Trước đây rất lâu, gia tộc họ Sở ở Mỹ cũng là một cái tên vô cùng hiển hách, vang danh lừng lẫy.
Lúc đó, người đang nắm quyền nhà họ Sở lo sợ đến đời thứ ba sẽ gây ra chuyện hoặc là mất đi căn nguyên nên đề ra một quy định. Đã là con cháu họ Sở, đến 25 tuổi phải kết hôn, đi ra ngoài học không bao giờ được quên gốc gác của mình. Ngoại trừ việc học tập cũng phải chọn trường trên mảnh đất tinh hoa Trung Quốc, nếu muốn kết hôn cũng phải chọn một người con gái môn đăng hộ đối ở Trung Quốc làm vợ.
Năm đó Sở Hàm Vũ 20 tuổi, tuân theo quy tắc trong nhà nên chọn một trường đại học ở Trung Quốc du học ngành quản trị kinh doanh. Đó cũng là lúc anh quen biết bà nội của Yên Lam, động tâm trước vẻ đẹp và nhân phẩm của cô gái họ Yên đó. Yên Vũ, cái tên này đã sớm khắc sâu vào tâm trí người thanh niên trẻ.
Hai người rất nhanh liền rơi vào bể tình cuồng nhiệt, hàng ngày quấn quít lấy nhau. Một đêm giông tố, hai người không kiềm chế được bản thân nên đã ăn trái cấm, sa vào lưới tình rồi từ đó chuyển hẳn về ở chung với nhau.
Những ngày tháng đó đối với hai người quá hạnh phúc, quá mỹ mãn. Sở Hàm Vũ kể đến đoạn này, khuôn mặt vừa hiện nét đau thương cũng nhuốm vẻ hạnh phúc, nụ cười nhẹ nhàng khẽ điểm trên môi.
Nhưng những ngày tốt đẹp đó kéo dài không bao lâu, khi Sở Hàm Vũ quyết định cầu hôn Yên Vũ làm vợ, chuẩn bị gửi thư về đại gia tộc bên Mỹ thông báo thời điểm kết hôn, thì gia đình bên kia bờ đại dương đã nhanh hơn anh một bước. Lá thư triệu hồi anh ngay lập tức trở về, đính hôn với một người con gái môn đăng hộ đối họ đã chọn lựa. Sau khi đính hôn sẽ quay lại tiếp tục học tập.
Tin tức này đối với hai con người đang đắm chìm trong lửa tình nồng nhiệt chẳng khác gì sét giữa trời quang. Sở Hàm Vũ kiên quyết tỏ rõ thái độ, ngoài Yên Vũ ra anh sẽ không chấp nhận bất kì một ai khác.
Anh không hề nghĩ đến, sau khi người nhà anh biết Yên Vũ, cực lực phản đối hai người chỉ vì Yên Vũ là một cô nhi, không hề môn đăng hộ đối. Do thành tích học tập tốt một chút nên mới vào học được đại học, ngay cả từng đồng học phí cũng phải vất vả đi làm thêm kiếm về.
Một người con gái như vậy, Sở gia không bao giờ đồng ý. So sánh với người con gái đã được lựa chọn kia lại càng không bằng một phần, thân thế không có, cũng chẳng có tiềm lực gì cho cam.
Chẳng có gì lạ khi trong nhà Sở Hàm Vũ xảy ra chiến tranh. Người nhà anh tuyệt đối không cho phép anh kết hôn cùng Yên Vũ, còn Sở Hàm Vũ cũng sống chết tỏ rõ quan điểm của mình với các bậc trưởng bối, ngoại trừ Yên Vũ sẽ không lấy bất kì ai. Ngay cả người con gái kia anh cũng không thèm liếc mắt dù chỉ là một lần.
Trong mắt Sở gia, Yên Vũ lại càng trở nên đáng ghét, giống một đứa con gái đeo bám Sở Hàm Vũ, tham lam của cải địa vị của anh. Đã có thành kiến trước đó, bây giờ họ lại càng khinh thường cô.
