Sau khi ăn tối, Yên Lam tựa như một con mèo nhỏ thỏa mãn tưạ vào ghê sofa trong phòng khách, híp mắt thích thú, nhìn bóng lưng đang thu dọn bàn ăn.
“Chơi suốt một ngày, em lại vừa chuẩn bị cơm nữa, mệt chết đi rồi, để anh thu dọn bàn ghế, chén bát cho?” Yên Lam vốn lúc đó đang thu dọn bát đã nghe thế nhất thời kinh sợ, “Anh sẽ rửa bát?” Nhìn Cận Thế Phong một cách khó tin, giống như đang nhìn một sinh vật lạ. Hắn chính là tổng tài của một tập đoàn, vậy mà phải rửa bát, nếu như nói ra ngoài, có ai tin không?
“Thái độ của em là thế nào! Giống như anh là quái vật vậy. Anh không phải đã nói lúc anh học đại học hàng ngày ở ký túc xá anh vẫn tự nấu ăn đấy thôi, vậy anh làm sao mà chưa từng rửa bát được!” Cận Thế Phong vừa cười vừa nói. Vì vậy, người đang thu dọn toàn bộ chén bát trên bàn chính là đường đường tổng tài tập đoàn “Khải Thành” của chúng ta. Nghĩ đến sự quan tâm, chăm sóc của Cận Thế Phong, Yên Lam không nhịn được phải mỉm cười.
Cận Thế Phong thực sự thay đổi rất nhiều, Yên Lam thầm nói. Hắn ngay từ đầu, là một lãnh khốc tổng tài, thế nhưng hiện tại, thật sự ôn nhu, rất biết quan tâm chăm sóc! Chính mình hẳn là có thể đưa hắn ra khỏi ký ức đau khổ, buồn phiền kia sao. Dùng những ký ức ngọt ngào hạnh phúc của bọn họ lắp đầy những ngày tháng bi thương, thống khổ. Chờ Cận Thế Phong dọn dẹp xong trong nhà bếp, vừa ra tới, nhìn thấy một con mèo nhỏ, dưạ vào ghế sofa. Khoé miệng không khỏi yêu thích cong lên.
“Muốn ngủ chưa? Vậy lên giường ngủ đi!” Cận Thế Phong đi về phía Yên Lam.
Yên Lam lắc đầu, “Không muốn ngủ, vừa mới ăn xong cơm tối còn chưa có vận động, không thể lên giường ngủ thể. Như vậy đối với cơ thể không tốt”
Cận Thế Phong cúi người, ôm lấy toàn bộ cơ thể nàng. Nàng khanh khách cười nói. “Anh muốn làm gì thế!”
“Em không phải muốn vận động sao? Anh đây giúp em vận động!” Cận Thế Phong mờ ám nói.
“Không muốn.”
“Vậy không phải do em sao, em đã ăn no rồi, anh bây giờ mới bắt đầu hưởng thụ đại tiệc của mình.” Trong mắt Cận Thế Phong cực nóng không gì sánh được, giọng nói trầm thấp, khiến Yên Lam xấu hổ cúi đầu.
Đèn phòng ngủ cũng chưa kịp bật, hai người đã rơi xuống giường lớn. Cận Thế Phong vội vã muốn da thịt hai người sát nhập vào nhau, thật thật muốn nhất thiết cảm nhận được sự tồn tài của Yên Lam, muốn đem người con gái này vĩnh viễn giam chặt trong lòng hắn.
Thân thiết chia sẻ với cùng một người như vậy, Cận Thế Phong hắn từ trước đến nay chưa từng trải qua, ngay cả Ngọc Văn, cũng không cho hắn loại cảm giác này. Thế nhưng người con gái nhỏ nhắn dưới thân này, lại cho hắn cảm giác như vậy, không thể tin được là tuyệt vời đến như vậy.
Yên Lam bị động tác thuần thục của hắn làm cho gục ngã, bị khiêu khích mà khóc nức nở, không ngừng vặn vẹo cơ thể.
“Không…đừng, đừng như vậy…Ư…”
Bị đôi tay mềm mại kia quấn lấy siết chặt, lại nghe Yên Lam thở dốc bên tai, làm cho Cận Thế Phong không khó có thể hình dung được cảm giác thỏa mãn.
Hắn dần dần phát hiện, khát vọng đối với nàng càng lúc càng lớn, vốn tưởng rằng sau khi đạt được mong muốn, sẽ không khát vọng nữa, thế nhưng hắn sai rồi, khát vọng đối với nàng không bởi vì đạt được khoái cảm mà dừng lại, trái lại càng lúc càng lớn, lớn đến mức chính mình cũng cảm thấy kinh ngạc!
Không để ý đến khao khát của Yên Lam, Cận Thế Phong vẫn vỗ vễ vuốt ve những chỗ mẫn cảm trên người nàng, nhìn nàng bởi vì khát vọng mà gương mặt đỏ hồng, hắn lại yêu thương hôn lấy từng tấc, từng tấc da thịt nàng.
“Ngừng lại đi..A..A…Quá đáng mà!” Yên lam thấp giọng khóc, dừng nắm tay đấm vào trong ngực hắn.
“Được rồi, tốt, anh không đùa nữa” Cận Thế Phong cười khổ chống đỡ đôi tay của Yên Lam.
cúi đầu nhìn gương mặt mềm mại của nàng. “Nói cho anh biết, em muốn cái gì?” Giọng nói của hắn hết sức khó khăn, khả năng chịu đựng đã lên tới cực hạn.
“Em muốn anh” Yên Lam không chút do dự nói.
Em muốn anh… Đó là khát khao từ tận sâu trong đáy lòng Yên Lam Mà hắn cũng hài lòng thỏa mãn với mong muốn của nàng.
Cận Thế Phong phóng ra ánh nhìn ôn nhu, “Được, anh cho em”
Cận Thế Phong cũng không nhịn được khát vọng đã lâu hôn lấy đôi môi đỏ mọng, lửa nóng của hai người bùng cháy gần như không gì có thể ngăn cản được.
Ngoài cửa sổ, trăng non sáng rực còn bên trong phòng lại là cảnh xuân ấm áp, vui vẻ.
Kích tình kịch liệt qua đi, hai người trên giường lấy lại hô hấp của chính mình, Yên Lam ghé đầu vào ngực Cận Thế Phong. Hắn vuốt ve đầu Yên Lam, kéo những sợi tóc mất trật tự ướt đẫm vì mồ hôi của nàng, hết về phía sau.
Tay hắn luồn qua tóc nàng, cảm giác ấm áp này khiến Yên Lam bất giác lộ ra gương mặt vui vẻ, rất hạnh phúc nha!
“Khắp người toàn là mồ hôi, có muốn đứng dậy đi tắm không?” Cận Thế Phong ôn nhu hỏi.
“Muốn chứ! Nhưng mà, em lười đi quá”
“Vậy em có muốn một ngón tay cũng không cần động, để anh tới giúp em tắm, thế nào?”
Cận Thế Phong trêu đùa.
“Chuyện đó, ơ, không cần.” Yên Lam đỏ mặt hệt như một đoá hoa hồng.
“Lam Lam, đến bây giờ em vẫn còn xấu hổ sao! Chúng ta đã từng thân mật, đối mặt với nhau biết bao nhiêu lần, em làm sao mà vẫn giống như một cô bé thế” Cận Thế Phong trêu đùa.
“Chuyện đó..chuyện đó không giống nhau!” Yên Lam ở trong lòng Cận Thế Phong không thể rời ra, buồn bực nói.
“Chuyện đó thế nào lại không giống nhau? Cũng như nhau thôi!” Cận Thế Phong mờ ám nói.
“Em…” Yên Lam nói không nên lời.
Kết quả của cuộc thảo luận của bọn họ, vẫn là Cận Thế Phong ôm nàng bế vào phòng tắm, còn bên trong phòng tắm, lại tiếp tục là một màn khác…