Cận Thế Phong cười cười, tiếp tục nắm tay Yên Lam, nói, “Khi anh biết em đang ở trong thang máy, anh rất lo lắng, cũng rất hối hận, hối hận chưa từng nói với em sớm một chút, cũng hối hận sẽ không có cơ hội nói ra câu nói kia với em nữa.”
“Thực ra, anh không hề giống với vẻ ngoài hào nhoáng, anh cũng có một phương diện không muốn người khác biết, anh không hề kiên cường như mọi người tưởng, anh cũng chỉ là một con người bình thường, anh cũng lo sợ, anh sợ sẽ mất đi em. Lúc anh hiểu rõ em quan trọng biết bao trong lòng anh, anh lại lo sợ nếu như em biết anh cũng xem trọng em, có phải em sẽ không đối xử tốt với anh như vậy nữa, anh sợ em rời bỏ anh, lo sợ trong mắt em không chỉ có mình anh, lo sợ em sẽ phản bội anh như cô ấy, anh thậm chí còn lo sợ em sẽ thích người đàn ông khác. Chính vì nỗi sợ hãi và hoảng hốt tồn tại trong tiềm thức đã chi phối anh, không cho phép anh nói với em, kỳ thực, anh thích em.”
“Sau khi bị phản bội tổn thương một lần, anh đã không bao giờ tin vào tình yêu nữa. Anh cho rằng không đánh đổi, không yêu, sẽ không lại tổn thương lần nữa. Vì vậy anh luôn sợ phải trả giá, chỉ tham lam muốn đoạt lấy tình yêu em dành cho anh, cũng không dám đáp trả… Kỳ thực, Lam Lam, anh rất quan tâm đến em. Anh luôn muốn ở cùng em, giờ đây nói ra những lời này vẫn chưa muộn chứ, Lam Lam?”
Yên lam nhắm chặt mắt lại, lắng nghe những lời Cận Thế Phong nói, trong lòng cảm động đến chết đi được, vẫn cứ không thể lộ ra chút biểu cảm nào trên mặt.
Đây là những lời nói thật lòng của hắn sao? Là thật vậy chăng? Yên lam không dám mở mắt chứng thực, nàng sợ một khi mở mắt lại phát hiện đây là một giấc mộng, vì vậy nàng thà nhắm chặt mắt lại, làm một con rùa rụt cổ, một cử động cũng không dám.
Trong lúc Yên Lam còn đang miên man suy nghĩ, cảm giác được một vật gì đó ấm áp mềm mại gì đó áp lên gò má mình, nàng đột nhiên mở mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Cận Thế Phong hiển hiện trước mắt mình, chóp mũi kề nhau, có thể nghe rõ cả tiếng hô hấp.
“Bé ngốc, kỳ thực em đã sớm tỉnh lại, phải không?” Cận Thế Phong nở nụ cười gian xảo, nhìn vào đôi mắt trong veo của Yên Lam, không buông tha bất kỳ một biểu cảm nào trong đó.
“Anh cũng biết rồi à!” Yên Lam chau cái miệng nhỏ nhắn lên, gương mặt tươi cười đỏ bừng xấu hổ.
Cận Thế Phong cười không nói gì, nhưng trong lòng chất chứa một niềm hạnh phúc lan tràn thật sự trước nay chưa từng có!
“Thế Phong, em rất thích anh, anh có biết hay không, vừa nãy, em nghe thấy những lời anh nói với em, trong lòng thực sự rất vui mừng, tưởng như hạnh phúc đến chết đi được.” Yên Lam đột nhiên nhào tới trước mặt Cận Thế Phong, vòng tay ôm lấy hắn, hạnh phúc nói.
“Vậy Lam Lam, hiện tại nếu thân thể của em đã không sao nữa, anh có thể đòi quà Valentine của anh hay không đây!” Cận Thế Phong ôm lấy Yên Lam, chìa tay về phía Yên Lam vòi vĩnh.
“A?” Yên lam nhất thời có chút không hiểu rõ tình hình, ngờ nghệch nhìn Cận Thế Phong.
“Em còn giả ngốc à!” Cận Thế Phong tỏ vẻ hết chịu nổi, “Không phải em nói có niềm vui bất ngờ dành cho anh sao? Lại còn nói muốn tặng quà cho anh.”
“A!” Yên Lam sực nhớ ra, “Nhưng mà, lúc trong thang máy, đồ đạc rơi ra ngoài, em chưa kịp nhặt lại. Vậy nên…” Nàng không hề nói thêm gì nữa.
“Vậy ý em là, không có quà tặng nữa, đúng không?” Cận Thế Phong làm nũng nhìn Yên Lam, “Như vậy không được, anh muốn em tặng cho anh một món quà khác.”
“Vậy anh muốn cái gì hử?” Yên lam quả nhiên mắc mưu, hỏi.
“Đương nhiên là… Một nụ hôn.” Nói xong, Cận Thế Phong liền cúi người hôn lên môi Yên Lam, ôn nhu triền miên, thật lâu mới buông nàng ra.
Yên lam tựa trong lòng Cận Thế Phong, thở hồng hộc.
“Được rồi, lần này đến lượt anh tặng quà cho em.” Cận Thế Phong hài lòng nói.
“Thật sao, em cũng có quà, là cái gì, là cái gì?! Em muốn xem, mau đưa cho em!” Yên Lam hào hứng nói.
Sau khi nhìn thấy thứ Cận Thế Phong đưa ra, Yên Lam ngây ngẩn cả người, đó là sợi dây chuyền nàng để lại ban công lần trước. “Em chưa từng nghĩ anh vẫn còn giữ nó.” Yên Lam lặng lẽ nói.
“Đó là điều đương nhiên, đây chính là món quà anh tặng cho em, sau khi đeo vào cho em lần này, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng không cho phép tháo xuống nữa.” Cận Thế Phong bá đạo nói, sau đó giúp Yên Lam đeo dây chuyền lại vào cổ.
“Uhm, em nhất định sẽ không tháo xuống nữa.” Yên Lam hứa.
“Được rồi. Bé cưng đâu?” Yên Lam dường như đột nhiên nhớ tới điều gì đó, hỏi.
“Bé cưng?” Cận Thế Phong nhíu mày.
“Chính là cô bé bị mắc kẹt cùng em trong thang máy đó!” Thấy vẻ mặt hoang mang của Cận Thế Phong, Yên Lam giải thích.
“Anh không biết.”
“Gì chứ? Anh không biết!” Yên Lam nhất thời cao giọng, “Không phải anh cứu con bé lên trước rồi sao?”
“Đúng vậy! Nhưng sau khi em té xỉu, anh liền bế em về nhà, cô bé kia, hẳn là đã được mẹ của con bé đưa về nhà rồi thì phải!” Cận Thế Phong giải thích.
“Thì ra là như vậy à! Thật muốn gặp lại con bé lần nữa mà! Một cô bé rất dễ thương.” Yên Lam cảm khái nói.
“Tiểu Lam tiểu thư, cô tỉnh lại rồi!” Ngoài cửa truyền đến tiếng mừng rỡ của bác Trương.
“Vâng, bác Trương, cháu không sao nữa rồi, thật ngại mà! Hại bác phải lo lắng rồi.” Yên Lam áy náy nói.
“Không sao cả, chỉ cần cháu bình an là tốt rồi.” Bác Trương lại nói tiếp, “Bác đã làm xong bữa trưa rồi, xuống ăn một chút đi, Tiểu Lam tiểu thư, sáng nay, thiếu gia chính là vì chăm sóc cho cô nên cũng chưa ăn gì.”
Nghe bác Trương nói xong, Yên Lam quay đầu lại, nhìn thấy Cận Thế Phong đang thâm tình nhìn mình chăm chú, nhìn vào đôi mắt thâm tình đó, nàng không khỏi ngây ngẩn.