Con gái con trai chưa kết hôn lại ở chung với nhau, người nhà Sở gia cho đó là một người cô là một đứa con gái phóng đãng, không có nhân cách đạo đức. Mười người thì mười một người nhà anh nói Yên Vũ mồi chài cháu đích tôn nhà họ Sở.
Sở gia nháo nhào lên xuống mấy lần, mà Yên Vũ lại không hay biết. Khi cô quen với Sở Hàm Vũ, chỉ thấy anh giống một sinh viên bình thường, không ngờ anh lại là thiếu gia một gia tộc uy thế, lại còn cùng anh học bài, cùng đi làm thêm.
Cho đến khi cô biết được Sở Hàm Vũ là một công tử lắm tiền nhiều của, cô vô cùng tức giận, cô không hiểu vì sao anh lại muốn gạt cô. Cô sợ hãi, cô muốn rời khỏi anh,cô từng nghĩ thiếu gia lắm tiền chỉ có thái độ chơi đùa với tình cảm của cô nên mới che giấu thân thế của mình như thế.
Sở Hàm Vũ rất vất vả mới có thể giải thích cho cô biết, là anh thật lòng. Anh sợ cô sẽ để tâm chuyện chênh lệch tầng lớp mà ghét bỏ, kì thị anh. Khó khăn lắm hai người mới có thể hòa hảo ở bên nhau, người nhà Sở gia lại lời bóng lời gió, nói Yên Vũ thật lắm mưu nhiều kế, muốn một bước lên mây trở thành phượng hoàng nên mới không ngừng dây dưa với anh như vậy.
Dư luận Sở gia cứ như từng cơn thủy triều chỉ trích, luận tội Yên Vũ, còn uy hiếρ Sở Hàm Vũ nếu không rời xa cô sẽ hủy bỏ quyền thừa kế gia sản của anh.
Không muốn để Sở Hàm Vũ vì mình mà đối đầu với người nhà, sau khi bị Sở gia uy hiếρ, Yên Vũ lặng lẽ rời đi, về sau không ai biết hành tung của cô nữa. Đó là một buổi sớm tinh mơ, ngoài trời còn đầy sương lạnh.
Ngoại trừ những tấm ảnh chụp chung của hai người, Yên Vũ mang theo một bộ trang sức rất đẹp. Đó là bộ trang sức Sở Hàm Vũ đã rất kỳ công chuẩn bị để tặng cho cô. Ngay cả nhẫn cưới anh đeo vào tay cô lúc trước, cô cũng tháo ra đặt trên bàn,trông vô cùng lẻ loi và cô độc.
Kể xong những chuyện này, Sở Thành Minh run run đưa tay ra, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn rất lạ, mang phong cách hơi cổ xưa. Ông cởi hai chiếc nút áo, lôi ra một chiếc vòng cổ, phía dưới là một chiếc nhẫn nữ cùng kiểu dáng.
Nghe xong chuyện cũ của Sở Thành Minh, mọi người không khỏi kinh ngạc đứng lên. Đúng là chuyện lạ năm nào cũng có, nhưng năm nay thì lại đặc biệt nhiều. Lam Lam cùng Sở lão gia gia đúng là rất có duyên phận. Lúc hai người chưa biết sự thật đã rất quý mến nhau. Sở Thành Minh còn nhận Yên Lam làm cháu nuôi nữa.
Phòng bệnh yên lặng nửa ngày, Trần Mạt mới cất tiếng hỏi Sở Thành Minh: “Ông à, sau đó ông không đi tìm bà nội của Yên Lam sao? Qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ông chưa một lần đi tìm bọn họ sao?”
“Năm đó? Sao ta lại không đi tìm chứ? Ta tìm bên Mỹ một năm, không có tin tức ta lại về Trung Quốc tìm đi tìm lại. Nhưng thực sự Yên nhi trốn quá kĩ, ta tìm thế nào cũng không ra!”