Giờ phút này đứng trước mặt Lam Lam, anh thực sự bị chấn động bởi vẻ xinh đẹp cùng thoát tục của cô. Lễ phục dạ hội màu trắng càng làm nổi bật nét thuần khiết của khuôn mặt, làm cho cô trông ôn nhu,lịch sự và vô cùng tao nhã, không vương một chút những thứ phàm trần tầm thường ngoài kia.
Trên người cô đeo một bộ trang sức vô cùng tinh tế, ánh vàng sáng chói của trang sức cũng như kiểu dáng thiết kế xa hoa, lộng lẫy của vòng cổ, lắc tay càng góp phần làm tăng thêm vẻ yêu kiều, cao sang.
Duyệt Khải là khách sạn lớn nhất ở nơi này với quy mô hùng tráng bậc nhất, vừa là nơi nghỉ chân, ăn uống vừa là nơi vui chơi giải trí của giới thượng lưu. Kiến trúc hoa lệ theo lối cung điện châu Âu cổ xưa, Duyệt Khải mang nét vừa cổ kính, uy nghiêm, vừa xa hoa, quyến rũ hoan nghênh mọi khách quý đến từ khắp nơi trên thế giới tham quan chiêm ngưỡng.
Mà bây giờ sắp diễn ra một tiệc rượu với mục đích thu hút doanh nhân và các tập đoàn lớn, chủ bữa tiệc là Vương Mậu Đức, người thừa kế tập đoàn Vương thị. Thật ra, Vương thị đến bây giờ cũng chỉ như tồn tại trên danh nghĩa,hữu danh vô thực, Vương Mậu Đức thừa kế cũng chỉ giống như cái xác không mà thôi Mục đích Vương Mậu Đức tổ chức tiệc rượu này không có gì khác ngoài việc muốn nhờ cậy Cận Thế Phong. Chủ tịch tập đoàn Khải Phong xuất hiện mới là yếu tố khiến cho phần đông thương nhân quan tâm.
Một chiếc xe xa hoa dừng lại trước bồn phun nước ở quảng trường, cửa xe chậm rãi mở ra.
Yên Lam trong lễ phuc màu trắng bước xuống, ánh sáng rực rỡ xung quanh quảng trường chiếu lên từng đường kim mũi chỉ trên chiếc váy vải lụa tơ tằm, vừa vặn càng làm tăng nét đẹp kinh động lòng người của cô.
Sau khi xuống xe, Yên Lam nhẹ nhàng vòng cánh tay nhỏ nhắn của mình khoác nhẹ lên cánh tay Cận Thế Phong. Cận Thế Phong hôm nay cũng diện một bộ tây trang màu trắng ,dung nhan anh tuấn tiêu sái bước bên cạnh cô, khóe môi nở nụ cười nhẹ nhàng, cùng Yên Lam tay trong tay bước vào đại sảnh, trên người phát ra khí chất quý tộc vương giả trời sinh.
Lúc hai người vừa xuất hiện, đám phóng viên trở nên sôi sục hẳn lên, điên cuồng chụp ảnh.
Ánh đèn flash chớp nhoáng liên tục, không ngừng nghỉ.
Cận Thế Phong tựa như một hoàng tử phong thái tao nhã, đĩnh đạc, thành thạo dùng những nghi thức xã giao đưa Yên Lam vào trong khách sạn Duyệt Khải, nơi được trang hoàng như cung điện vua chúa lộng lẫy.
Vừa bước vào trong, một đôi tuấn nam mỹ nữ bọn họ ngay lập tức trở thành tiêu điểm, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Hơn nữa, vì thân phận của Cận Thế Phong, nên không ai dám đến gần, chỉ đứng từ xa chiêm ngưỡng bàn tán.
Trên trần nhà treo chùm đèn thủy tinh vô cùng hoa lệ, đầy màu sắc óng ánh,có một dàn nhạc đang diễn tấu những bản nhạc êm dịu trên sân khấu.
Chủ tịch tập đoàn Vương thị đứng ở trên khán đài,phát biểu vài lời dạo đầu dài dòng , sau đó giới thiệu con trai mình là Vương Mậu Đức, người sắp thừa kế ông dưới hình thức công ty cổ phần. Dứt lời, dưới khán đài vang lên một trận vỗ tay không ngớt.
Yên Lam ngẩng đầu,nhìn về phía xa xa có một đôi nam nữ đang đi tới. Triệu Ngọc Văn vẻ mặt hạnh phúc khoác tay Vương Mậu Đức, trông có vẻ rất hòa hợp. Vương Mậu Đức vẻ mặt tràn đầy vui sướng, tự tin, nghiêng đầu nhìn cô vợ nhỏ bé xinh đẹp mảnh mai của mình, ánh mắt cũng đầy hạnh phúc.
Nhớ tới trước đó không lâu, người phụ nữ này còn ôm lòng mang ý nghĩ trả thù, hôm nay lại vui vẻ đứng cạnh một người đàn ông khác. Có lẽ cô ấy đã tìm được hạnh phúc của mình.
Yên Lam vui mừng thay cho Triệu Ngọc Văn.
Yên Lam xinh đẹp không chỉ có Cận Thế Phong thấy, mà toàn bộ những người đàn ông khác đều thấy. Có lẽ ánh mắt của toàn bộ giống đực ở bữa tiệc tối nay đều dừng lại ở trên người Yên Lam. Nhưng điều khiến cho Cận Thế Phong thấy khó chịu chính là Vương Mậu Đức!
Sau khi tuyên bố tiệc rượu bắt đầu, ánh mắt anh ta vẫn dừng lại trên người Yên Lam, ánh mắt ham muốn của anh ta so với những người đàn ông trong này thật làm cho Thế Phong chán ghét. Nếu hôm nay anh ta không phải chủ nhân tiệc rượu này, có lẽ Thế Phong đã cho người lôi anh ta ra ngoài.
Vì sao ư? Anh ta không phải đã ở bên Triệu Ngọc Văn rồi sao? Lại còn dùng loại ánh mắt đó nhìn Lam Lam! Chẳng lẽ hắn…
Không chờ Thế Phong nghĩ ra được một cái cớ phù hợp đã bị mọi người vây xung quanh.
Yên Lam bị đám đông kia xô đẩy sang một bên, lại nhìn bên cạnh mình không có một ai, bất đắc dĩ nhếch miệng cười. Thế Phong đúng là rất được hoan nghênh!
Đúng lúc này, một điệu nhạc du dương cất lên, Yên Lam lúc này mới chú ý đến mọi người xung quanh đã bắt đôi bắt cặp khiêu vũ, chỉ có cô vẫn đang đứng giữa sảnh, có chút cô đơn.
“Tiểu Lam, anh có thể mời em nhảy một điệu được không?”
Xoay người lại, Yên Lam nhìn thấy Vương Mậu Đức đang đứng ở ngay sau mình, vô cùng chuyên nghiệp bày ra bộ dạng mời khiêu vũ.
“Anh Mậu Đức…” Cô cảm thấy hơi sợ, đang nghĩ muốn cự tuyệt, “nhưng em….”
Không cho cô cơ hội từ chối, Vương Mậu Đức lại mở miệng nói, “Sao vậy tiểu Lam? Cùng anh khiêu vũ không được sao? Em xem, Cận Thế Phong cũng không để ý đến em, khiêu vũ với anh một điệu đi, đến khi Thế Phong quay lại đây anh sẽ trả em cho anh ta. Thế nào?”
Yên Lam quay đầu nhìn đám người đang vây quanh Cận Thế Phong, lại quay đầu nhìn Vương Mậu Đức, đôi mắt màu hổ phách của anh ta chợt lóe lên ý vị thâm sâu nhưng nhanh chóng thay bằng ánh mắt mang nét cười, nhìn về phía cô.
Thấy Vương Mậu Đức có thành ý, Yên Lam không nỡ cự tuyệt, đành gật đầu đồng ý. “Vậy được rồi, Mậu Đức, chỉ khiêu vũ một khúc thôi nhé!”
Thản nhiên cười, Yên Lam đặt tay vào lòng bàn tay của Mậu Đức.
Cảm giác được đối phương khẽ run run, sau đó trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia vui mừng, Yên Lam có chút kinh ngạc, “Mậu Đức, anh làm sao vậy?”
“Không sao, chỉ là anh thấy rất vui thôi!” Vương Mậu Đức nói xong, dẫn Yên Lam xoay người hướng về trung tâm khán đài, theo âm nhạc chậm rãi khiêu vũ.