Nhưng theo bọn đàn em thì anh Vũ không chỉ đơn thuần là mua bún thịt nướng, chủ yếu là xem xét tình hình thằng Hai, và đưa bà bán bún số tiền vừa đủ để đền bù số bàn ghế bị gãy và để bã im lặng không đưa chuyện này lên công an… tụi thằng Hai thì chắc chắn không báo công an rồi (đó từ lâu đã là luật bất thành văn rồi)
Ở nhà, 2 thằng kia khá là căng thẳng nhưng còn nó thì tỉnh bơ, nằm than ôi đói bụng quá, không biết chừng nào mẹ đi chợ về nữa… và một lát sau, 3 thằng nó mỗi thằng đã phải ăn một ổ bánh mì của mẹ và 1 hộp bún của anh Vũ (no thấy bà nội lun)
Hỏi anh Vũ nó chuyện thằng Hai sao rồi, thì anh Vũ nó tỉnh bơ:
– Cái đầu thì như thằng này, còn tay chân thì chắc cũng cỡ như mày (chắc mọi người hiểu nhỉ)
…
– Vũ chở thằng T đi qua ông Hai, cho ổng bóp thuốc giùm dì đi, tiền nè – mẹ nó đi lên nói và dúi tiền vào tay anh Vũ.
– Dạ, con đi liền – anh Vũ nó nhận tiền là vì biết không thể nào cãi được mẹ nó chứ không phải tiếc mấy chục ngàn tiền thuốc đâu nghen.
Nó vẫn mặc cái quần đá banh, thay vội cái áo thun nhìn cho lịch sự tí, cởi áo ra thì hai thằng kia cũng hết hồn luôn.
– Đụ má gì mà nhiều quá zậy? – Thằng Vinh la lên.
– Bầm zậy thôi chứ tao hết đau rồi, bị đập 2 lần phải zậy chứ sao – nó tỉnh bơ.
2 thằng nhìn mặt hầm hầm lộ rõ sự tức giận, nhờ 2 thằng kẹp nách nó dìu xuống lầu, ngồi lên xe anh Vũ nó liền ôm cứng ngắc, tại thằng cha này hay ẩu lắm, bình thường nó đã sợ rồi, mà bây giờ lại đang là thương binh nữa.
– Chạy từ từ thôi nghe cha nội.
– Mày sợ hả… h. E… h. E – mặt anh Vũ cười đê tiện.
– Chở nó thì chạy cho đàng hoàng nghe chưa – mẹ nó đứng ngay cổng lên tiếng.
Mặt anh Vũ liền im re lại, còn nó thì ngồi sau cười hehe khoái chí, nhẹ nhàng vô số nhưng mà xe cũng bị giật cái nhẹ rồi mới chạy đi, thằng Vinh chở thằng Thành trên chiếc Max chạy theo.
Tới nhà ông Lý “hai hòn” nó xuống xe từng bước cà nhắc đi vào, con chó sủa ầm ầm lên khi thấy nó, 4 thằng cùng ngồi trên cái ván bằng gỗ rộng, ngắm nhà ông Lý, công nhận đẹp thật, trên tường treo những bức thư pháp rồng bay phượng múa, mấy bức tranh bằng mực tàu… nguyên căn phòng nồng lên mùi thuốc rượu xoa bóp, chỗ ở giữa nhà sát tường là cái bàn thờ, kế bên là cái kệ dắt đầy đao, kiếm, thương, trượng… và có cả cung nữa, nãy giờ bốn thằng ai cũng nhìn chăm chăm vào chỗ đó mà thèm thuồng, nhìn xa thì đẹp thật, nhưng nhìn gần thì mấy cây đao kiếm đều bị mẻ, và vẫn còn khá bén, anh Vũ thọt tay nhấc cây trượng lên…
– Ui nặng vãi l… anh Vũ nói.
– Mày đừng có mà phá của tao – ông Lý, một ông tóc đã lâm râm bạc, người Hoa, mặc bộ đồ bằng lụa màu trắng y như của Lý Tiểu Long zậy nhưng mập hơn nhiều, gương mặt phúc hậu đi từ trong ra nói lớn.
Nó liền quay lại bộ ván ngồi xuống, 3 người kia thì đứng kế bên nó.
– Cử động chân coi được hôn? – Hỏi y chang ông bác sĩ bệnh viện.
…
Bắt đầu bóp thuốc, nó nằm xuống cái ván, duỗi thẳng hai chân, và ngay cái đũng quần nó hơi u lên một cục do cái quần đá banh mỏng quá mà ôm sát vào, “thằng nhỏ” thì buổi sáng nên cũng hơi to ra chứ chưa gọi là cương cứng lắm.
– Con bé ba đâu đem thuốc ra đây…
Một nhỏ con gái bằng tuổi nó, bê cái khay đồ nghề ra, nó giật mình co nhanh chân lại mà đau điếng, “mém xíu bị gái thấy hàng rồi” nó nghĩ.
Nhỏ thì vẫn bê cái khây đứng ngay nó còn ông Lý kêu nó duỗi thẳng chân ra, nó nghĩ “chết mịa lộ hàng là cái chắc thôi, sao giờ trời…” nhỏ nãy giờ vẫn chăm chăm nhìn vào đầu gối nó… nó nghĩ là thôi kệ cho nhỏ mở mang tầm mắt xíu, nó quay nhìn vào tường duỗi thẳng chân, lộ ra nguyên một cục ngay đũng quần, liền quay mặt lại thì thấy mặt nhỏ ngượng ngượng nhìn chỗ khác… “haha nó nghĩ nó thích trò này rồi đó nha… cái mặt ngượng dễ thương quá…” ông Lý kéo cái ống quần nó cao lên tới háng và bắt đầu bóp thuốc cho cái đùi nó, mắt nó thì vẫn nhìn chăm chăm nhỏ, nhỏ ngượng nãy giờ không dám nhìn nó luôn, anh Vũ và 2 thằng kia nhìn cũng hiểu chuyện và h. Ihi… h. I cười, nhỏ nghe được ngượng quá bỏ cái khay xuống chạy tút vô trong nhà luôn, cả đám cười rần rần lên.
– Trời ơi con bé ba đâu, có cái gì mà ngại tao không biết mày nữa… – thì ra nãy giờ ổng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, “điêu” thật, “tính cho con của ông dòm hàng nó à”… nó nghĩ.
Băng bó xong thì tốn vài chục ngàn, bây giờ cái đầu gối nó được quấn miếng băng màu trắng hơi thấm màu vàng của thuốc rượu xoa bóp, nhìn cũng hay hay, đi về tới nhà, nó lấy điện thoại gọi qua nhà thằng Nam:
…
– Tự nhiên sáng nay nó xin dì về quê ba ngày rồi con.
– Bộ ở nhà có chuyện gì hả dì? – Nó hỏi với hy vọng.
– Đâu có chuyện gì, nó tự nhiên đòi về dậy thôi à.
…
Thất vọng… bây giờ là chính tai nó nghe được rồi, thắng Nam trốn tránh nó… cảm thấy buồn bã… và nó quyết định tình bạn này sẽ kết thúc thôi “đúng là chỉ hiểu được bạn lúc gian nguy mà” nó nghĩ.
– 10H rồi, hai thằng mày một lát theo tao lên trường, còn thằng T ở nhà đi…
– Không… nhưng em muốn đi, thằng đó là chuyện của em.
– Đi cái đéo chứ đi, chân mày zậy mà đi cái gì…
– Zậy đợi vài ngày đi, không thì ngay ngày mai cũng được em lên trường kiếm thằng đó.
– Chân mày 3 ngày nữa cũng đéo có hết đau đâu mà mày đòi ngày mai đi.
– Mặc kệ em, em chịu được.
…
– Thôi được rồi, mày là cha là mẹ tao, trưa nay tao chở mày đi được ch. Ư… a?
Nó gật đầu, mặt đầy quyết tâm.
– Đụ má giống đại ca tao ghê, trưa nay mày ngồi im trên xe cho tao, cấm mà nhúc nhích.
Nó lấy hai viên giảm đau uống vào, 4 người cùng lên trường, ngồi ở quán cafe cách trường hơn trăm mét, thằng Thành và 1 thằng em anh vũ chạy xe lên trước cổng trường nó đứng chờ.
Tới giờ ra về, học sinh bắt đầu bước ra từ cổng trường, thằng Thành thấy tụi mặt l thì liền kêu thằng em anh vũ gọi điện về báo.
Ở quán cafe, điện thoại anh Vũ: “Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi…”
– Alo.
– Tụi nó 8 thằng đang đi tới đó a…
– Rồi – anh Vũ cúp máy.
…
Bên trong quán café 8 thằng em anh vũ bước ra, nhưng chỉ có 1 cây tuýp, anh Vũ cầm lấy cây tuýp đưa thằng Vinh:
– Đập thằng l đó, không đánh vào đầu.
…
– Vụt vào đầu gối thằng l đó, trả lại cho nó dùm tao… – mặt nó lạnh te lên tiếng.
Cả quán cafe mặt người nào cũng tràn đầy sát khí khi tụi mặt l đang đi tới…
…
Đây chính là sự khác biệt của anh Vũ nó và thằng Hai “heo”, 2 hôm trước thằng Hai muốn đánh nó thì dẫn đàn em lên đối diện cổng trường, ngồi tràn lan ra quán nước mía như kiểu bảo là tụi tao sắp đánh nhau đó, tao là dân giang hồ nè, mục đích chỉ là để khoe mẽ, cuối cùng thằng Hai chẳng thấy được cọng lông chân của nó nữa.
Còn anh Vũ nó tình toán kỹ càng, không cần khoe mẽ, cho thằng Thành và 1 thằng em đứng gần cổng trường theo dõi báo tin về xem tụi nó bao nhiêu thằng, muốn đập thằng nào thì sẽ tập trung thằng đó thôi, cho bọn đàn em trấn áp những thằng kia, thằng Vinh sẽ nhận nhiệm vụ “hốt xác” thằng mặt l bằng cây ống tuýp… và đó là kế hoạch…
Tụi mặt l đi 4 xe đạp, gồm 8 thằng đang chầm chậm đi trên đường, 8 thằng đàn em anh Vũ cộng thêm thằng Vinh bước ra, tụi này thiệt tình không cho tụi nó đi đóng phim cũng uổng, mặt thằng nào thằng nấy tươi rói bá vai bá cổ nhau nói chuyện râm rang như mấy thằng bạn thân đang cùng nhau đi qua đường vậy, nhìn tụi nó yêu đời vãi đái luôn, như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng khi tụi thằng mặt l vừa đi tới 8 thằng liền nhảy vô chụp đầu mấy thằng cóc nhái vật xuống đất, thằng Vinh đưa cây tuýp lên cao vụt thẳng tay xuống vai thằng mặt l, làm thằng mặt l ngã văng xuống đất, thằng Vinh vung tuýp lên tiến tới thì bỗng thằng mặt l nhanh tay rút trong túi đeo của nó ra cũng 1 cây tuýp nhảy vô vụt trả, tiếng kim loại va vào nhau nghe mà ê cả răng…
Thằng Vinh đúng thật là 1 thằng đó giờ chỉ đánh nhau tay không, vừa đỡ được 1 cái là cây tuýp đã bị rơi ra khỏi tay, thằng mặt l tiến tới nhằm vào đầu thằng Vinh vụt thăng xuống, đưa tay đỡ 2 cái thằng Vinh đau đớn ngã lăn ra, thằng mặt l như đang điên máu quay qua vụt cả vô đầu của 1 thằng đàn em anh Vũ, tóe cả máu, thằng mặt l cầm ống tuýp vụt loạn xạ làm cả đám dạt cả ra ngoài, 1 thằng cầm tuýp lên nhưng không nhảy vào, vì nãy giờ đang đứng ở giữa đường, người ta bu đông quá, công an có thể đến ngay bây giờ nên cả đám quay người lên xe dựng trước quán cà phê nhanh chóng bỏ đi trong tức tối, tụi thằng l bây giờ mới lồm cồm đứng dậy lên xe đạp rút nhanh để tránh phiền phức…
Nó ngồi ở quán cà phê nhìn mà tức điên lên, cái muỗng cà phê trên tay nó gãy lúc nào không hay, quay qua nhìn thì gương mặt anh Vũ đang khẽ nheo lại, chắc cũng đang tức như nó, không ngờ thằng Vinh lại kém như zậy, nếu là thằng Thành hoặc 1 thằng em anh Vũ thì mọi chuyện đã khác, vì thấy thằng Vinh bị bem cho bể đầu nên muốn trao cơ hội cho nó trả thù, nhưng mà ai ngờ… nó thật sự đang rất tức…
Mặt mày lạnh te, cả 2 đứng dậy tính tiền 10 ly café rồi lên xe chạy về, bước vào nhà anh Vũ nó chỉ thẳng mặt thằng Vinh:
– Đụ má có 1 thằng cũng đéo xong thì mày bị bem cho bể đầu là đúng rồi… mẹ nó… – anh Vũ nó tức giận.
Cả đám im phăng phắc, thằng Vinh thì chỉ ngồi cúi đầu xuống đất, thằng Thành cũng im re, thằng bể đầu thì đang được đưa đi may chưa về.
– Mẹ nó nhà thằng l đó ở đâu? – Cả 3 đều lắc đầu không biết.
– Để mai zô trường em hỏi? – Nó nói vì chắc chắn ngày mai tụi mặt l sẽ chưa dám đi học.
– Rồi, bây giờ đi mua đồ vệ nhậu đi, có chuyện gì tính sau – móc tiền đưa cho thằng em – mua vịt quay với mấy thùng bia về đây anh em nhậu, chuyện thằng l đó để tính sau.
Bây giờ nó cũng đói bụng rồi, nghe tới vịt quay là nó thấy bớt giận liền, thôi ăn nhậu đã tính sau, ăn nhậu rồi mệt quá ngủ luôn tới chiều, mở mắt ra khi nghe tiếng chửi thề của anh Vũ nó:
– Đụ má nó, thằng X có sao không?
– …
– Tụi nó nói gì?
– …
– Rồi, tối nay tao chém chết mẹ tụi nó.
Tụi đàn em bu vô hỏi anh Vũ.
– Thằng X bị thằng Hai chém nhập viện rồi… tối nay theo tao qua khu chân cầu… chơi bằng mã tấu… thằng nào không dám có thể ở nhà… tao không ép – mặt anh Vũ lộ rõ sự tức giận.
X là em kết nghĩa đầu tiên của anh Vũ khi vừa đi nghĩa vụ quân sự về và bắt đầu cái sự nghiệp bảo kê này, đã trải qua bao khó khăn trong thời gian đầu mới khấm khá được như bây giờ, theo điều tra thì vụ này hoàn toàn không phải là trả thù của vụ hồi sáng, tụi thằng Hai đã nhận tiền để thanh toán thằng X với cái giá mà hầu hết dân bảo kê khu vực đó đều biết:
– 40 Tr chém vào tay.
– 70 Tr chém vào chân (cắt gân…)
– 100 Tr 1 dao lút cán vào bụng (khả năng chết là rất cao)
…
Thằng đàn em đang chở anh X vừa quẹo vào đoạn đường vắng thì bì đâm lén từ đằng sau và đạp cho té xe, thằng đàn em xác nhận chắc chắn chính là đàn em thằng Hai ra tay, và anh X đang được cấp cứu trong bệnh viện, không biết sống hay chết…
Nhận được lệnh của anh Vũ, tụi đàn em liền tỏa ra khắp các khu mà tìm kiếm…
Anh Vũ nó hai năm nay từ lúc bắt đầu có những đàn em đắc lực đã không trực tiếp đi đánh nhau, thu tiền… v… v. Nữa, nên những đứa mới nổi như thằng Hai chắc chắn không biết đến anh Vũ nó.
Kỳ lạ thay là vụ ban sáng ở quán bún thịt nướng, tụi thằng Hai cũng không biết ai đã ra tay, đơn giản vì tụi nó chỉ là giang hồ ở cái level hs, sinh viên thôi, tụi nó nghĩ cứ đơn giản xách dao đi đâm lén một thằng rồi chạy trốn là có thể cầm trên tay 100 tr.
Nếu thật sự mọi chuyện dễ dàng như thế thì cái thằng thuê tụi nó cũng có thể làm được, quan trọng chính là ở chỗ cái thằng bị đâm kia là ai? – Tay giang hồ cộm cán tụi nó không dám rớ vào nên mới nhờ cái lũ giang hồ nhãi nhép mà liều mạng này đi trừ khử dùm, chỉ cần 100 tr những thằng đi thuê đó sẽ khiến cho anh Vũ nó phải đi trả thù, phải tổn hao lực lượng và có khả năng sẽ bị bắt…
Chắc chắn người được lợi nhiều nhất sẽ là người đứng ra thuê… và anh Vũ nó cũng đã có câu trả lời.
Anh Vũ kêu 3 đứa nó đi về nhà, và dặn không được đi đâu hết, nó ngồi trong nhà mà lo lắng thấp thỏm không yên, cứ đi tới đi lui với cái chân cà nhắc…
– T ơi có bạn tới thăm nè con – Mẹ nó nói to.
– Ai dậy mẹ? – Nó cũng la lớn lại.
Có tiếng bước chân và nó cực kỳ bất ngờ khi Linh là người bước vô phòng nó, khiến nó đứng hình mất vài giây…
– Cái gì mà nhìn chăm chăm dậy?
– Ủa sao tự nhiên qua đây?
– Tại có người bị đau nên qua thăm, không thích thì tui đi về – nhỏ quay người định đi.
– Ui đừng đi mà… – nó nhảy cà nhắc theo nắm tay kéo nhỏ lại.
Kéo nhỏ vào phòng, ngồi xuống ghế, còn nó ngồi trên giường, 2 đứa nhìn nhau cười hihi.
– Còn đau không? – Nhỏ hỏi.
– Còn… đau nhiều lắm… – nó liền nằm lăn ra giường làm mặt như sắp chết tới nơi vậy làm nhỏ cười hihi híp cả mắt.