Xoay người lại, Yên lam bị bóng đen phía sau làm cho hoảng sợ, “Thế Phong, là anh sao?
Sao anh không lên tiếng, làm em giật cả mình.” Yên Lam hờn dỗi nói.
Cận Thế Phong không hề để ý đến thái độ của Yên Lam, tức giận nói: “Sao hả? người đã đi rồi, em còn luyến tiếc sao? Em và Vương Mậu Đức tại sao lại đi với nhau, anh không phải đã nói về sau em không cần gặp lại hắn ta sao? Em vì sao không nghe lời anh! Còn nữa, hôm nay sao em lại về sớm như vậy, cả điện thoại cũng tắt máy, em có biết anh đã gọi cho em bao nhiêu lần không? Kết quả thì sao chứ, em lại ở cùng với người đàn ông khác! Trong lòng em nghĩ gì vậy!?”Cận Thế Phong càng nói càng kich động.
“Anh lo lắng cho em như vậy! Mà em thì sao chứ! Ra ngoài cùng người đàn ông khác hẹn hò!” Hắn phẫn nộ đến không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả sự tức giận này.
“Em không có ở bên ngoài hẹn hò với người đàn ông khác, em chỉ tình cờ gặp anh Mậu Đức thôi, anh đừng nói quá lên như thế!” Yên Lam kich động nói: “Bọn em chỉ vô tình gặp nhau thôi, không phải như anh tưởng tượng đâu!”
“Vô tình gặp nhau sao?” Cận Thế Phong rõ ràng không tin, khí thế bức người nói: “Nếu là vô tình gặp thìu sao em lại tan sở sớm như vậy? Giải thích đi chứ, vì sao?”
“Em, bởi vì, bởi vì…..” Yên Lam chần chừ, rốt cuộc nàng có nên nói ra cuộc điện thoại với Triệu Ngọc Văn không? Nói như thế nào đây…Yên Lam cau mày, nội tâm giằng xé, nhưng lại làm cho Cận Thế Phong hiểu nhầm .
“Bởi vì sao? Như thế nào? Không tìm được lí do gì sao?” Cận Thế Phong trào phúng mở miệng nói, “Em còn muốn kiếm cớ gì để lừa gạt anh?”
“Anh không tin em….” Yên Lam cảm thấy cổ họng nghẹn lại, có gắng tìm lại giọng nói của chính mình, mà nó chính là ở dưới ngực làm nàng cơ hồ như không thể chịu được, Cận Thế Phong, sao anh có thể không tin em?
Hắn lừa gạt nàng, bây giờ còn nghi ngờ nàng, hai người bọn họ tin tưởng nhau khó đến vậy sao? Yên Lam khổ sở nói, “Hai người chung sống cùng nhau, căn bản là phải tin tưởng lẫn nhau, thế nhưng anh lại không tin em? Em đã nói rồi, em và Vương Mậu Đức đều không xảy ra chuyện gì cả!”
“Vậy sao?” Cận Thế Phong nói. “Vì sao hắn lại đưa em về tận nhà? Hôm nay tan sở sớm như vậy là để đi gặp hắn sao?”
Cận Thế Phong hai mắt đều là lửa giận, gân xanh trên trán hiện lên, “Anh đã nói với em không dưới một lần, em không được đi gặp Vương Mậu Đức, nhưng em lại coi lời anh nói như gió thổi bên tai, vụng trộm cùng hắn ở ngoài gặp nhau, bây giờ lại nói mình trong sạch?
Em muốn anh phải tin như thế nào đây?”
Yên Lam nắm chặt tay, nước mắt không ngừng chảy xuống .
Không tin? Là vì Triệu Ngọc Văn sao? Có phải hắn cùng với Triệu Ngọc Văn hợp sức lại bức nàng, muốn để nàng tự động rời khỏi hắn? Nàng quật cường lau nước mắt trên mặt, đem những giọt nước mắt kia giấu vào trong lòng.
“Anh không tin em sao? Còn anh ? Anh không lừa gạt em sao? Anh cũng giấu em đi gặp Triệu Ngọc Văn đấy thôi, anh vẫn còn thích cô ta phải không?”
“Em cố tình muốn gây sự hay sao? Làm sao anh có thể thích cô ta được chứ?” Cận Thế Phong ánh nắt kì lạ nhìn Yên Lam.
“Anh còn nói như thế được sao, rõ ràng gần đây đã đi gặp Triệu Ngọc Văn, vì sao không dám thừa nhận, anh có thể đi gặp Triệu Ngọc Văn thì sao em lại không thể đi gặp Vương Mậu Đức chứ!” Yên Lam nói liền một hơi.
“Đủ rồi, em đừng có mà kiếm cớ nữa!” Cận Thế Phong không vui nói.
“Nếu anh đã nhất định cho rằng mọi chuyện như vậy thì em cũng không còn gì để nói nữa!”
Yên Lam cực lực khắc chế nội tâm kich động, giọng nàng tuy lạnh băng nhưng cũng có phần run rẩy, “Anh muốn như thế nào ?”
“Chúng ta đã như vậy thì không thể ở cùng một chỗ nữa rồi, em sẽ lập tức rời khỏi đây, anh không cần lo lắng em làm chướng ngại của anh với Triệu Ngọc Văn nữa, đã không còn ai ngăn cản hai người, anh vừa lòng rồi chứ?”
Yên lam nói xong những lời này, đã muốn hướng tới cửa đi ra, mà Cận Thiéu Phong nhanh hơn, bước tới kéo tay Yên Lam lại, đem nàng áp chế ở cạnh cửa.
“Em muốn đi sao?” Cận Thế Phong điên cuồng nói, “Mơ tưởng!”
Yên Lam giãy giụa, nước mắt cũng không khắc chế được mà rơi xuống, hắn rốt cuộc muốn như thế nào đây? Nàng không phải đã tự rời đi sao? Bất đắc dĩ thể lực giữa hai người không cân xứng, làm Yên Lam căn bản không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Cận Thế Phong.
“Buông! Buông em ra!” Yên Lam kịch liệt nói, “Anh không tin em, hiện tại cũng đã thừa nhận mục đích của mình, anh có thể trở về tìm Triệu Ngọc Văn, hay tìm người phụ nữ khác, sao còn lôi kéo em ?”
“Đây chính là toan tính của em sao? Nói xấu anh, sau đó làm cho quan hệ của em và Vương Mậu Đức trở nên hợp lí, bởi vì anh cùng người đàn bà của hắn câu kết, cho nên hắn cùng với người đàn bà của anh có quan hệ?”
Cận Thế Phong giọng trầm thấp, chất chứa lửa giận cuồng bạo, “Đừng cho là anh không biết em có chủ ý gì, nói cho em biết chuyện đó là không thể, em là do anh mua, giữa chúng ta từng có hợp đồng, cho nên em không thể rời đi! Em vĩnh viễn không thể rời đi, chỉ có thể ở bên cạnh anh!”