Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Hương tình đầu » Phần 55

Hương tình đầu

Phần 55

Tôi sững người lại, tim như muốn rớt ra ngoài. QC không mặc… áo khoác, mặc dù cô bé bật điều hòa lạnh run người.

Tôi nhìn lướt qua căn phòng con nhà khá giả có khác, ở cái phòng sang thấy ớn. Em mặc áo thun với quần lửng đang nằm trên giường ôm gối ôm, mặt thì quay vào phía tường trong. Quần áo tôi chịu, chả biết miêu tả thế nào. Các bạn thông cảm, tôi chỉ biết mấy thứ bao gồm quần jeans, quần kaki, áo thun, áo sơ mi, quần đùi, quần lửng, hết. Chứ mấy thứ áo kiểu, áo kiếc của con gái thì bó tay toàn tập. Nghe nhức đầu lắm. Nhiều khi đi mua quần áo tặng cho đứa bạn thân toàn phải mang theo ảnh chụp lấy từ trên mạng. Hài không thể tả.

Tôi nhìn đồng hồ thì đã là 4 rưỡi chiều.

– Ngủ như chết vậy mà đòi theo anh học à – tôi vừa nói vừa kéo hết rèm cửa ra cho ánh sáng vào phòng.

– Á! Chói em – QC vừa hét lên be bé vừa chui vào chăn trốn.

– Dậy mau. Định làm nũng hả – tôi ráng kéo cái chăn ra khỏi người em.

– Khônggggg! Đi ra – QC kháng cự mạnh mẽ. Tay thì giữ chặt cái chăn, miệng thì la oai oái.

Tôi kéo mãi mà chẳng thế nào ra được. Em ôm chặt quá. Với lại tôi cũng ngại đụng chạm nên nắm mấy chỗ chả có điểm tựa gì. Mẹ tôi có dặn là nam nữ mà ở gần nhau nhiều quá dễ bị nghiện và con gái sẽ bị sưng bụng nên tôi đâm lo. Cứ phải giữ mình trước cho nó lành.

– Khỏe thế!? Có dậy không thì bảo – tôi dừng lại thở, không co kéo nữa mà đứng thẳng lưng, hai tay khoanh trước ngực.

Chờ mãi, chẳng nghe thấy tiếng trả lời mà chỉ thấy cái chăn thi thoảng lại rung lên. Tá hỏa. Tưởng có chuyện gì, tôi lật đật lật chăn ra thì thấy QC đang úp mặt xuống gối cười rũ cả lên, người rung bần bật. Thấy mình bị ăn quả lừa, tôi điên lên lấy hai ngón tay cù vào gan bàn chân của em… Bị bất ngờ với cả chắc cũng có máu buồn trong người nên em giật nảy người. Hai chân thu lại ngay tắp lự.

– Giỡn mặt hả… – cô bé la lên rồi lao về phía tôi như mấy anh lính chạy tiên phong có nhiệm vụ làm bia, ăn đạn của địch.

Thấy QC phi đến mà tôi hoảng hồn. Tôi xua tay đình chiến.

– Ê ê! Anh đùa. Anh nghỉ rồi, không chơi nữa…

Bề ngoài nhìn cũng có vẻ đàn ông, nhưng tôi tự biết mình có điểm yếu là có máu buồn trong người, miền nam gọi là nhột đấy ạ. Nhất là vùng cổ với lòng bàn chân. Tôi tự cù mà tôi còn tự buồn thì các bạn biết là nó kinh khủng cỡ nào…

Biết là QC sẽ trả thù bằng cách cù lại và tôi tự hiểu nếu mà em làm được chắc chắn tôi sẽ cười như điên, rất mất nét, nên tôi đang cố gắng nói những lời ngon ngọt nhất để QC bớt giận mà tha cho. Nhưng công nhận con gái là cái giống thù dai – tôi đã xuống nước như thế không những em không bỏ qua mà hình như lời nói của tôi càng kích thích em hơn…

QC lao đến như một con hổ vồ mồi. Còn tôi co rúm người như một con gà chuẩn bị khỏa thân. Tôi đưa hai tay thủ trước mặt, nhưng những đòn tấn công của quân địch là vô cùng khôn lường. QC lấy hai tay hết chọc vào eo rồi vào cổ của tôi. Người tôi bủn hết cả ra, không thể chống cự được gì, cười ré lên như ma nhập.

Thấy tôi cười như điên, chống cự yếu ớt là QC đã hiểu chuyện. Em ra sức cù cổ. Khi tôi rụt cổ lại để che đằng sau, thì em lại chọc tay ra đằng trước và ngược lại… Không thể chịu đựng thêm, tôi dùng hết sức đẩy em ra… Với bản năng, tay QC vòng ra sau cổ tôi. Theo quán tính, người tôi bị lôi theo và… nằm đè lên người cô bé… Và chuyện gì cần đến nó cũng đến…

Thình thịch…

Thình thịch…

Thình thịch…

Thình thịch…

Một lúc trước cả hai còn đang cười đùa vui vẻ vậy mà bây giờ ai nấy đều im bặt khi phải rơi vào tình huống khó xử này. Mọi chuyện xoay chuyển 180 độ theo chiều hướng mà tôi dù có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng ra.

Đây là lần đầu tiên tôi gần một người con gái như vậy. Xung quanh mọi thứ trở nên yên lặng. Tôi chỉ còn cảm nhận được tiếng trống ngực thình thịch của cả tôi và cả QC…

QC nhìn sâu vào mắt tôi thật lâu, sau đó em nhắm mắt lại… Đôi má ửng hồng… Bờ môi mọng nước khẽ mấp máy… Cái mũi cao cao đầy kiêu hãnh… Nhìn em đáng yêu quá! Dù ngờ nghệch đến mấy tôi cũng hiểu rằng cô bé đang chờ đợi điều gì…

Thình thịch…

Thình thịch…

Thình thịch…

Thình thịch…

Trong một khoảnh khắc, tôi bừng tỉnh… lăn người sang một bên và nằm song song với em. Tôi cố gắng kéo hồn mình xuống mặt đất và lên tiếng như chưa có chuyện gì xảy ra.

– Khiếp. Con gái gì mà khỏe ghê. Mệt muốn chết…

Tôi vừa nói vừa giả bộ thở thành tiếng, mắt không quên liếc về phía QC. Em vẫn nằm đấy, hai mắt nhắm nghiền. Tôi thấy em nhếch môi mỉm cười, nhưng không trả lời…

Sự im lặng lại bao phủ. Tôi không biết mình nên làm gì tiếp. Tôi ước gì mình đủ dũng cảm đứng dậy và bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt này. Nhưng có một thứ gì vô hình kéo tôi ở lại và nhắc cho tôi hiểu tôi nên chờ phản ứng của em trước khi quyết định làm điều khác…

– Anh ngốc quá… nhưng đáng yêu thật… – vừa nói, QC vừa bật dậy và bỏ chạy vào trong nhà tắm.

Trên má em là một giọt nước mắt đang lăn tròn… Tôi không hiểu tại sao em lại khóc. Có phải tôi ngốc thật…

Vừa ăn cơm tối xong, đang chuẩn bị lên phòng thì tôi nghe tiếng mẹ gọi lại.

– Con trai, ngồi xuống đây. Mẹ có chuyện muốn hỏi – mẹ tôi chỉ tay xuống ghế.

– Dạ. Có chuyện gì hả mẹ? – Tôi hỏi nhưng cũng đoán ra là mẹ tôi định hỏi chuyện gì.

– Mẹ nghe mấy thầy cô bảo rằng có học sinh mới nào nói là em họ con là thế nào? – Nhìn mặt mẹ tôi khá nghiêm trọng.

– Là em họ của đứa bạn con – tôi bình tĩnh trả lời.

– Bạn nào?

– HN… – mẹ tôi biết lờ mờ về chuyện của HN.

– …

– …

– Tại sao lại phải vào lớp con học?

– Con đang đau đầu đây!

– …

– …

– … chắc mẹ đoán được… bạn con giờ ở đâu?

– Em ấy ở khách sạn một mình…

– Trời ơi! Con đàn ông đàn ang mà thế à? Con gái người ta có chuyện gì thì sao – mẹ tôi giận dữ.

– Con không hiểu… – tôi ngơ ngác hỏi lại.

– Bảo em ấy về nhà mình mà ở. Chứ sao lại để một mình ngoài khách sạn như vậy?

– Con sang đó rồi. Thấy cũng ổn…

– Con trẻ người non dạ không hiểu gì cả. Ở một mình bao nhiêu phức tạp, lại còn ăn uống nữa thì làm sao?

– Con thấy không tiện đâu… – tôi lừng khừng.

Nhìn mẹ, tôi biết bà biết tôi đang nghĩ gì. Mẹ tôi tiếp.

– Để em ấy ngủ với mẹ, chắc không sao đâu. Rồi mẹ tôi ra lệnh.

– Giờ thì chở mẹ ra đó xem thế nào…

– Vâng – tôi đáp như một cái máy. Trong lòng lẫn lộn cảm giác vui buồn.

Trước khi đi, tôi đã lén nhắn tin cho QC báo trước tình hình để chuẩn bị… Đến nơi, tôi gõ cửa. Em chạy ra mở. Hôm nay, em mặc váy, nhìn cực kỳ nữ tính. Chắc mẹ tôi cũng bất ngờ vì cô bé xinh xắn hơn nhiều so với lời kể của tôi.

– Con chào bác. Em chào anh.

– Bác chào con… M, con ra ngoài. Mẹ nói chuyện với em một chút…

– Vâng. Khi nào xong mẹ nhắn tin cho con…

– Ừ.

Cánh cửa dần khép lại cũng là lúc gương mặt của QC hiện lên sau cùng. Gương mặt lộ rõ sự lo lắng. Tôi nhìn em trấn an. Đáp lại, tôi thấy em vững tin hơn nhiều.

Để hai người nói chuyện, tôi đi thang máy xuống tầng 1 và bước ra ngoài. Khách sạn em ở cách biển một con đường. Đây là con đường được mệnh danh hút tiền hút của nhất nơi tôi đang sống. Vì đường đẹp, sát biển, nên hầu như tối nào dân tình cũng vác xe đi qua đi lại để đốt xăng giải sầu. Cộng thêm con đê được xây cao lên có thể ngồi thay ghế, nên cũng dễ hiểu tại sao buổi tối nơi đây lại đông đúc như vậy.

Tôi không phải sinh ra từ nơi này, nhưng đó lại là nơi tôi gắn bó cả tuổi thơ và cả thời cắp sách đến trường. Đấy chắc chắn là quê hương thứ hai mà tôi luôn hướng về… Sau này mỗi lần đi làm ở xa về, việc đầu tiên tôi làm là vác xe máy chạy một vòng để mà thỏa thích hít hà cái vị mặn chát tinh khiết của muối biển. Một hương vị rất riêng như chính con người ở thành phố biển nơi đây vậy… Chỉ trừ mỗi việc dịp lễ tết, vì thương con thương cháu, dân tình có bóp cổ khách du lịch hơi quá tay, và đôi khi xảy ra mấy vụ cướp của giết người, rếp riếc này nọ, còn lại nói chung con người ở đây tốt đẹp, không có gì phải phàn nàn…

Đang ngắm trời ngắm đất, tôi thấy mẹ và QC cùng đi xuống. Em kéo theo cái va li cỡ ba người ôm không xuể… Tôi sẽ nói về vấn nạn đi du lịch mà như chuyển nhà của các bạn nữ này sau…

Thấy tôi, QC cười rõ tươi.

– Mẹ nói chuyện với QC rồi. QC sẽ ngủ với mẹ trong thời gian ở đây – mẹ tôi mở lời.

– Vâng… – tôi đáp gọn lỏn.

– Con đi xe về đi. Mẹ với em sẽ đi taxi…

– Vâng.

Tôi vẫy một cái taxi rồi phụ em khiêng cái va li ra sau cốp. Khi mẹ với QC vừa đi cũng là lúc tôi leo lên xe thất thểu phóng về. Gió biển mát lộng, nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào để thưởng thức. Trong đầu tôi là hàng trăm câu hỏi chưa được giải đáp…

Vậy là QC sẽ ở nhà tôi trong thời gian em ở đây. Liệu có chuyện gì xảy ra nữa không đây??? Tôi phát điên mất.

Tags: , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất