Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày » Phần 274

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Phần 274

Uất Noãn Tâm chạy không ngừng, một vòng rồi lại một vòng, tầm mắt mơmàng, nhìn không rõ đường chạy ở phía trước, cơ thể đảo qua đảo lại, bên tai nghe thấy tiếng thở nặng nề. Tim đập như sấm, sắp không chịu đựngđược nữa rồi.

Lúc này thật khao khát đột nhiên có một trận mưa to, mượn cớ trời mưa để té xỉu.

Đáng tiếc, trời quang mây đãng, cũng khô ráo, nóng đến nỗi làm cô sắp bốc hơi.

Nhưng mà, vừa nhìn thấy Ngũ Chấn Quốc đứng từ xa giám sát cô, UấtNoãn Tâm cắn chặt răng lại, nói với chính mình nhất định phải kiên trì,quyết không thể để ông ấy xem thường. Nếu như ngay cả chút thử thách này cũng không chịu được, cô thực không xứng ở bên cạnh Ngũ Liên.

Bảy vòng…

Tám vòng…

Chín vòng…

Mười vòng…

Vào giây phút dừng chạy, Uất Noãn Tâm mệt đến nỗi nằm quỳ trước mặtNgũ Chấn Quốc, họng thở ra khói, miệng gần như sùi bọt mép, cả người run rẩy.

Nhìn thấy cô thở gấp đang muốn nói gì đó, Ngũ Chấn Quốc cho rằng côxin tha với mình, hoặc nói hối hận rồi, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nóiđứt quãng của Uất Noãn Tâm.

“Làm phiền ông… cho người… đưa bé Thiên đến trường học… cháukhông muốn… thằng bé nhìn thấy… bộ dạng như thế này… của cháu bâygiờ…”

Không ngờ rằng trong tình trạng này rồi, trong lòng cô nghĩ đến đầu tiên vẫn là con trai.

Ngũ Chấn Quốc có hơi cảm động, nhưng chỉ duy trì trong một giây ngắnngủi, lòng lại trở nên vô cùng cứng rắn, có lẽ đây chỉ là thủ đoạn đểlàm ông cảm động của cô ta, ông nhất định không thể mắc mưu.

Nhưng ông cũng không phải là người mất nhân tính, lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, nhưng vẫn đồng ý.

“Đi ăn sáng đi!”

Uất Noãn Tâm gần như phải bò để đi theo, khi đến căn tin, trước mặtchỉ có một chén cháo trắng thanh đạm, dạ dày ợ hơi chua, chậm chạp không đụng đến đôi đũa.

“Sao nào? Ăn sơn hào hải vị với Ngũ Liên quen rồi, mấy món cháo thanh đạm này nuốt không trôi sao?”

“Không phải ạ, cháu chỉ đang nghĩ…” Lời vẫn chưa nói đến, trong lòng ngực xông lên một mùi vị chua chát, vội vàng bụm miệng chạy vào nhà vệsinh, khom người nôn như điên, gần như muốn nôn hết cả cái dạ dày rangoài.

Ngũ Chấn Quốc lắc đầu chịu thua. Thanh niên bây giờ, toàn được ănsung mặc sướng, chút xíu cực khổ cũng chịu không được, cơ thể cũng trởnên yếu ớt thành như vậy! Đổi lại ở thời đại của các ông, có nuôi cũngsống không nổi.

Sau khi nôn điên cuồng, Uất Noãn Tâm cũng cảm thấy thoải mái mộtchút, cố gắng ăn chút đồ ăn, theo Ngũ Chấn Quốc về phòng, đọc <> cho ông. Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng lắm, nhưngkhông được uống nước, không được ngừng nghỉ mà đọc suốt hai tiếng đồnghồ, cũng là một việc vô cùng dày vò người khác.

Không dễ dàng gì đợi đến khi ông lên tiếng, nói không cần đọc nữa. Cổ họng khô khan đến nỗi cô không kịp uống nước, Ngũ Chấn Quốc lại ra yêucầu mới, bảo cô đi đánh bóng bàn với ông.

Môn thể thao này, Uất Noãn Tâm chỉ chơi qua hai ba lần, chỉ biết đánh sơ sơ. Nhưng đối phương là một ông lão tám mươi sáu tuổi, vẫn tránhkhỏi lo lắng ông chơi quá nhiệt tình, sợ cơ thể chịu không nổi.

Kết quả của việc coi thường quân nhân là chính mình bị tiêu tùng, Ngũ Chấn Quốc dùng sức đánh bóng vào người cô, không biết là đang chơibóng, hay là đánh cô, động tác vừa nhanh vừa độc, trái một quả lại mộtquả, đều bị ông đánh đến sứng lên, một mảng tím một mảng xanh.

Đợi đến khi Ngũ Chấn Quốc tuyên bố bài tra tấn hôm nay kết thúc, ngày mai tiếp tục, Uất Noãn Tâm đã bị thương đầy người. Vết thương ở trên cơ thể vẫn may còn có quần áo che đi, nhưng bàn tay sưng phồng như thế này muốn che cũng không thể che được.

Hết cách rồi, đành phải gọi điện thoại bảo Lâm Mạt giúp cô chăm sócbé Thiên vài ngày. Còn nhấn mạnh hai ba lần, đây là lời thỉnh cầu cánhân với tư cách bạn bè, nhất định không được để cho Ngũ Liên biết. LâmMạt bảo đảm rồi, lúc này cô mới yên tâm.

Vừa cúp điện thoại, Ngũ Liên gọi điện thoại đến. “Vừa mới gọi điện thoại cho ai vậy? Sao lâu thế?”

Cô biết anh đang lo lắng là Nam Cung Nghiêu, để tâm lại ngại khôngnói ra. “Đồng nghiệp trong công ty, có một chút vấn đề cần trưng cầu ýkiến em.”

“Ồ…rất có phong cách của một luật sư nha!”

“Vẫn ổn mà.” Cô cười, cả người ê ẩm, gần như giống trong tục ngữ nói ‘rút dây động rừng’. Đau đau đau!

“Vốn dĩ định tự mình dến đón em, nhưng công ty lại xảy ra chút chuyện, xem ra chưa đến mười hai giờ thì không thể về được.”

“Sao vậy? Có nghiêm trọng không?”

“Vẫn ổn, có anh ở đây, đương nhiên không có vấn đề rồi!”

“Vậy thì tốt rồi!”

“Em đón bé Thiên chưa vậy?”

Cô đành nói dối. “Đang trên đường đi.”

“Hôm nay ông thử thách em những gì vậy?”

“Không có gì cả, chỉ tập thể du͙c, ăn sáng với ông và đọc <> thôi.”

“Chỉ vậy thôi à?” Anh không tin lắm. “Ông anh thời còn ở quân đội nổi tiếng là người nghiêm khắc, huấn luyện ma quỷ, sẽ không nhân từ với emnhư vậy?”

“Đó là quân đội, hơn nữa, bây giờ ông cũng đã lớn tuổi rồi, có lẽ do quá cô đơn, cần người ở bên cạnh chăm sóc lại ngại nói ra.”

Cô cố ý nói như vậy, Ngũ Liên mới tin một chút. “Cho dù như thế nào, phải chăm sóc mình cho tốt đó.”

“Em biết rồi! Nói đến đây thôi nhé! Bé Thiên sắp ra rồi.” Cô cúp điện thoại, chậm rãi thở ra một hơi nặng nề. Nói dối, là một chuyện chẳng dễ chút nào, che giấu cảm xúc còn khó hơn.

Ngũ Chấn Quốc đứng ở bên cửa sổ, nhìn Uất Noãn Tâm đứng giữa cảnhtrời chiều vừa gọi điện thoại, vừa lê cơ thể đau đớn đi về phía trước,hừ lạnh. Ngay cả cửa viện an dưỡng còn chưa đi ra, thì đã vội vàng gọiđiện thoại kể khổ với Ngũ Liên sao? Lúc nãy ở trước mặt ông, sao mộttiếng rên cũng không có?

Ông suýt chút nữa đã tin, chí ít cô ta là một người phụ nữ kiên cường.

Thì ra chỉ là ngấm ngầm giở thủ đoạn bịp bợm.

Xem ra hôm nay ông quá khách sáo với cô ta rồi, ông phải tàn nhẫn thêm chút nữa!

Uất Noãn Tâm đi ra khỏi viện an dưỡng, nhìn quanh trái phải, khôngbiết nên đi đâu. Ở Đài Loan này, cô không có người thân. Vô cùng bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại cho Nam Cung Nghiêu.

Anh ngạc nhiên lại vui mừng. “Em tìm anh sao?”

Nghe giọng nói, còn tưởng là gọi nhầm số, có cần vừa mừng vừa lo đến nỗi vậy không?

Nhưng nghĩ lại cũng phải, về Đài Loan lần này đây là lần đầu tiên côgọi cho anh. Lúc trước đều là anh chủ động tìm cô, hầu hết cô đều ngắtcuộc gọi. Cô nhỏ giọng “ừ” một tiếng, rất lâu mới ấp úng nói ra một câu. “Có thể giúp tôi một chuyện được không?”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187Phần 188Phần 189Phần 190Phần 191Phần 192Phần 193Phần 194Phần 195Phần 196Phần 197Phần 198Phần 199Phần 200Phần 201Phần 202Phần 203Phần 204Phần 205Phần 206Phần 207Phần 208Phần 209Phần 210Phần 211Phần 212Phần 213Phần 214Phần 215Phần 216Phần 217Phần 218Phần 219Phần 220Phần 221Phần 222Phần 223Phần 224Phần 225Phần 226Phần 227Phần 228Phần 229Phần 230Phần 231Phần 232Phần 233Phần 234Phần 235Phần 236Phần 237Phần 238Phần 239Phần 240Phần 241Phần 242Phần 243Phần 244Phần 245Phần 246Phần 247Phần 248Phần 249Phần 250Phần 251Phần 252Phần 253Phần 254Phần 255Phần 256Phần 257Phần 258Phần 259Phần 260Phần 261Phần 262Phần 263Phần 264Phần 265Phần 266Phần 267Phần 268Phần 269Phần 270Phần 271Phần 272Phần 273Phần 274Phần 275Phần 276Phần 277Phần 278Phần 279Phần 280Phần 281Phần 282Phần 283Phần 284Phần 285Phần 286Phần 287Phần 288Phần 289Phần 290Phần 291Phần 292Phần 293Phần 294Phần 295Phần 296Phần 297Phần 298Phần 299Phần 300Phần 301Phần 302Phần 303Phần 304Phần 305Phần 306Phần 307Phần 308Phần 309Phần 310Phần 311Phần 312Phần 313Phần 314Phần 315Phần 316Phần 317Phần 318Phần 319Phần 320Phần 321Phần 322Phần 323Phần 324Phần 325Phần 326Phần 327Phần 328Phần 329Phần 330Phần 331Phần 332Phần 333Phần 334Phần 335Phần 336Phần 337Phần 338Phần 339Phần 340Phần 341Phần 342Phần 343Phần 344Phần 345Phần 346Phần 347Phần 348Phần 349Phần 350Phần 351Phần 352Phần 353Phần 354Phần 355Phần 356Phần 357Phần 358Phần 359Phần 360Phần 361Phần 362Phần 363Phần 364Phần 365Phần 366Phần 367Phần 368Phần 369Phần 370Phần 371Phần 372Phần 373Phần 374Phần 375Phần 376Phần 377Phần 378Phần 379Phần 380Phần 381Phần 382Phần 383Phần 384Phần 385Phần 386Phần 387Phần 388Phần 389Phần 390Phần 391Phần 392Phần 393Phần 394Phần 395Phần 396Phần 397Phần 398Phần 399Phần 400Phần 401Phần 402Phần 403Phần 404Phần 405Phần 406

Tags: , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất