Không biết lúc này, Lam Lam còn có thể tha thứ cho hắn không? Hắn sẽ giải thích tất cả với Lam Lam, mặc kệ Lam Lam sẽ tha thứ cho hắn không, hắn cũng không để Lam Lam rời khỏi cuộc sông của mình.
Sau khi nghĩ thông suốt Cận Thế Phong lấy chìa khóa bước ra khỏi văn phòng, hắn phải đi tìm Lam Lam để giải thích.
……
“Lam Lam, em ở đâu? Anh muốn giải thích mọi chuyện với em, ngày hôm qua là anh đã sai, anh không nên nóng giận với em, em hãy tha thứ cho anh!! Em hãy nghe anh giải thích , mọi chuyện không phải giống như em nghĩ đâu, chúng ta đều bị Triệu Ngọc Văn chia rẽ.”
Cận Thế Phong đứng ngoài cửa phòng của Yên Lam nói.
“Lam Lam, em mở cửa được không! νú Trương nói em cả ngày không có ra khỏi phòng, lại không có ăn cái gì, là sao có thể chịu nổi?! Em ra ăn một chút gì đi?”
Nghe trong phòng không có phản ứng, Cận Thế Phong lại nói tiếp.”Lam Lam, em thật sự không chịu tha thứ cho anh sao? Vậy em muốn anh như thế nào thì em mới có thể tha thứ, chỉ cần là anh có thể làm được anh sẽ hết sức làm. Lam Lam, Lam Lam?”
Trong phòng vẫn im lặng đến nỗi không có một tiếng động, làm cho Cận Thế Phong lo sợ, trong lòng bất an càng lúc càng lớn, “Lam Lam, nếu em không nói gì, anh sẽ đi vào!” Cận Thế Phong nói xong, đẩy cửa đi vào.
Nhưng trong phòng không có người,”Lam Lam,” Cận Thế Phong gọi thật lớn, vẫn không ai trả lời.
Chẳng lẽ Yên Lam thật sự đã rời khỏi sao? Cận Thế Phong hoảng hốt nghĩ đến, không, hắn không cho phép! Cho dù đi tới chân trời góc biển, hắn đều sẽ tìm Yên Lam trở về ! Cho dù lên trời hay xuống hoàng tuyền, Yên Lam đều đừng nghĩ sẽ rời khỏi hắn.
Cận Thế Phong xoay người chạy xuống dưới lầu, “Vú Trương? Lam Lam không có ở trong phòng, νú có thấy cô ấy đi ra ngoài không?”
“Cái gì?” νú Trương vẻ mặt kinh ngạc, “Lam tiểu thư không có ở trong phòng sao? Hôm nay tôi không có thấy cô ấyđi ra!? Tôi vẫn nghĩ cô ấy ở trong phòng.”
“Cô ấy đi ra ngoài khi nào, cô ấy có thể đi đâu?” Cận Thế Phong lo lắng nói.
“Thiếu gia, bây giờ phải bình tĩnh, trước tiên nhìn xem trong phòng Lam tiểu thư đồ dùng còn không, nếu mà còn thì là chỉ đi ra ngoài thôi.” Vú Trương ở bên cạnh an ủi nói.”Lam tiểu thư không chừng chỉ đi ra ngoài thư giãn, không có gì đâu.”
Nghe νú Trương nói, Cận Thế Phong lập tức chạy lên lầu, đến phòng Yên Lam, mở tủ quần áo thấy vẫn còn đầy đủ, trên bàn trang điểm cũng còn, rốt cục mới thở ra.
Yên Lam không có rời đi, nếu nàng rời khỏi, như vậy sẽ không để lại những thứ này.
Nhưng mà Lam Lam rốt cuộc đi nơi nào?
Cận Thế Phong cứ như vậy đứng ở trong phòng, đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trong lòng vô cùng sốt ruột, muốn đi ra ngoài tìm Yên Lam, nhưng không biết đi đâu, chỉ có thể cứ như vậy chờ, cái gì cũng không làm được.
Giờ khắc này, hắn rất hận chính mình, thật sự rất hận chính mình vô dụng, không thể mang đến cảm giác an toàn cho Lam Lam.
Ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa nhỏ , nhưng mà Yên Lam vẫn chưa trở về, Cận Thế Phong không biết mình đã đứng ở bên cửa sổ này bao lâu rồi? Nhưng là cảm giác được cũng rất lâu.
……
Yên Lam không có mục đích, chỉ biết đi về phía trước , nàng rốt cuộc nên làm gì bây giờ?
Còn muốn ở bên Cận Thế Phong sao? Còn có thể kỳ vọng hắn sao?
Ngoài trời mưa vẫn rơi, Yên Lam vẫn bước cô độc dưới mưa, hi vọng mưa sẽ xóa nhòa tất cả.
Trong bóng đêm nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Yên Lam bả vai run run cố cắn chặt môi để kiềm nén nước mắt của mình. Không thể khóc, cũng không nên khóc, rời khỏi Cận Thế Phong chính là chuyện tốt đối với chính mình.
Mưa và nước mắt hòa vào nhau, trên con đường tối chỉ nhìn thấy một dáng người cô đơn bước trên đường.
Sở Mặc Hàm hoàn thành nhiệm vụ, trên đường về nhà. Nhiệm vụ? Đúng vậy, các người không có đoán sai, chính là giết người.
Đột nhiên trong ánh mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, hắn nhìn trong màn mưa có một dáng người nho nhỏ mà cô đơn chậm rãi bước đi.
Là nàng? Cô gái đó là Yên Lam.
Sở Mặc Hàm khóe miệng lộ ra một chút thản nhiên mỉm cười, hắn đã lâu không nhìn thấy nàng , lập tức bước về phía nàng.
Lại gần hắn mới phát hiện, cô gái kia trên người tỏa ra đau thương, ánh mắt thương đau, giống như đã xảy ra chuyện gì rất đau khổ. Là ai? Là ai đã thương tổn cô gái yếu đuối như vậy? Sở Mặc Hàm phát hiện chính mình đang rất tức giận.
Yên Lam chậm rãi bước đi, nàng biết chính mình kiên trì không được bao lâu nữa, đi trên đường cũng đã rất lâu, lòng bàn chân của nàng đã muốn phồng rộp, hơn nữa lại đi dưới trời mưa, đầu của nàng thật khó chịu, mọi chuyện xảy ra làm cho đầu của nàng muốn nổ tung.
Khóe mắt thoáng nhìn một bóng dáng đang dần dần đi gần về phía mình, Yên Lam bắt buộc chính mình phải cảnh giác, cẩn thận nhìn người đang đi tới, cố gắng nhìn xem có phải người quen không.
Gương mặt này thật quen, là hắn! Chính là người đàn ông mình đã cứu, sau đó, cũng gặp nhau vài lần.
Lúc này cái lạnh thấu xương của ban đêm, với cái lạnh như băng của người kia lại mang đến cảm giác ấm áp cho nàng. Yên Lam thở dài một hơi, không biết vì sao? Người đàn ông xa lạ này, luôn làm cho nàng một cảm giác quen thuộc, cảm giác ấm áp như người thân.