Trên con đường về nhà trải dài hàng cây rậm rạp, ngạc nhiên thấy một dáng người quen thuộc, cô vội bảo vệ sĩ dừng xe lại, chào hỏi cô ấy.
“Là cô, trùng hợp thật!”
“Đúng đó! Tôi đang định hỏi đường, lâu đài Alibi đi như thế nào?”
“Cô đến đó làm gì?”
”Tìm người thân.”
“Vừa hay tôi cũng muốn đến đó, còn xa lắm, lên xe đi!”
“Cám ơn nhé!”
Uất Noãn Tâm rót một ly nước cho cô ấy. “Người thân của cô tên gì vậy? Có lẽ tôi cũng biết đó.”
“Chuyện đó, giữ bí mật trước, đợi lát nữa sẽ giới thiệu hai người với nhau!”
“Được thôi! Cô rất đẹp nha, giống như…”
“Búp bê barbie phải không? Từ nhỏ đến lớn, tôi nghe không dưới một ngàn lần.” Cô ấy làm vẻ mặt bất đắc dĩ. “Thực ra cô không yếu đuối cũng không nhu nhược một chút nào.”
“Từ hành động cô bắt trộm đã thấy được rồi.”
“Ha ha! Tôi dùng tay không để bắt đó nha! Tên đó chỉ biết vài công phu mèo cào, hai ba quyền đã có thể hạ được rồi. “Cô ấy hoạt bát làm vài động tác múa máy.
Uất Noãn Tâm cũng mỉm cười theo, cô thực sự rất thích tính cách của cô ấy. Tựa như một đóa hoa hướng dương vậy, chỉ cần nhìn cô ấy, liền cảm thấy tâm trạng rất sáng lạn. Người con gái như vậy, nhất định có rất nhiều đàn ông theo đuổi!
Xe từ cửa sắt lớn chạy thẳng vào trong lâu đài, xuống xe, Uất Noãn Tâm hỏi cô ấy: “Đến rồi, người cô tìm đang ở đâu?”
“Thực ra người tôi tìm, cô cũng biết đó.” Cô ấy cười một cách thần bí, vừa nói xong. Người giúp việc đi đến, cung kính cúi người xuống. “Thiếu phu nhân, cô trở về!”
‘Búp bê barbie’ kinh ngạc mở to hai mắt. “Thiếu phu nhân? Cô là…vợ của Nam Cung Nghiêu sao?”
“Um, đúng vậy, cô biết anh ấy à!”
“Hai người…kết hôn rồi sao?” Cô ấy kinh ngạc đến mức lời nói cũng không được lưu loát.
Uất Noãn Tâm nhìn sắc mặt cô ấy không được bình thường, cảm thấy có chút kỳ lạ. “Ưm! Sao vậy?”
“Không, không sao cả.” Cô ấy mặc dù lắc đầu, nhưng sắc mặt vô cùng phức tạp, giống như rất đau khổ, quay đầu bỏ đi. “Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
“Cô không phải đến tìm người sao? Này…” Uất Noãn Tâm không kịp kéo tay cô ấy lại, cô ấy đã chạy rất xa rồi, cô không vui nhíu mày lại.
Không lẽ, cô ấy biết Nam Cung Nghiêu sao?
Buổi tối tám giờ, Uất Noãn Tâm đang thu dọn hành lý, Nam Cung Nghiêu gõ cửa, cô quay đầu về phía anh mỉm cười. “Đi vào đi!”
“Em đang làm gì vậy?”
“Thu dọn hành lý đó!” Cô cố gắng kiềm chế sự mất mát, giả vờ sóng yên biển lặn. “Không phải anh nói hai ngày sau sẽ quay về sao? Cho nên em thu dọn đồ đạc lại, để tránh đến lúc đó lại vội vàng.”
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt của Nam Cung Nghiêu có chút không vui. Là anh nói, hai ngày sau hai người quay về Đài Loan. Nhưng anh phát hiện, chính mình không muốn rời khỏi nơi này. Sau khi xảy ra chuyện tối qua, anh cố ý mượn công việc làm cái cớ tránh mặt cô, vốn định tối này không về, nhưng vẫn không kiềm chế được khát vọng muốn thấy cô, vội vàng quay về.
Nhìn thấy cô sắp xếp hành lý gần như xong xuôi rồi, anh bước nhanh về phía trước, đè hành lý của cô xuống. “Bang” một tiếng, động tác rất thô bạo.
Cô không hiểu. “Sao vậy?”
