà than thở.
– Sao anh không hạ xuống luôn mà chờ em chia, bốc rồi sắp xếp xong xuôi mới hạ – QC nhăn nhó.
– Thích. Làm vậy cho tức chơi – tôi hất mặt.
– Nhớ đó – QC dứ dứ nắm đấm hăm dọa.
Tôi chả sợ mà chỉ thấy lòng vui phơi phới. Chọc em tức là tôi hạnh phúc rồi…
Ván thứ 2, tôi chia bài. QC để cái mặt lạnh tanh làm tôi không biết bài em đẹp hay không. Chị Hà thì cười như nông dân được mùa, chắc là có hàng nóng rồi. Thôi có heo đành né chứ sao giờ. Chiến thuật ván này rút lại còn… né chị Hà, dìm hàng QC. Tôi bốc bài lên. Nhìn không đến nỗi nào. 5 Đôi dải từ bé đến lớn, cộng với 2 con lẻ và 1 con heo rô…
– 3 Bích đi trước phải không chị? – QC hỏi rồi bắt đầu quỳ.
– Ừ! Ván trước trắng nên ván này 3 bích đi trước – chị Hà đáp rồi lục đục chống tay quỳ theo.
Nhìn 2 người quỳ, mình tôi ngồi mà sướng râm ran…
QC nhẹ nhàng thảy sảnh từ 3 đến J xuống rồi đưa tay vuốt tóc. Tôi nhìn thấy mà muốn đứng tim thay. Tôi với chị Hà chịu chết. Em quăng tiếp sảnh từ 10 đến Q. Bài tôi toàn đôi lấy đâu ra. Tôi nạt chị Hà.
– Chị! Bắt QC lại – tôi để ánh mắt tha thiết.
– Bắt chứ – chị cười hì hì rồi nhẹ nhàng ném sảnh to hơn xuống. Chưa bao giờ tôi thấy chị dễ thương như vậy.
– Hay quá chị – tôi đưa ngón cái trước mặt chị.
QC chẳng nói chẳng rằng, em nhún vai rồi lật con cuối cùng heo cơ lên để show hàng rồi xếp bài tỉnh queo. Tôi nhìn con heo mà nước mắt đầm đìa. Giờ chỉ có mong solo với chị Hà để tránh chót thôi.
– Chị đánh đôi hay sảnh đi – tôi dương đôi mắt ngây thơ nhìn chị.
– Chị ăn đủ muối Iốt mà…
Chị quăng con lẻ xuống… Vấn đề là QC ngồi sau chị Hà. Theo luật QC tới trắng. Chị Hà đương nhiên về nhì vì đã ra được bài. Tôi về chót.
– Đen quá! – Tôi quăng bài úp xuống, mặt méo xệch.
– Ây anh! Đi đâu mà vội mà vàng. Xem bài nào – QC cười hích hích.
– Ai da! 1 con heo đỏ. Quỳ thêm 2 ván nhen. Thương heo đỏ của chị ghê! – Nói điều QC hôn chụt vào con heo rô của tôi. Nhìn thấy mà ghét.
Ván thứ 3, chị Hà nhất, tôi vẫn bét. Tình hình là giờ còn mỗi tôi quỳ…
Càng đánh, QC với chị Hà càng chứng tỏ sự pờ – rồ của mình, tôi lộ nguyên hình là con gà thứ thiệt. Tôi bị quỳ mà cùng lắm là về nhì, nên không thể ngồi. Chặt heo thì lại không có hàng. Đen gì mà đen vãi…
Tôi quỳ liên tiếp 7, 8 ván đến mức hai đầu gối tê rần. Kiểu này có mà quỳ đến tết. Bỗng dưng ông trời thương tôi khi tiếng chuông cổng reo lên.
– Nghỉ! Nghỉ! Mẹ về! Mẹ ơi con nhớ mẹ quá.
Tôi la lên rồi chạy ù ra ngoài cổng bỏ lại đằng sau tiếng cười nắc nẻ của em và chị Hà. Đúng là không cái nhục nào giống cái nhục nào…
Mẹ tôi về thật. Bà hỏi thăm mọi người rồi rủ QC ra cửa hàng tạp hóa để mua vài thứ. Em ngoan ngoãn nghe lời. Tôi không bất ngờ lắm vì thái độ quan tâm của mẹ dành cho QC…
Nhà tôi có 3 anh em trai. Tôi là con út. Tôi nghe mẹ kể ngày xưa lúc mang thai tôi, mẹ tôi mong tôi là con gái cùng với lý do nhà con trai đủ rồi, cần 1 cô con gái để sống cho tình cảm. Lúc sinh tôi ra, mẹ tôi hơi buồn một tẹo vì mong ước của mình không thành hiện thực. Nhưng bà có một điều an ủi, hồi nhỏ xíu tôi nhìn như con gái: Da trắng bóc, môi đỏ như son. Tôi biết trong thâm tâm của mẹ tôi chưa bao giờ bà thôi ao ước mình có một đứa con gái. Đấy cũng là một phần lý do tại sao mẹ tôi muốn QC ở nhà tôi…
Tôi dắt xe ra cổng cho mẹ. Chờ hai người đi khuất, tôi mới đóng cửa, lên phòng học bài…
…
Trước khi học bài, tôi mở máy lên mạng để xem tin tức. Mở yahoo messenger, thì có một vài dòng offlines để lại cách đây chừng vài phút.
Người lạ: Cháu là M phải không?
Người lạ: Khi nào cháu online, cháu liên lạc với cô nhé. Cô là mẹ của QC.
Ra là mẹ của QC. Tôi lách cách gõ bàn phím trả lời.
Tôi: Vâng cháu là M đây ạ. Cô có online không?
Mẹ QC: Cô chào M. Cô tên Kim…
Tôi: Dạ. Cháu chào cô…
Mẹ QC: Người miền Nam hay xưng con phải không? Cháu cứ xưng con cho nó tình cảm: Cười:
Tôi: Dạ vâng. Cô muốn gặp con có chuyện gì ạ?
Mẹ QC: Cô muốn nói chuyện với chàng trai mà con gái cô lăn lội cả 1/4 vòng trái đất về gặp, để xem xem chàng trai ấy như thế nào…
Tôi: Nói thật là con rất bất ngờ khi QC về đây…
Mẹ QC: Con bé nó vậy đó. Thích làm theo ý mình. Nó bề ngoài lạnh lùng, nhưng thật ra là một người rất tình cảm…
Tôi: Con cũng thấy thế…
Mẹ QC: Chưa bao giờ cô thấy QC của cô dành nhiều tình cảm như đối với con…
Tôi: Hì…
Mẹ QC: Nếu cô không lầm thì con là mối tình đầu của nó…
Tôi: Thật hả cô? – Tôi hỏi pha chút ngạc nhiên.
Mẹ QC: Ừ.
Tôi: Sao con không nghe QC nói gì?
Mẹ QC: Con gái cô kín tiếng lắm…
Tôi: Con… không biết phải nói gì…
Mẹ QC: Cô hiểu những gì con đang nghĩ…
Tôi: Cô đoán được?
Mẹ QC: Không phải đoán mà là chắc chắn. Con quên cô là bác sĩ tâm lý à?
Tôi: Hi hi. Vậy cô đoán xem con có đang thích QC hay không?
Mẹ QC: Đánh đố cô hả?
Tôi: Dạ con không dám…
Mẹ QC: Nói chuyện ngoài đời thì cô còn biết chứ chat như này hơi khó. Hmm, cho cô đoán tương lai đi nhé…
Tôi: Dạ vâng. Nghe có vẻ hấp dẫn…
Mẹ QC: Bây giờ con mới chỉ có cảm tình, nhưng tương lai con sẽ thích QC của cô đấy…
Tôi: Hì…
Mẹ QC: Đừng nghĩ theo kiểu “con múa mẹ khen hay” mà thực sự tính con bé rất hay…
Tôi: Có cách nào tránh được không cô? – Tôi lo lắng.
Mẹ QC: Cô không biết: Cười: Con bé ở nhà con cứ khen ba mẹ con mãi thôi. Con cho cô gửi lời hỏi thăm và cảm ơn đến ba mẹ con nhé…
Tôi: Dạ vâng, con cảm ơn cô.
Mẹ QC: Và… chăm sóc QC dùm cô…
Tôi: Con sẽ cố…
Mẹ QC: Có người đến khám rồi, cô nói chuyện với con sau nhé. Chào con.
Tôi: Con chào cô.
Cuộc nói chuyện ngắn với mẹ QC cho tôi biết một điều quan trọng, đó là tôi là mối tình đầu của em. Như HN đã nói trong một bức thư nàng gửi, tôi muốn trích lại nguyên văn…
Anh là một người con trai lý tưởng, anh chẳng thua kém ai cả, vậy mà anh nói là anh chưa thích ai thì chắc là trái tim và ý chí của anh mạnh mẽ lắm. Em đã rất vui khi anh nói em là người đầu tiên anh thích, nhưng giá như không phải như thế thì em sẽ thanh thản hơn. Em không muốn lần đầu tiên anh thích một người con gái mà lại gặp phải đau khổ và bị tổn thương, em thực không muốn chút nào. Em đã từng nghĩ hay là mình dành cho anh những khoảng thời gian tuy ngắn nhưng sẽ hết sức đẹp đẽ, để anh bớt đau khổ khi em đi xa, nhưng nếu làm như vậy thì anh sẽ lại càng khổ hơn, anh sẽ khó quên em hơn…
Giá mà tôi không phải là người đầu tiên QC thích. Tôi không hề muốn lần đầu tiên QC thích một chàng trai lại khiến cho cô bé gặp phải đau khổ và bị tổn thương. Một lần nữa tôi phải thốt lên ước gì QC không phải em họ của HN. Nhưng cuộc đời thật tréo ngoe, nó luôn biết cách mang đến cho người ta những bất ngờ chỉ có trong mơ…
Tôi lên sân thượng, nằm dài xuống sàn đất. Câu nói của mẹ QC vô tình dằn vặt tôi. Tôi bần thần nghĩ về hai chữ tình đầu…
Hoa đầu mùa bao giờ cũng đẹp…
Nắng đầu mùa bao giờ cũng say…
Mối tình đầu bao giờ cũng vậy…
Rất đậm đà nhưng rất đắng cay…
Chẳng lẽ tình đầu nào rồi cũng chia ly, tình đầu nào cũng sẽ dang dở…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện