“Thiếu gia, bác sĩ gia đình, bác sĩ Giang đã đến rồi, đang chờ ở phòng khách, có cho ông ấy vào không ạ?” Vú Trương đi vào phòng Yên Lam hỏi.
“Được, tôi biết rồi. Bác bảo ông ấy chờ ở ngoài phòng khách một chút, tôi sẽ bế Lam Lam ra. Sau khi thay quần áo xong, bác hẵng cho ông ấy vào” Cận Thế Phong nói xong, quay đầu lại, nhẹ nhàng bế Yên Lam ra khỏi bồn tắm.
Cận Thế Phong thay Yên Lam cởi hết quần áo ướt, thay một bộ đồ ngủ sạch, rồi nhẹ nhàng đặt nàng nhẹ lên giường, rồi mới quay người ra ngoài nói “Vú Trương? Bác có thể cho Giang Vô Ngân vào được rồi.”
“Vâng thưa thiếu gia.” Vú Trương nói xong, xuống lầu mời Giang Vô Ngân lên.
……
“Thế Phong, sao vậy? Là ai bị ốm mà cần đến bác sĩ gia đình vậy?!” Giang Vô Ngân còn chưa thấy người lên mà giọng nói trêu chọc đã bên tai Cận Thế Phong rồi.
“Tôi thấy gần đây tôi nhiều việc lắm đó nha! Mới mấy ngày trước tôi vừa đến đây, chưa được bao lâu đã lại gọi tôi đến nữa, liệu có phải gần đây vận khí của cậu không được tốt có phải không? Vậy nên mới hay bị thương như vậy chứ?” Nói xong đã thấy Giang Vô Ngân bước vào phòng của Yên Lam.
“Giang Vô Ngân, đừng có mà khua môi múa mép nữa. Mau tới đây giúp tôi khám cho Lam Lam, xem cô ấy có bị sao không?” Cận Thế Phong cau mày nhìn Giang Vô Ngân nói.
Giang Vô Ngân nhìn lên giường, nhướng nhướng đầu mày. “Thì ra lại là cô ấy à! Cậu lại làm gì cô ấy vậy? Lần trước là khắc chữ, lần này lại là gì vậy?”
“Đủ rồi!” Cận Thế Phong nổi giận “Ông có thời gian ở đó mà nói mát mẻ, còn không mau qua đây giúp ta khám bệnh cho Lam Lam Lam xem rốt cuộc thế nào à!”
“Được được được, cậu đừng tức giận, tôi giúp cậu khám, để tôi giúp cậu khám là được chứ gì.” Giang Vô Ngân tủi thân nhỏ giọng nói “Cậu làm sao mà dữ vậy! Ngay cả đến cho tôi nói một câu cũng không được sao.”
“Uhm? Ông lại đang nói cái gì vậy?” Cận Thế Phong nhíu nhíu đầu mày. Hắn không nghe thấy câu nói vừa rồi.
“Không, không có.” Giang Vô Ngân lập tức nói, đứng dậy đi đến bên cạnh Yên Lam.
Kiểm tra cẩn thận một hồi, Giang Vô Ngân ngẩng đầu lên, “Cô ấy chỉ là bị sốt một chút, không có vấn đề gì lớn đâu.”
“Nhưng vì sao mà cô ấy vẫn hôn mê bất tỉnh vậy?” Cận Thế Phong vội vàng hỏi.
“Đó là bởi vì!” Giang Vô Ngân lưỡng lự một lát, một lúc sau mới chậm rãi nói, “Cô ấy có chút lo lắng đau thương trong lòng, vậy nên mới……” Ai ngờ, Cận Thế Phong không hề để ý đến bác sĩ, nói tiếp,”Vậy cần phải làm thế nào thì Lam Lam mới khỏi được?”
“Cái này… phải dựa cả vào cậu thôi!” Giang Vô Ngân chần chừ một chút rồi nói.
“Dựa vào tôi? Như thế nào là dựa vào tôi? Nếu tôi có thể, tôi còn mời bác sĩ gia đình như ông làm gì!~” Cận Thế Phong nổi nóng nói, hắn thề, nếu Giang Vô Ngân không cứu Lam Lam tỉnh lại, sẽ không nói chuyện đàng hoàng với hắn nữa, hắn không chừng sẽ không nể tình bằng hữu mà ra tay!!
“Haiz, đừng có mà nóng giận! Tôi chỉ đang nói rõ ràng sự thật thôi!” Thân là bạn bè tốt của Cận Thế Phong, hắn đương nhiên biết lúc này làm Cận Thế Phong tức giận là lựa chọn cực không sáng suốt, cho nên, hắn liền lấy lòng nói hết câu “Ý của tôi là tâm bệnh thì cần phải tìm được nguyên nhân để cho thuốc đúng bệnh!”
Cận Thế Phong ngừng một chút, ánh mắt cay đắng nhìn về Yên Lam,”Ý của ông là…… là Lam Lam chính cô ấy không muốn tỉnh lại sao?”
Giang Vô Ngân gật gật đầu,”Đúng vậy, cho nên, việc này cần phải dựa cả vào cậu thôi. Cô ấy cần cậu dùng chân tình làm cô ấy tỉnh lại.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Cận Thế Phong gật gật đầu, ngữ khí chân thành nói, “Cám ơn ông, Vô Ngân.”
“Hì hì…… Không cần, ai bảo chúng ta là bạn bè cơ chứ! Cậu nói vậy là coi tôi là người ngoài rồi!! “. Giang Vô Ngân có chút ngượng ngùng lắc đầu nói.”Vậy thì trước hết để tôi kê cho Yên Lam một ít thuốc hạ sốt đã, cậu nghĩ cách làm cho cô uống thuốc thì mới hết sốt được.
Phần còn lại là dựa vào cậu cả đấy.”
Sau khi tiễn Giang Vô Ngân ra về, Cận Thế Phong quay trở lại phòng của Yên Lam, cầm thuốc hạ sốt, muốn cho Yên Lam còn đang trong hôn mê uống thuốc nhưng không được, Yên Lam không mở miệng ra. Nước chưa đưa vào miệng đã chảy cả ra ngoài. Cận Thế Phong tìm mọi cách không được, đành dùng miệng đưa thuốc và nước từng ngụm từng ngụm một đưa vào miệng Yên Lam.
Sau khi cho Yên Lam uống thuốc xong, Cận Thế Phong ngồi bên cạnh giường, nhìn chằm chằm Yên Lam.
“Lam Lam, em tỉnh lại đi được không, đừng ngủ nữa. Em phải tỉnh dậy để nghe anh giải thích!” Cận Thế Phong đau khổ nói.”Anh biết anh sai rồi, anh không nên đối xử như vậy với em, nhưng em phải nghe anh giải thích! Anh sẽ kể hết cho em nghe mọi chuyện trong quá khứ của anh. Chỉ cần em tỉnh lại, anh sẽ kể hết toàn bộ câu chuyện cho em!!~”
Cận Thế Phong thở dài,”Anh chỉ là do sợ hãi, sợ em sẽ giống như người phụ nữ kia, sẽ dứt bỏ anh ra đi. Vậy nên anh … anh biết, anh không nên lấy cớ, nhưng lúc đó anh đúng là phát điên lên, anh chỉ nghĩ rằng, bất luận thế nào cũng phải giữ em ở lại bên anh, cho dù phải dùng cách nào đi chăng nữa, anh không muốn em rời xa anh. Anh không thể chịu đựng được những ngày tháng không có em ở bên. ”
Cận Thế Phong cứ như vậy đứt quãng nói, nói cho Yên Lam đang nằm trên giường nghe.
Vú Trương ở ngoài cửa nhìn vào, lo lắng nghĩ, “Tiểu thư tiểu Lam, cô nhất định phải tỉnh lại!
cô xem xem, thiếu gia bây giờ tiều tụy quá! Thiếu gia rất thích cô. Chỉ là cậu ấy không biết phải thể hiện thế nào thôi. Tình yêu đối với cậu ấy mà nói thực ra rất xa lạ. Cậu ấy cũng trong giai đoạn lần mò dần dần. Tôi hy vọng cô có thể mãi ở bên cạnh thiếu gia, thiếu gia có cô ở bên mới là chính là thiếu gia vui vẻ hạnh phúc trước kia.”