“Chúng ta ở đây thêm một tuần nữa!”
“Hở?” Anh không giống người dễ dàng thay đổi quyết định nha! Uất Noãn Tâm rất vui mừng, nhưng không khỏi có chút lo lắng. “Nhưng công ty còn rất nhiều việc cần anh giải quyết, chúng ta đã ở Paris mấy tuần liền rồi, sợ như vậy không hay lắm đâu…”
Trán anh nhíu chặt lại. “Em không muốn sao?”
“Không phải không muốn…chỉ là…”
“Cứ quyết định vậy đi. Đem hành lý đặt trở lại chỗ cũ đi.” Nhìn thấy cô thu xếp xong xuôi, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ đi, Nam Cung Nghiêu lúc này cảm thấy rất chướng mắt.”
“Ò…” Uất Noãn Tâm không khỏi lắc đầu. Người nói đi là anh, không đi cũng là anh, người gì đâu kỳ quái. Nhưng mà, ở lại, so với đi vẫn tốt hơn! Nghĩ đến việc có thể cùng anh trải qua ‘thế giới hai người’ thêm một tuần nữa, không kiềm được cảm thấy vui sướng.
“Hôm nay đã đi đâu?”
“Ưm! Đi dạo ở trung tâm mua sắm hai tiếng rồi quay về, còn suýt chút bị người khác trộm mất ví tiền. Còn may, có một cô gái giúp em bắt trộm. Trên đường về nhà, em còn gặp cô ấy. Cô ấy hỏi em lâu đài Alibi đi như thế nào, cô ấy nói muốn tìm người thân, tiện đường em dẫn cô ấy theo. Cuối cùng, vừa xuống xe, cô ấy lại vội vàng rơi khỏi.” Cô nhún vai. “Thật kỳ lạ!”
Nam Cung Nghiêu nghĩ đến chuyện gì đó, dường như có chút căng thẳng, giọng nói bình tĩnh như mọi ngày cũng mất đi. “Cô ấy…trông như thế nào?”
“Rất xinh đẹp, rất giống búp bê barbie!”
Quả nhiên là người đó!
Bóng dáng suy đoán trong trái tim đang bất an đã được xác nhận, sắc mặt của Nam Cung Nghiêu đột nhiên thay đổi, bàn tay nắm chặt lại. Một câu cũng không nói, tông cửa xông ra khỏi phòng.
“Nam Cung Nghiêu, Nam Cung Nghiêu…anh đi đâu?” Uất Noãn Tâm đuổi theo, thét gọi anh không được, càng cảm thấy kỳ lạ. Hai người đó, rốt cuộc có quan hệ gì?
…
Uất Noãn Tâm ở trong phòng Nam Cung Nghiêu đợi cả đêm, cũng không thấy anh quay trở về. Cho đến buối sáng ngày hôm sau, cô bị tiếng chân làm thức tỉnh. Mở to hai mắt ra, thấy Nam Cung Nghiêu đang thu dọn đồ đạc. Vội vàng chạy ra ngoài. “Anh trở về rồi. Tối qua đi đâu vậy? Sao không quay về?”
Mặt của anh nhăn nhó, lại trở lại dáng vẻ lạnh lùng như xưa, cả người tản ra một luồng khí khiến người khác không dám đến gần.
“Anh…làm sao vậy? Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt sao?” Quần áo hơi lộn xộn, mắt thâm đen, môi trắng bệch, nhìn vào khiến cô lo lắng.
“Về phòng, thu dọn đồ đạc, về Đài Loan!”
Cô sững người. “Không, không phải anh nói ở đây thêm một tuần nữa sao?”
“Tôi bảo em thu dọn đồ đạc!” Nam Cung Nghiêu đột nhiên thét lớn lên, dọa Uất Noãn Tâm phải lùi về sau vài bước, kinh ngạc và sợ hãi lại không hiểu gì nhìn anh. Không rõ tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho thái độ anh thay đổi lớn.
Nam Cung Nghiêu cũng ý thức được chính mình quá đáng, trong lòng càng rối rắm, thấp giọng nói. “Thu dọn đồ đạc đi!”
Để tránh châm dầu vào lửa, Uất Noãn Tâm không hỏi bất cứ điều gì, cũng không nói gì, lặng lẽ về phòng, lấy chiếc vali tối hôm qua vừa quay về chỗ cũ, từng chiếc từng chiếc lấy ra.
Sau cùng vẫn, cảm thấy thật uất ức!
Tags: Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày, Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi