Sau khi giúp chị Hà rửa rau, QC giúp tôi dọn chén đũa ra bàn và sau khi ăn xong cô bé còn giúp chị Hà tráng nước rồi úp lên giá. Mẹ tôi mặc dù là người cực kỳ khó tính, nhưng trước ý thức đó của em, mẹ cũng phải gật gù với tôi.
– Con bé biết điều lắm…
Trong bữa ăn, do vẫn còn ngại nên QC không nói năng nhiều. Bố mẹ tôi hỏi thì em mới trả lời còn không thì tập trung ăn hoặc thi thoảng liếc lên màn hình ti vi. Nhìn cô bé khép nép như gái mới về nhà chồng, tôi vừa buồn cười vừa thương. Sau khi ăn uống xong xuôi, QC đòi tôi.
– Hôm qua em đến chưa gặp con Miu với con Cún nhà anh. Dẫn em đi xem đi…
Miu là tên con chó, còn Cún là tên con mèo nhà tôi. Tên của chúng là do tôi đặt. Tôi cố tình đặt vậy thứ nhất để giải quyết khâu sốc, thứ hai là khi cho ăn, gọi tên 1 trong 2 con, con còn lại sẽ tự động chạy đến. Một công đôi việc. Mà nói thì nói vậy chứ 2 con hâm đấy có gọi bằng một cái tên trên trời thì cũng chạy đến như thường. Đần hết biết!
[Nãy giờ nói đùa đấy. Cún là con chó, còn Miu là con mèo nhé]
Cún là con chó Nhật, lông trắng muốt. Nhìn nó như một cục bông khổng lồ, dáng đi lý la lý lắc nhìn thật buồn cười. Còn Miu là con mèo mập, tai cụp, thuộc giống Scottish Fold với bộ lông màu xám – đen. Con Cún là do học sinh mẹ tôi tặng, trong khi Miu được cậu tôi mang từ nước ngoài về trong một chuyến công tác. Mẹ tôi thương yêu chúng như những đứa con của mình, không phải bởi vì chúng là những món quà vô giá từ những người yêu quý mẹ tôi, mà bởi vì trái tim của bà sinh ra là để dành yêu thương cho vạn vật…
– Miu ơi! Em xinh quá đi QC vừa tấm tắc khen vừa lấy ngón tay gãi gãi vào cổ con mèo.
Con Miu bị chạm đúng huyệt nên hai mắt lim dim, người đờ ra như say thuốc. Con mèo nhà tôi bình thường rất khó, không dễ để người lạ vuốt ve vậy mà không hiểu sao hôm nay lại mất hết nam tính như này. Tôi thích nhìn con gái cưng nựng mấy con vật cưng, vì lúc đó nhìn họ thật đáng yêu. Chỉ có những người yêu chó, mèo mới biết được chúng thích nhất được gãi ở cổ, sau đó là đến bụng…
– Còn Cún đâu ạ? – Giọng QC phấn chấn.
– Anh có quản lý nó đâu mà biết…
– Anh tìm nó cho em đi… – cô bé nài.
– Đi ngủ đi. Chiều còn đi học chuyên đề…
– Một lát thôi mà anh. Nhanh đi… em chờ – QC vừa giục vừa siết chặt con Miu vào lòng.
– Em ôm vừa vừa thôi, nó tắt thở bây giờ – tôi lo lắng khi thấy thân hình con Miu bị biến dạng, trong khi chân bắt đầu chạy đi tìm con Cún cho em.
Con Cún mới được chị Hà tắm rửa nên đang nằm phơi nắng ở bãi cỏ phía sau nhà. Tôi biết rõ sở thích con này, nên không khó để tôi tìm nó. Nhìn nó nằm đỏng đảnh thật. Cẳng tay cẳng chân dạng hết cả ra, đôi mắt nhắm nghiền thiu thiu ngủ như quý tộc đang hưởng thụ cuộc sống.
Tôi búng tay cái tách. Nghe thấy, tai con Cún dỏng lên, đầu nó quay loạn xa tìm xem âm thanh được phát ra từ đâu. Thấy tôi, nó hớn hở ra mặt, liền lật đật chạy đến, đuôi vẫy nhặng xị cả lên. Tôi quỳ một chân xuống, xoa đầu rồi lấy tay gãi gãi vào cổ nó. Con Cún được gãi đúng chỗ ngứa liền lật ngửa ra giơ hai tay hai chân lên trời, mắt nhắm tịt như muốn nói đừng làm vậy nữa, không tui sướng chết mất…
Bỗng đằng sau có tiếng bước chân đi lại. Ngửi thấy mùi người lạ, con Cún bật dậy nhanh như thoắt, rồi lùi lại hai bước. Nó bắt đầu sủa um lên. Tôi quay lại xem ai, thì ra là QC. Tôi đưa ngón tay lên miệng ra dấu im lặng, con Cún không sủa nữa, nhưng vẫn đứng thủ thế, miệng gầm gừ không dứt.
QC nhẹ nhàng đưa miếng thịt trước mặt nó. Con Cún liếc tôi. Tôi gật đầu. Nó rón rén từng bước đi lại gần chỗ bàn tay QC rồi ăn miếng thịt ngon lành. Ăn xong nó còn lịch sự liếm láp sạch bong rôi mới lững thững nằm thụp xuống cạnh chân tôi.
– Khôn ghê… – QC vừa nói vừa vuốt lưng con Cún.
…
Chiều đi học chuyên đề tôi lấy xe của mẹ đi vì hôm nay mẹ không có tiết. Dắt xe ra khỏi cổng, vừa leo lên xe chưa kịp chuẩn bị gì thì QC đã trèo lên mà không thèm báo trước làm tôi mất đà suýt ngã. Tôi quay xuống.
– Bình tĩnh. Làm gì mà sồn sồn vậy…
– Ai bảo… – cô bé cười tít mắt, đáp.
– Bảo gì? Mà sao trời nắng chang chang thế này không mặc áo khoác ngoài vào cho khỏi nắng…
– Em quên rồi…
Tôi xuống xe định chạy vào nhà lấy cho em mà sực nhớ ra mình đã khóa cửa. Định mở cặp lấy chìa khóa nhưng sợ muộn, tôi đành cởi áo khoác của mình rồi ra lệnh cho em.
– Đưa hai tay ra.
QC ngoan ngoãn làm theo lời tôi. Tôi lần lượt luồn hai ống tay áo vào tay QC. Mặc xong, tôi giả vờ khó chịu.
– Như con nít. Lần sau là cho ở nhà đấy.
Tôi thấy QC chẳng trả lời gì, mặt cứ cúi gằm xuống, hai má khẽ đỏ…
Sau này tôi mới biết nhưng hành động quan tâm rất nhỏ như thế dễ đánh gục con gái lắm, bởi vì nó xuất phát từ tấm lòng. Tôi quan tâm đến QC theo cách hoàn toàn tự nhiên, mà không có mục đích gì khác. Tôi đâu biết hành động tuy nhỏ đó của tôi lại có sức công phá dữ dội như vậy…
…
Chiều nay là buổi thứ ba QC đến lớp tôi học. Ngoài bị mấy thằng cô hồn trong lớp tăm tia, còn có thêm mấy ông giời lớp khác nữa. Vừa mới đến hôm trước là hôm sau cả trường đã biết tin, nhanh thật. QC đi cạnh tôi mà tôi nghe nhiều tiếng bàn tán không dứt. Được cái những lúc như vậy em làm cái mặt lạnh nhìn rõ kiêu. Nhưng, đâu có ai biết đằng sau bộ mặt lạnh như băng đó lại là một cô bé ẩm ương – có tính cách cực kỳ thú vị. Và cái thú vị đấy không phải ai cũng có may mắn để hay…
Buổi chiều, sau khi giờ chuyên đề kết thúc, tôi dắt xe máy ra cổng trường. Vừa ra đến nơi tôi đã thấy hai nhỏ bạn thân cùng QC đang chờ. Mặt tôi xụ xuống. Thấy thế con H hỏi.
– Thái độ gì đấy. Được đi với người đẹp mà thế hả?
– Ừ đẹp… mày không thấy người tao đầy vết cắn của cá sấu hả?
– Ý là sao? Là chê tụi tao xấu hả – con L nạt.
– Mình không có ý đó. Nhưng mình rất thích suy nghĩ đó của bạn… – tôi nhe răng cười nham nhở.
– Ngon lắm. Mày cũng dám nói QC xấu hả? Nhỏ này hỏi câu oái oăm dễ sợ.
Tôi quay sang nhìn QC thì thấy em cũng đang nhìn tôi… Nghĩ một lúc tôi mới dám trả lời.
– Tụi mày dưới trung bình, còn QC thì… cao hơn chút.
Mặt QC tiu nghỉu, tôi mặc kệ. Tôi không bao giờ khen ai trước mặt, chắc QC không biết tính này của tôi. Nói thật, cỡ như cô bé cây si không ít, chẳng cần lời khen của tôi làm cái gì.
– Tính nó vậy đó, không bao giờ khen ai. Em đừng có buồn – con L lên tiếng.
– Dạ – mặt QC giãn ra thấy rõ.
– Thôi đi nhanh! Không muộn rồi – tôi khua tay giục.
Tôi chở QC, còn con L đi với con Hằng. QC ngồi cách xa tôi một đoạn kha khá chứ không dám ngồi sát.
– Anh là con trai mà thân với hai chị nữ, hay vậy – QC hỏi tôi.
– Tụi anh chơi với nhau từ lúc còn để chỏm. Một nhóm 4 – 5 đứa, trong đó có 2 đứa con gái là chị L với chị H. 2 Đứa còn lại thì học khác trường cho nên cũng ít gặp nhau.
– Anh hay thiệt. Chơi với con gái mà vô tư ghê…
– Hay gì đâu. Hoàn cảnh đưa đẩy cả. Có bạn thân là con gái hay bị dị nghị lắm…
– Dị nghị thế nào?
– Nhiều người không có tin vào tình bạn thân, trong sáng giữa nam với nữ. Người ta nghĩ điều đó không thể xảy ra…
– Em cũng từng nghĩ vậy, nhưng gặp anh và mấy chị đó thì em tin rồi… Aaaaa ước gì em cũng có một người bạn thân là nam nhỉ?
– Anh không thân với em còn gì?
– Trừ anh ra…
– Sao lại trừ anh?
– Anh để làm thứ khác chứ không phải để làm bạn.
– Để làm gì?
– Đừng có giả khờ…
– Anh chưa thấy ai con gái mà lì như em…
– Nếu không lì thì chẳng còn là em nữa… nhớ nghen anh – cô bé thủ thỉ rót mật vào tai tôi.
QC cười trước làm tôi cười theo. Tự nhiên tôi muốn cười chung với em vậy thôi.
Người ta nói mật ngọt chết ruồi. Tôi không phải là ruồi, tôi là Đường Tăng, vậy mà cũng muốn liểng xiểng theo câu nói của em. Cô bé này sẽ còn làm khổ tôi dài…
Trên cây, tiếng chim họa mi lảnh lót vang lên. Xung quanh tôi, những tia nắng khoác tay nhau nhảy múa như những vũ công thực thụ. Tiếng gió luồn qua kẽ lá ngọt ngào như tiếng dương cầm đang xướng lên bản tình ca.
Màu nắng hay là màu mắt em… mà sao tôi thấy trong lòng chộn rộn một niềm vui…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện