Ở nhà hầm canh xong, lúc mang đến bệnh viện, Nam Cung Nghiêu đang xem báo. Cô không nhìn thấy y tá, cho rằng họ đang ở trong nhà vệ sinh, nên lặng lẽ sắp xếp lại mọi thứ. Nhưng mười phút trôi qua, vẫn không thấy người đâu. Đành phải đổ canh ra, mang qua cho Nam Cung Nghiêu. “Em vừa mới hầm chân giò với đậu phộng đó, anh mau uống nhân lúc còn nóng đi!”
Anh đang xem báo thì ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, rồi lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói một câu. “Em đút tôi uống.”
“Y tá đâu rồi?”
“Tôi đuổi hết rồi.”
“Nhưng vết thương của anh vẫn chưa lành…”
“Không phải còn có em sao?” Anh cười mỉa, “sao nào? Em sợ phải chăm sóc người tàn tật như tôi sao?”
“Em không có ý đó! Em, em không có nghiệp vụ điều dưỡng.”
“Viện cớ đã trở thành thói quan của em rồi sao? Em tỏ thái độ như đang suy nghĩ cho tôi, nhưng thực ra không phải em đang sợ phiền phức à.”
“…” Cô biết rõ mình ở trong mắt anh, là một người phụ nữ chẳng ra gì, cho nên cô cũng không cãi lại, “em đút anh uống vậy!”
Nhìn thấy cô tỏ thái độ không bằng lòng cũng không cãi lại, Nam Cung Nghiêu lại nổi giận. Nếu như không phải anh đang giả vờ bị liệt, thì đã xông đến bóp cổ cô lay thật mạnh từ sớm rồi. Cũng có thể, đè thẳng cô dưới người mình, mà làm nhục cô một trận.
Nghĩ đến dáng vẻ hấp dẫn ở trên giường của cô, máu trong người anh như tụ lại một chỗ, không khống chế được mà có phản ứng. Cơ thể của cô rốt cuộc có cái gì mà làm cho anh say mê đến vậy, mỗi phút mỗi giây đều muốn quấn lấy cô. Chỉ có những khi nơi đó của mình ở trong cơ thể cô, mới có thể thực sự cảm thấy thỏa mãn.
Cái thìa đưa đến miệng Nam Cung Nghiêu, anh cau mày. “Em muốn tôi bị bỏng chết sao?”
“…” Canh này vẫn còn nóng, vừa hay, để anh có cớ làm khó dễ cô.
Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải thổi vài cái, mới đưa đến miệng anh. “Bây giờ uống được rồi đó.”
“Tôi làm sao biết được em có bỏ độc hay không, em uống trước một thìa đi.”
“…” Uất Noãn Tâm đành chịu, cô chỉ mới nhấp có một thìa. Vừa mới nuốt xuống, Nam Cung Nghiêu đột nhiên nhào đến giữl lấy cái ót của cô, gấp gáp không chờ được mà hôn cô.
“Ua…” Uất Noãn Tâm muốn né tránh, lại bị Nam Cung Nghiêu giữ chặt không nhúc nhích được, nhiệt độ ấm nóng của đầu lưỡi tách đôi môi của cô ra, đi vào trong, không ngừng quấn lấy cô. Đầu lưỡi đang quấn lấy nhau của hai người tràn ngập mùi vị ngọt ngào, làm anh say mê, không kiềm chế được mà càng hôn sâu hơn, có hơi thô bạo mà vuốt ve cơ thể cô.
“Đừng mà… đừng như vậy… buông em ra!” Uất Noãn Tâm dùng sức đẩy anh ra, gương mặt bởi vì xấu hổ và tức giận mà đỏ lên. Nếu không phải cô mắc nợ anh, cô đã cho anh một cái tát vào mặt rồi.
Sự chống đối mãnh liệt của cô, đương nhiên làm cho Nam Cung Nghiêu không vui, nhưng anh nhất định không biểu hiện ra bên ngoài. Anh biết rõ, mình càng tỏ ra không sao, thì cô càng đau khổ, chính anh muốn cô đau khổ, oán hận anh, lại không cách nào có thể chống đối anh như trước, đây mới là sự giày vò đau đớn nhất.
Anh nở nụ cười u ám, liếm môi, tỏ vẻ hiểu ra, “uống canh như vậy mới đã, mùi vị không tệ.”
Cô nén giận không bộc phát, “xem ra anh không muốn uống rồi, vậy em cũng không ép anh.”
Để chén xuống, rồi muốn đi ra ngoài.
“Đứng lại! Em gọi bác sĩ giúp tôi, tôi muốn làm thủ tục xuất viện.”
“Nhưng vết thương trên chân anh chưa khỏi mà.”
“Chẳng qua chỉ liệt một đôi chân thôi, cũng không khỏi hẳn được, có nằm viện thêm mấy ngày cũng như vậy, tôi ghét ở bệnh viện.”
Thấy anh đã quyết định như vậy, Uất Noãn Tâm có nói nhiều cũng bằng thừa, đành phải làm theo. Thủ tục xuất viện hoàn tất ngay buổi sáng hôm đó, rồi đưa Nam Cung Nghiêu về nhà.
Suốt cả quá trình đó Nam Cung Nghiêu không cho phép ai giúp, đưa đón đều là Uất Noãn Tâm. Bận trước bận sau, mệt muốn chết. Khó khăn lắm mới về đến nhà, đẩy anh vào trong phòng, nhưng đưa anh lên giường như thế nào lại là một vấn đề.
Anh thoải mái ngồi trên xe lăn, thờ ơ nhìn cô, “còn đứng đó làm gì?” hả hê giang hai cánh tay ra, “bế tôi lên gường.”
Cô đành phải ngồi xổm xuống, cố hết sức nâng anh lên, nghiêng người muốn dìu anh lên giường. Đôi chân lảo đảo cố gắng chịu đựng, sợ anh bị ngã. “Nào, chậm một chút, cẩn thận…”
Nhưng đột nhiên có một lực lớn tác động vào cô, cả người ngã xuống giường. Cơ thể nặng nề của Nam Cung Nghiêu đè lên, ép đến nỗi cô sắp nghẹt thở, đẩy cũng đẩy không nổi. Nín thở đến đỏ mặt mà thở gáp, “anh, anh có thể hơi nhích ra một chút được không… em, em đẩy không nổi…”
“Không được! Em quên tôi là người tàn tật sao?”
Tôi sốt ruột tới nỗi trán đầy mồ hôi, còn anh rất ung dung, vô cùng thỏa mãn. Rất biết hưởng thụ cảm giác đè cô ở dưới người, mềm mại, rất dễ chịu. Đầu chôn ở cổ cô, có thể ngửi được mùi hương thơm mát của cô. Tư thế này vô cùng thích hợp, anh thích, làm sao nỡ dời đi chứ.
“Vậy làm sao đây?” Tư thế như thế này, không làm gì được. Cũng không biết có phải anh âm thầm dùng sức không, giống y như tảng đá vậy, không thể nhúc nhích được.
“Còn có thể làm gì nữa? Cứ như vậy đi!”
“Làm sao được chứ!” Uất Noãn Tâm tức trong lòng, cô không còn sức, đầu muốn ngất đi, muốn đẩy anh lại không nhúc nhích được chút nào. Một lúc sau, thì cảm thấy xung quanh cơ thể bắt đầu nóng lên.
Cơ thể anh nóng rực, làm cô cũng bị thiêu cháy theo, rõ ràng cảm thấy bộ phận nào đó ở giữa hai chân, đang ngọ nguậy lớn dần, đâm vào phía bên dưới người cô, còn có xu hướng không ngừng bành trướng.
Uất Noãn Tâm biết rõ là gì, cô đỏ mặt kêu lên, trong thầm mắng, trong hoàn cảnh nhếch nhác như vậy, anh còn dám có phản ứng sao? Có cần cầm thú hơn nữa không?
Cô xấu hổ vặn vẹo người mình, cố tình muốn thoát khỏi cục sắt nóng bỏng kia, nhưng lại vô tình không ngừng ma sát, càng ngày càng nóng hơn.
Anh vốn dĩ đang vô cùng thỏa mãn hưởng thụ cảm giác này thì cũng cảm thấy cơ thể của mình khó chịu, con ngươi màu xanh bị ham muốn làm đục ngầu, cơ thể nóng ran lên. Anh vốn chỉ muốn trêu chọc cô, nhưng bây giờ, ham muốn của cơ thể đã bị khơi dậy thật rồi.
Nhưng chuyện anh đang do dự đó là, nếu bây giờ anh bộc phát thú tính, mà ăn cô sạch sẽ, vậy chuyện anh giả vờ bị liệt có bị phơi bày ra không?
Tags: Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày, Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi