Rất nhanh, một chiếc xe hơi dừng lại trước mặt hai người.
Nhìn theo người từ trên xe xuống, Trần Mạt cười cười lấy lòng: “Cận tổng tài, Lam Lam ở đây. Tôi đem người an toàn giao cho anh, còn tôi có vài chuyện nữa cần phải làm, xin phép đi trước!”
Thấy Cận Thế Phong đến, mà nhiệm vụ của mình đã xong, Trần Mạt lấy cớ muốn chuồn cho nhanh. Lúc này không đi thì không biết lúc nào cơ hội mới đến, chẳng lẽ cô lại đợi Cận Thế Phong thủ tiêu?
Cận Thế Phong xuống xe, ôm chặt người đã mất tích nửa ngày, cảm nhận hơi thở của cô, trong lòng cảm thấy thật bình yên.
Nghe thấy giọng nói ở bên cạnh, anh quay người bước từng bước một về phía Trần Mạt đang lui dần về sau. Ánh mắt anh lạnh lẽo tựa như có ý thách thức, cô lùi thêm nữa thử xem?
Trời ạ, Trần Mạt nhìn ánh mắt của Cận Thế Phong, cân nhắc xem có nên nghe lời hay không. Quên đi, dù sao anh ta cũng không nói chuyện, cô cũng không thể cho rằng cô thấy anh ta có ý đó.
“Vậy hai người cứ từ từ nói chuyện đi!”
Trời ơi! Cô thề, nếu không phải chính cô xoay người ra sau muốn chạy, nghe tiếng nói của Cận Thế Phong quá đỗi dịu dàng, trong một khắc nhất định cô sẽ bị chấn động!
Nhưng đến khi cô quay lại, cô mới biết chính mình bị lừa, cô thật hối hận, vì sao cô lại quay lại chứ? Vào khoảnh khắc cô quay đầu lại, cô sâu sắc hiểu được cái gì là “tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật”.
Tất cả là do giọng nói của Cận Thế Phong quá đỗi dịu dàng, đợi cho cô quay đầu lại, thấy được khuôn mặt vô cùng khủng bố của Cận Thế Phong, cô nghi hoặc không hiểu tại sao anh ta có thể phát ra thứ âm thanh dịu dàng như thế.
“Đi thôi, Lam Lam, chúng ta về nhà trước!” Cận Thế Phong đích thân mở cửa xe cho Yên Lam, sau đó đi về hướng cửa xe bên kia.
Trần Mạt đứng một bên nhìn, không dám tiến lên. Cô còn đang ôm ảo tưởng hy vọng lúc này Cận Thế Phong có thể vì Yên Lam ở trong xe mà xem như cô không hề tồn tại.
Ngoài miệng cô liên tục nhắc đi nhắc lại, “Tôi sẽ không đi cùng mọi người đâu, hai người đi xe nhanh đi. Tôi thế nào cũng được, người trong xe mới quan trọng! Tôi nghĩ hai người cũng không muốn tôi làm bóng đèn, đúng không?”
Cho đến khi thấy Cận Thế Phong ở trên xe ô tô phóng qua kính chiếu hậu một ánh mắt uy hiếρ mạnh mẽ,cô buông xuôi tất cả hi vọng. lẽo đẽo lên xe.
Một chiếc xe hơi nho nhỏ, lúc này bên trong nhiệt độ chênh lệch bất thường. Ở ghế trước là hai con người nhiệt tình giống như mùa hè, mà Trần Mạt cô ngồi phía sau chẳng khác gì chìm nghỉm chỗ trời đông giá buốt tàn khốc.
“Bây giờ chúng ta trở về nhà sao Thế Phong?” Yên Lam hỏi, cái mũi của cô bây giờ đã khẽ đau, chắc phải đi bôi thuốc. Nhưng còn Mạt Mạt? “Mạt Mạt, cậu muốn đi đâu?” Nhìn Trần Mạt, Yên Lam hỏi.
“Ừ, chúng ta về nhà!” Cận Thế Phong ở một bên trả lời.
“Vừa vặn quá, mình cũng muốn về nhà. Sẽ không quấy rầy hai người nữa!” Trần Mạt ở phía sau yếu ớt lên tiếng.
Nhưng Cận Thế Phong coi như không có Trần Mạt cô trên xe, tiếp tục chăm chú nhìn về phía trước.
Ôi! Trần Mạt thật là ủy khuất ngồi một mình đằng sau, cô cũng muốn về nhà! Muốn về căn phòng nhỏ của mình. Thật là buồn bực, hai người ngồi ở hàng trước rõ ràng không thèm nhìn đến cô mà.
“Thế Phong, buổi chiều anh không có việc sao? Bây giờ mới quá trưa mà? Buổi chiều anh rảnh à?” Yên Lam nghi hoặc nhìn Cận Thế Phong.
“Buổi chiều không có việc gì, văn kiện quan trọng buổi sang đã xử lý xong hết rồi, hội nghị cũng hoàn thành rồi.” Thật ra, công việc anh còn làm chưa xong, từ lúc không thấy Lam Lam anh đều không thể ngồi yên chứ đừng nói là làm được cái gì. Cái anh gọi là xử lý tốt, chính là quăng toàn bộ cho Kỷ Tồn Viễn xử lý.
“À…” Yên Lam phát hiện gần đây Thế Phong công việc có vẻ rất nhàn nhã thoải mái.
Về tới nhà, Yên Lam về phòng rửa mặt chải đầu, sau đó bôi chút thuốc lên vết thương.
Còn, Trần Mạt và Cận Thế Phong đang cùng nhau ngồi trên sô pha phòng khách.
“Chuyện kia…Cận Thế Phong, để tôi giải thích!!! Chuyện hôm nay là tôi không đúng, tôi cam đoan từ nay về sau tuyệt đối sẽ không có chuyện như thế, tôi cam đoan…anh đừng tức giận được không? Làm ơn, anh đừng như vậy, tôi sẽ bị đông cứng mất!” Cái gọi là biết sai mà sửa, rất có thiện ý, đưa tay vuốt khuôn mặt vui tươi, cái này gọi là danh ngôn người xưa truyền lại. Đối với Cận Thế Phong, Trần Mạt vừa giải thích vừa lấy lòng.
“Vì sao cô đưa Lam Lam đi mà không nói cho tôi biết?” Cận Thế Phong lẳng lặng nhìn Trần Mạt, muốn chính cô nói cho anh biết đáp án.
“Cũng không có gì to tát. Tôi tìm Lam Lam ra ngoài đi dạo, lại sợ anh không cho cô ấy đi, nên tôi nghĩ ra ngoài rồi gọi lại cũng được. Nhưng lúc gọi cho anh anh lại không nghe máy, Lam Lam nói có thể anh đang họp nên tôi định sau đó hãy gọi. Nhưng ai biết được sau đó điện thoại lại hết pin, nên…”
Trần Mạt một hơi thanh minh xong, dung ánh mắt vô tội nhìn sang Cận Thế Phong.
Là như vậy sao? Cận Thế Phong nhìn Trần Mạt có vẻ không giống nói dối. “Thật sự là như vậy?”
“Đương nhiên, tôi cam đoan, tôi thề những gì tôi nói đều là sự thật, không một câu nói dối!!!” Trần Mạt ở bên vội vàng lên tiếng, “nếu không anh có thể hỏi Lam Lam, tôi không hề nói sai!”