“Anh cũng không nói cho em biết anh không có đi, anh không phải nói anh phải giám sát toàn bộ tiến trình cuả việc chụp hình quảng cáo hay sao! Em còn nghĩ chúng ta có thể đi chứ! Bây giờ em giúp anh thu dọn đồ đạc, anh lại tức giận, thực sự là không hiểu ra sao cả!” Yên Lam giận dỗi xoay chỗ khác..không nhìn đến Cận Thế Phong.
“Anh…” Cận Thế Phong tự biết đuối lý, nói không nên lời.
Thì đúng là a…hắn chỉ là nói Kỷ Tồn Viễn không chuẩn bị vé máy bay cho hắn, hắn không đi, nhưng mà nàng cũng không biết, cho nên nàng mới vì như thế mà vui vẻ? Là bởi vị bọn họ sẽ cùng đi sao? Thế nhưng, hắn căn bản là quên mất nàng, bây giờ nàng chính là người con gái xinh đẹp cuả hắn, lại thêm khuôn mặt xinh xắn cuả nàng, tới đó rồi nhất định sẽ thu hút bao nhiêu gã đàn ông theo đuổi. Nghĩ vậy một chút, hắn lại càng thêm bốc hoả, hắn sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ. Hắn nhất định phải đem nàng đặt ở trước mắt mới an tâm được!
Cận Thế Phong buông Yên Lam ra, đi về cánh cưả bên trong toilet đến phòng mình.
“Tồn Viễn, giúp tôi đặt vé máy bay cho tối nay, tôi cũng muốn đi, cậu không cần đi, ở lại công ty, nếu có chuyện gì quan trọng thì gọi điện thoại cho tôi biết, không quan trọng thì cậu cứ tự mình xử lý tốt.”
“Nhưng mà, tổng tài..”
“Không có nhưng nhị gì cả, bây giờ cứ quyết định như vậy, tôi đợi ở phi trường, nhất định phải lên máy bay. Cứ như vậy đi, bye”
Cận Thế Phong nhìn hành lý Yên Lam giúp mình chuẩn bị trên giường, khoé miệng lộ ra dáng vẻ tươi cười, căn bản nàng nghĩ sẽ cùng mình đi! Nhìn sang phòng Yên Lam thông qua cánh cưả, “Em muốn đi đúng không, anh với em sẽ cùng nhau đi.”
Lúc Yên Lam xách hành lý xuống lầu, Cận Thế Phong đã chờ trong phòng khách. Buổi tối hôm nay nàng tâm tình không tốt, cũng sẽ không để ý đến hắn, trực tiếp mang hành lý hướng đến cưả chính.
Cận Thế Phong từ phiá sau xách lấy hành lý cuả nàng. “Đi thôi, anh đưa em đến phi trường.” Không cho nàng nói cự tuyệt đã đem hành lý cuả nàng đặt lên xe.
“Có xe đưa đi cần gì phải cự tuyệt, hơn nưã cũng chẳng còn kịp nữa rồi.” Yên Lam lẩm bẩm, ngồi trên xe, quay đầu lại thấy bác Trương mỉm cười nhìn 2 người rời khỏi, trong lòng cuả nàng có chút không muốn xa bác Trương.
Có lẽ là vì đêm qua ngủ không ngon giấc, Yên Lam lập tức tựa vào chỗ ngồi mà ngủ, cũng không quan tâm là ai lái xe.
Trong lúc chạy đến sân bay, Yên Lam còn đang ngủ ngon lành, Cận Thế Phong nhìn nàng, mỉm cười, tâm tình không tốt lúc ban nãy dường như hiện giờ cũng đã khá hơn lên, hắn chậm rãi cúi người…
Yên Lam cảm giác được có cái gì đó mềm mại trên miệng mình, sau đó có cái gì đó luồn vào trong miệng.
Nàng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt được khuếch đại của Cận Thế Phong trước mắt, hắn nhắm mắt lại, dường như đang rất hưởng thụ cảm giác như vậy, ôi, không…
Yên Lam lập tức đẩy hắn ra, “Anh lại đang làm gì, đại sắc lang. Tôi vẫn còn đang tức giận!”
Cận Thế Phong vui vẻ nhìn về phía sân bay, lại nhìn đồng hồ đeo tay, nói, “Anh chỉ là muốn đánh thức người đẹp đang say ngủ….Chỉ là heo mà thôi” Hắn cười xấu xa.
Yên Lam vốn muốn cùng hắn tranh luận vài điều gì đó, nhưng vừa nhìn đồng hồ đeo tay, “A, tôi bị muộn rồi.” Sau đó cầm lấy hành lý, cũng không quan tâm đến Cận Thế Phong mà từng bước chạy vào.
“Thảm rồi, thảm rồi, rốt cuộc là chạy theo hướng nào chứ?” Lúc Yên Lam đang đứng trong đại sảnh sân bay do dự, Cận Thế Phong đã chạy lên giữ tay nàng lại từ phía sau.
“Anh này, anh làm gì vậy, tôi không còn kịp nữa rồi, không giỡn với anh nữa, mau buông ra…Buông ra…Em….” Yên Lam vừa giãy dụa vừa nói. “A, anh sao cũng mang theo hành lý, không phải là anh không đi sao?”
Cận Thế Phong không hề trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ chậm rãi giảm tốc độ, hướng về phía đám người đang tụ tập phía trước, cười nói, “Thật ngại quá, chúng tôi hình như đến trễ một chút.”
Yên Lam há miệng thở phì phò, sau đó ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều cố ý nhìn vào nàng. Đương nhiên ngoại trừ vài người, thứ nhất là Y Lâm, cô ta là ngôi sao, mang kính râm cực lớn, nhìn không thấy ánh mắt của cô, bên cạnh còn có fan hâm mộ nhận ra, đang tìm cô xin chữ ký. Thứ hai là Kỷ Tồn Viễn, hắn không kinh ngạc là bởi vì đã biết chuyện của Yên Lam và Cận Thế Phong, hắn chậm rãi đi tới, cầm vé may bay đưa cho Cận Thế Phong.
“Tổng tài, khoang phổ thông đã đầy, cho nên tôi giúp hai người mua khoang hạng nhất, đây là vé máy bay của anh.”
“Được, biết rồi, cám ơn. Chúng ta mau vào đi thôi.” Cận Thế Phong nói với mọi người, sau đó đi đến cửa lên máy bay.
Chờ đến khi lên máy bay Yên Lam mới bắt đầu phản ứng, “Anh vì sao…Chuyện gì xảy ra à?
Anh không phải không đi sao? Vì việc này vừa nãy vẫn còn tức giận với tôi như vậy!”
Cận Thế Phong tiến đến bên tai Yên Lam, “Người con gái của anh cũng đi, anh sao có thể không đi chứ, anh chính là phải bảo hộ nàng ấy thật cẩn thận mà.”Sau đó cười mờ ám.
Khuôn mặt Yên Lam hơi đỏ lên, thấy phía trước có người quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy hành động ám muội của hai người, lúc này mới chú ý tới Cận Thế Phong từ nãy đến giờ vẫn chưa hề buông tay nàng ra. Giãy dụa, vô ích, lại giãy dụa, cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc, nếu không tay nàng nhất định sẽ sưng lên.
“Em muốn đi đâu, chỗ ngồi của em ở đây.” Cận Thế Phong chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình nói.
“Tôi ngồi ở khoang phổ thông, nếu như tổng tài muốn ngồi ở khoang hạng nhất, tôi nghĩ anh có thể ngồi một mình.” Yên Lam nghiêm túc nói.
Cận Thế Phong cũng không để ý đến nàng, vẫn ngồi tại chỗ của mình, chỉ nở nụ cười gian xảo với Yên Lam.
Yên Lam đi về hướng khoang phổ thông, một lúc sau nàng mới biết mình đã nhầm to, trong khoang phổ thông, một chỗ trống cũng không có. Sau đó tiếp viên hàng không nhìn nàng mỉm cười, “Xin hỏi, chỗ ngồi của tiểu thư ở đâu? Xin mời cô mau chóng vào chỗ ngồi, bởi vì máy bay của chúng ta sẽ lập tức cất cánh.”
Yên Lam xấu hổ đỏ mặt, “Ngại quá, ngại quá, tôi nhớ lầm rồi, chỗ của tôi hình như ở bên kia.” Sau đó nàng không thể làm gì khác hơn là trở lại ngồi ở khoang hạng nhất, bên cạnh Cận Thế Phong.
Phẫn nộ quay đầu lại, Cận Thế Phong chỉ nhàn nhã xem tạp chí, thảo nào hắn không quan tâm việc nàng đi xuống phía sau, hắn nhất định đã sớm biết.
Yên Lam cũng không để ý đến hắn nữa, ăn xong bữa ăn trên máy bay liền bắt đầu tựa vào ghế ngồi giả vờ ngủ.