Ngồi được một lúc, dòng suy nghĩ của tôi lại bị bẻ sang phía QC. Không hiểu cô bé này định giở trò gì đây… – tôi thở dài đánh thượt. Tôi thấy mình suy nghĩ linh tinh hơi nhiều và lại khá nhạy cảm với cuộc sống, thành thử cuộc đời tôi không ít lần xuất hiện những cơn say nắng. Chúng đến và đi rất nhanh. Nhưng cuộc tình sâu đậm thì chỉ có 2…
…
Sáng thứ hai, chào cờ xong sớm 15 phút, nên tụi bạn và tôi ngồi lại dưới sân trường tán phét.
– Sao con gái lớp Lý tụi mình xấu thế tụi mày? – Thằng Long mặt thẫn thờ.
– Vì cái đẹp, con trai lớp mình lấy hết rồi chứ sao – thằng Tùng vỗ ngực.
– Ý thằng Tùng là nó rơi hết vào tao đây này – thằng Long một tay vuốt tóc, một tay để trước mặt như đang soi gương.
– Con lạy bố. Bố leo xuống cho con nhờ. Gió độc nó vào mồm, bố ngất ra thì không ai khiêng bố đi được đâu – thằng Khánh hắt thau nước lạnh vào mặt thằng cưa bom. Cả đám nghe xong cười rần rần.
– Tại sao lớp Hóa, lớp Anh năm nào con gái cũng xinh như mộng mà cái lớp mình con nào con nấy cứ như chưa tiến hóa hết thế nhỉ? – Thằng Nam mặt mày đăm chiêu.
Nghe đến đây, mặt thằng nào cũng xụ xuống lòng buồn như Bác mất.
– Hoài Anh của mày sao rồi M – thằng Khánh nghiêng đầu hỏi tôi.
– Cũng bình thường, chưa có gì đặc sắc – tôi nhún vai.
– Đã đổ chưa? – Nó nháy mắt.
– Đang có chuyện. Chán chẳng muốn tán nữa – tôi phẩy tay.
– Không được thì nói cha nó ra, bày đặt con cáo và chùm nho hả mày – thằng Tùng nham nhở.
– Tùy chúng mày. Muốn nghĩ sao cũng được – tôi cười giả lả.
Sau đó, cả đám ngồi nghe thằng Tùng chém gió về em của nó. Qua lời kể của nó thì em này thuộc con gái nhà lành, yêu màu tím, ghét hòa bình, à nhầm, chiến tranh và cực kỳ lãng mạn. Sáng chủ nhật tuần rồi, khi thằng dở hơi đang ngủ ngon lành thì có điện thoại.
– A lô.
– A… lô… ai đấy – giọng thằng Tùng ngái ngủ.
– Em đây. Sáng hôm nay trời đẹp anh sang đón em rồi chúng mình đi dạo biển nhé. Hí hí…
Thằng Tùng nhìn đồng hồ… mới 5h sáng…
– Tiên sư con điên. Mày có để yên cho bố mày ngủ không hả? – Nó gầm lên, tắt máy cái rụp.
Cả đám ôm bụng cười.
– Đàn ông là phải mạnh mẽ như thế. Mày làm vậy là đúng rồi Tùng ạ – thằng Duy cười nhăn nhở.
– Lần đầu tiên con trai của bố đàn ông như thế này – thằng Khánh tay thì vỗ vai, miệng thì cười vẫn chưa khép lại được.
Còn tôi. Tôi chỉ lắc đầu không đưa ra bình luận gì. Thằng này nhìn bóng mà khá thật – tôi nói thầm trong bụng.
Thằng Tùng bùi ngùi, tiếp.
– Thế là chia tay chúng mày ạ. Cả tuần có mỗi ngày ngủ mà nó nỡ lòng nào…
Nó đưa ánh mắt hướng theo những cánh chim đang lững lờ bay về phía chân trời xa và tôi thấy tâm hồn nó như muốn phiêu dạt cùng. Nhìn ánh mắt buồn thăm thẳm của nó, tôi biết nó đang tiếc nuối cho một mối tình. Cũng phải thôi, chia tay ai mà không buồn cho được. Chạnh lòng, tôi tìm thấy hình ảnh của mình ở trong nó…
– Mà chia tay là đúng rồi. Con này dở người bỏ mịa ra. Suốt ngày thơ thẩn ộp pa, ộp má nghe mà buốt hết cả óc – nó nhẹ nhàng rút chốt rồi thảy quả lựu đạn vào khuôn mặt đầy tâm trạng của tôi…
…
Cả đám sau đó đang xôn xao bình luận về trận bóng hôm qua thì bất ngờ nghe tiếng hú ầm ĩ từ phía cổng chính. Đám bạn nhiều chuyện của tôi chạy đi, tôi ngồi lại một mình, vì nói thật tính tôi cũng không tò mò cho lắm. Không phải chuyện của mình thì tôi cũng không quan tâm. Lúc sau tụi kia về thì tôi được nghe kể là hình như trường có thêm học sinh mới. Một cô bé nhìn rất dễ thương với gương mặt kiêu kiêu. Tôi chỉ biết vậy chứ không hỏi gì thêm.
Không phải là tôi không thích gái xinh, mà vì nghĩ thấy gái mà cứ sấn sấn lại tụi nó khinh cho thì mất nét hết, nên phải nhịn. Xin lỗi các bạn chứ, chú tôi gần 50 đi ra ngoài đường với tôi mà thấy gái đẹp còn xuýt xoa. Tôi mà không thích hóa ra tôi thua chú tôi à!? Thích nhưng phải để trong lòng, phải giả bộ thật lạnh lùng thì con gái nó mới sướng, hiểu không? Nói thì mạnh miệng vậy chứ, nhìn thấy một em xinh như mộng đi ngoài đường, mặt tôi quay đi một cách bất cần nhưng thật ra trong lòng đang thèm muốn chết…
…
Tiết thứ 2 là tiết Anh văn. Cô giáo bước vào cùng một nhỏ con gái. Theo tôi đoán chắc là con nhỏ hồi sáng này vào trường. Nhìn con nhỏ này quen lắm, hình như tôi thấy ở đâu rồi…
Tụi con trai trong lớp bắt đầu hò reo ầm ĩ như kiểu lâu nay sống trên hoang đảo một mình, nay tự nhiên có một em gái xinh tươi nằm bất tỉnh trên một cái ván đang từ từ, từ từ dạt vào. Tôi ví lớp tôi giống hoang đảo, vì lớp tôi là chuyên lý có 8 cháu gái. 2 cháu là bạn thân của tôi nhìn được nhất [người ta có câu chọn bạn mà chơi còn gì]. 4 cháu tiếp theo nghe giang hồ đồn là có khả năng lấy chồng. 2 cháu còn lại… mình xin phép được chuyển qua câu mới để đỡ mất thời gian của các bạn. [To 2 bạn: Mình thật lòng mong 2 bạn hạnh phúc nơi xa xôi ấy… p/s: Đùa chứ một bạn sắp lấy chồng rồi]. Lớp mà không có gái xinh nó khó ở lắm các bạn ạ. Đời nó bạc thế đấy.
– Đây là học sinh mới, cô bé này có nguyện vọng học ở lớp mình hai tuần. Thầy hiệu trưởng đã thông qua. Cô mong các em giúp đỡ. Cô Mai dạy tiếng Anh chỉ tay về đứa con gái lên tiếng. Em giới thiệu qua về mình đi.
– Dạ vâng – con nhỏ lễ phép thưa rồi quay mặt xuống phía lớp.
– Em tên là QC. Gia đình em ở bên Pháp. Trường em đang nghỉ đông nên em tranh thủ về VN chơi với anh họ em. Em về được ít ngày nên em lên lớp chơi với anh ấy luôn chứ buổi sáng hai bác em cũng đi làm hết.
Mặt tôi bắt đầu biến sắc. Gương mặt lúc đầu đỏ ửng vì ngại, sau đó xám dần vì sợ. Tôi không thể ngờ QC dám một mình về VN gặp tôi thế này. Em dám làm điều mà ngay cả với một thằng con trai như tôi cũng chưa chắc dám nghĩ đến. Mắt tôi hoa lên, người nhũn ra, tay chân thì bủn rủn. Tôi để lỏng cho cơ thể từ từ trườn xuống gầm bàn, nhẹ nhàng và uyển chuyển như một chú rắn… sắp chết.
– Anh ấy là anh nào hả em? – Thằng Tùng cất cái giọng anh râu xiêu của nó lên, không quên khuyến mãi thêm nụ cười lớp này anh đẹp trai nhất em nhé.
– Anh M ạ – QC nói rồi chỉ tay về phía tôi ngồi.
Cả lớp quay xuống, nhưng chẳng thấy tôi đâu. Thằng Khánh ngồi cạnh, thấy tôi đang lui cui ở dưới gầm bàn liền vỗ vỗ.
– Dậy! Dậy! Em họ đến thăm kìa. Sướng quá ngất à? – Cả lớp cười ầm ầm.
Sướng cái đeo sắc. Tao mà ngất được thì tao cũng làm rồi. Tôi rủa thằng bạn. Biết là không thể trốn, tôi ngóc đầu dậy, đứng lên, nhìn toàn lớp và đưa tay vẫy vẫy như kiểu Fidel Castro đang chào toàn dân Cuba. Nhìn vào mặt QC chỉ dám dừng một giây, tôi quay sang phía cô Mai.
– Em thưa cô. Chắc là có sự nhầm lẫn nào ở đây ạ. Em không có đứa em họ nào bên Pháp hết – Với ánh mắt van nài, tôi hy vọng cô Mai sẽ tin tôi mà không cho QC vào lớp.
– Anh quên à? Ba anh là bác ruột của chị dâu của dì út của ông nội em. – QC trân trân nhìn tôi, mắt bắt đầu rưng rưng như người bị đổ tội oan.
Thấy vậy cả lũ con trai quay xuống lườm tôi tóe lửa. Tôi cá bây giờ mà đầu tôi có tẩm ít xăng thì nó sẽ phừng phừng như Johnny Blaze trong Ghost Rider ngay. Tụi này hay thật, chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào, mới nghe lời gái nói đã tin sái cổ. Ở hoang đảo lâu quá, điên hết rồi à?
– Xí xí. Cô ơi cô. Quan hệ lằng nhằng quá, em chưa nghe bố em nói gì về trường hợp này hết. – Tôi giơ tay lên cao như đại biểu xin phát biểu ý kiến trong quốc hội.
– Anh quên rồi sao? Hồi nhỏ anh còn rủ em chơi đồ hàng còn gì. [Ôi cái địt – tôi há hốc mồm]. Nếu anh không nhận, em sẽ bước đi ngay và không bao giờ quay lại nữa. – QC giở cái giọng Hàn Xẻng ra. Sau đó, em chạy, hai tay bưng mặt. Chắc để đó cho màu thôi, chứ khóc nỗi gì.
– Đuổi theo đi, thằng dẩm này – cả đám con trai hét về phía tôi như một đám nhân vật phụ hét vào mặt nhân vật chính nam để đuổi theo nhân vật nữ đang chạy đi.
Đúng là cái tụi dại gái. Tụi này mà gặp mỹ nhân kế chắc đầu hàng hết. Con trai gì mà… Cực chẳng đã, tôi đành phải chạy theo. Trong đầu lùng bùng một nỗi lo không biết chuyện này sẽ đi đến đâu…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện ngôn tình, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện