Bác Trương quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười, “Cô đang ghen sao? Nếu như đúng là cô nghĩ thế, tôi có thể nói cô không cần như vậy nữa, bởi vì cô là người đầu tiên ở trong căn phòng đó. Tôi nghĩ cô và cậu chủ hiện giờ đã là một, cậu ấy hẳn là đã mang sự tình trước kia nói hết cho cô nghe rồi chứ. Đồ đạc trong phòng đều là do cậu chủ mua về cho cô ta, lúc đó cậu chủ tươi cười rất hạnh phúc, còn nói là sau khi kết hôn, cũng muốn cho cô ấy giữ lại một căn phòng vĩnh viễn chỉ thuộc về cô ấy. Tôi tưởng rằng cô ấy hẳn là sẽ vào ở, nhưng mà không có….Kết quả sau đó lại không như vậy. Nếu hiện giờ cậu chủ đã mang cô về nhà, điều đó chứng minh địa vị đặc biệt của cô trong lòng cậu chủ.” Bác Trương khẳng định.
“Bác Trương, chuyện kia….Thế Phong, anh ấy bây giờ vẫn thích người con gái kia sao?” Yên Lam chua xót hỏi.
“Cô ta đã làm tổn thương cậu chủ như vậy, cậu chủ hận cô ta còn không kịp, vẫn còn yêu thế nào được chứ! Hôm nay có lẽ tôi đã nói quá nhiều, chẳng qua là mấy ngày nay tôi thấy trên mặt cậu chủ có lại dáng vẻ tươi cười hạnh phúc, tuy rằng chỉ là nhất thời, nhưng tôi biết đó là cô mang đến cho cậu ấy, cám ơn cô, Tiểu Lam. Tôi còn có chuyện phải làm, tôi đi trước đây.” Bác Trương không đợi Yên Lam phản ứng, đã đi trở về phòng.
Yên Lam nhìn theo bác Trương, sao trong mắt nàng lại chỉ thấy nước mắt lưng tròng? Xem ra tình cảm của bác Trương và Cận Thế Phong thực sự rất tốt.
Trong lòng Yên Lam dấy lên một chút rung động, nàng vốn cho rằng hắn chính là một người như vậy, nhưng thật không ngờ, thì ra Cận Thế Phong cũng có quá khứ bi thảm như vậy.
Hiện tại, nàng không rõ cảm giác trong lòng mình là loại cảm giác gì. Là thích hắn, hay thương hại quá khứ của hắn. Bây giờ nhìn quần áo bên trong tủ, lại bất tri bất giác bắt đầu trở nên chướng mắt. Thì ra đều là của người khác, ngay cả căn phòng này cũng vậy, một căn phòng như vậy thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Nếu như trên đời có một kẻ ngốc,” Di động của Yên Lam vang lên.
“Alo.”
“Em thức dậy rồi sao? Là anh đây.” Cận Thế Phong ôn nhu nói.
“Uhm, đã dậy rồi.”
Sau đó là trầm mặc, cả hai người đều không nói gì.
“Chuyện đó, sáng sớm nay anh thấy em đã quá mệt mỏi, nên không có đánh thức em, cho em một ngày nghỉ, ngày mai mới bắt đầu đi làm lại.”
“Uhm. Em biết rồi, bác Trương cũng nói với em rồi. Vậy anh làm việc đi, gặp sau.” Yên Lam cứ rối ren, hỗn loạn như vậy mà cúp điện thoại, hiện tại trong lòng nàng rất rối loạn, không biết nên đối mặt với Cận Thế Phong thế nào. Nhìn tủ quần áo, sau đó nàng thay trang phục thường ngày của mình, rồi ra khỏi nhà.
“Alo, Mạt Mạt àh!, hôm nay chúng ra ra ngoài đi dạo phố, có được hay không? Sau đó thì đi ăn cơm, mình đãi, có được hay không?” Yên Lam nũng nịu nói.
“Lam Lam, cậu cuối cùng cũng gọi điện thoại cho mình rồi, từ sau chuyện bị bắt cóc lần trước, thì không còn gặp nhau nữa. Cuối cùng bây giờ cậu cũng nhớ đến mình!” Trần Mạt bất mãn nói.
“Hôm nay mình đãi cậu, cậu đi với mình đi, có được hay không, sweetie?” Yên Lam nói.
“Được rồi được rồi, không đấu lại với cậu rồi, nếu là như vậy, cậu nên chuẩn bị chi đậm đi!
Mình phải ăn cho cậu mạt luôn! Nếu là cậu muốn đãi, mình sẽ ăn ngon một chút. Hà hà…” Trần Mạt cười nói.
“Được, vậy Mạt Mạt, mau ra đây, mình còn muốn tìm cậu nhờ chút việc.”
“Làm sao vậy, Cận đại tổng tài kia lại xảy ra chuyện sao?”
“Nói qua điện thoại không tiện, Mạt Mạt, hay để lúc gặp nhau rồi hãy nói đi!”Yên Lam nói.
“Được rồi, vậy cậu chờ mình, mình lập tức đến chỗ cậu.”
“Mạt Mạt, cậu đã đến rồi, mình ở đây.” Yên Lam ngồi tại chỗ gọi lớn.
“Lam Lam, cậu tới thật sớm nha!” Trần Mạt bước đến.
“Mạt Mạt, cậu muốn ăn gì vậy? Ăn cơm trước đi, mình đói bụng rồi.” Yên Lam thảm thương như vậy quay sang nói với Trần Mạt.
“Lam Lam, cậu có phải có tâm sự gì hay không hả!” Thấy Yên Lam trầm mặc dùng thức ăn, không hoạt bát như mọi ngày, Trần Mạt cảm thấy kỳ quái hỏi.
“Mình…Trong lòng mình cảm thấy khó chịu, sáng nay nghe bác Trương nhắc tới quá khứ của thế Phong, thì ra trước đây anh ấy đã từng yêu thích một người con gái, thích đến độ muốn kết hôn với cô ta. Mình sợ…Mình không bằng người con gái ở trong lòng anh ấy. Anh ấy cũng chưa từng đề cập đến quá khứ của anh ấy với mình.” Yên Lam đơn giản mang tất cả mọi việc nói hết với Trần Mạt, liền cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn.
“Thì ra, Cận Thế Phong cũng có quá khứ à! Con người đào hoa như vậy mà cũng si tình, thực sự là khiến người ta cảm động. Chỉ có điều là! Người con gái kia cũng thực sự là hơi quá đáng, ham mê hư vinh, quả thực đã làm mất mặt chị em phụ nữ chúng ta! Lam Lam, cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, mình nghĩ Cận Thế Phong đối xử với cậu rất tốt, anh ta hẳn là thích cậu. Hơn nữa, là người con gái kia đã phản bội anh ta, rời bỏ anh ta, đi cùng với một người đàn ông khác, Cận Thế Phong sao có thể vẫn còn yêu người con gái kia, anh ta nhất định là bị tổn thương sâu sắc trong lòng, từ đó mới có thể . Mà sự xuất hiện của cậu, mới đem lại cho anh ta chút ấm áp. Giống như là bác Trương đã nói, anh ta lại có lại khuôn mặt tươi cười. Đây đều là công lao của cậu mà!”
Trần Mạt dỗ dành nói, “Cậu cũng không cần quá để tâm đến những chuyện vụn vặt, thời đại này, có ai mà không có quá khứ chứ! Cậu không thể bởi vì quá khứ mà suy tính thiệt hơn, dù sao, con người vẫn luôn phải nhìn về phía trước! Cố gắng lên!! Lam Lam, mình tin tưởng cậu, cậu nhất định sẽ khiến Cận Thế Phong quên đi quá khứ, sẽ khiến anh ta yêu thêm một lần nữa. Cậu cũng phải tin tưởng, anh ta yêu cậu. Về phần vì sao anh ta không nói qua với cậu, dù sao đó cũng là một vết sẹo mà! Không ai mong muốn khiến cho vết sẹo lại nhức nhối thêm lần nữa, cũng có thể, sau khi anh ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, sẽ nói với cậu.”
Nghe Trần Mạt nói xong, trong lòng Yên Lam nhẹ nhõm hơn, đúng vậy! Dù sao con người cũng luôn vì quá khứ, nàng không thể khư khư giữ lấy quá khư của Cận Thế Phong không buông, phải nhìn về phía trước. “Mạt Mạt, cậu nói rất đúng, mình đã biết nên làm thế nào rồi, cám ơn cậu.” Yên Lam mỉm cười với Trần Mạt nói, “Nhanh ăn cơm đi, mình đói chết rồi!!”
“Bây giờ thì yên tâm rồi, gọi mình ra đây cũng là vì chuyện này. Có phải nếu như không phát sinh chuyện này, cậu vẫn không nhớ tới mình đúng không! Trong lòng chỉ nhớ đến Cận Thế Phong, ôi! Lam Lam, mình thật đáng thương mà! Hu hu…” Trần Mạt giả vờ khóc lóc nói. “Chúng ta đã là bạn bè mấy năm rồi, so ra vẫn không bằng một Cận Thế Phong, cậu thực sự là kẻ trọng sắc khinh bạn!”
“Ai dà, Không phải đâu, Mạt Mạt, cậu đừng cười nhạo mình, tha thứ cho mình đi. Sau này mình nhất định thường xuyên tìm cậu ra ngoài! Nhanh ăn đi! Sau khi ăn cơm xong, chúng ta đi dạo phố nha!”