Hoa hồng đóa đóa nở ra
Bông bông khoe sắc kiêu sa muôn phần
Hoa hồng gợi nhớ cố nhân
Người xa hương sắc vẫn gần đâu đây
Hương thầm quanh quẩn chưa bay
Trập trùng hoa ảnh vấn vương không rời
Trăng hiền tựa nước buông lơi
Mộng hoa biết gửi chơi vơi nơi nào.
Dân ca Isarel – Hoa Hồng Đêm
…
Tôi theo địa chỉ trên giấy, rẽ vào một ngõ nhỏ ở phía đông Đài Bắc.
Sau bốn lần nhầm hướng, rốt cuộc cũng tìm được địa điểm chính xác.
Ấn chuông điện của nhà C tầng 7, không ai nhận máy, nhưng hai giây sau cánh cửa đã đáp lời, mở ra.
Trên cửa thang máy có tờ giấy ghi: “Thang máy hỏng, mọi người thứ lỗi. Đi thang bộ nhiều, lợi cho sức khỏe.”
Đành phải đi vào cầu thang bộ chất đống tám cái thùng rác, leo từng tầng từng tầng một lên.
Tới tầng 7, thấy ba căn hộ xếp hàng thẳng tắp, căn nhà ở giữa cửa hé chừng năm cm.
Tôi bước tới chín bước, tới cửa, đẩy cửa ra, bước vào.
Liếc mắt nhìn một cái, trên giàn sắt của ban công là sáu chậu cây.
Ánh trời chiều từ phía tây nghiêng nghiêng chiếu xuống, cả vìa ban công cùng lá cây trên bồn hoa đều phủ đầy ánh vàng kim.
Xoay người lại, rồi co người tháo đôi giày da, đi vào phòng khách.
“Đã làm phiền rồi.” Tôi nói.
Còn chưa kịp thấy rõ bài trí trong phòng khách, một con chó vàng đầy lông đã chồm về phía tôi.
Tôi lập tức lấy hai tay che cổ, ngồi xổm xuống.
“Tiểu Bì! Không được!” Bên tai vang lên tiếng quát của một cô gái.
Sau đó, tôi cảm thấy con chó kia đang liếm liếm mu bàn tay phải mình.
“Cậu đang làm gì vậy?” Cô gái hỏi tôi.
Tôi từ từ buông hai tay ra, đứng dậy, vuốt nhẹ chú chó đang vẫy đuôi với tôi.
Phòng khách có năm cái ghế sô pha màu xanh, trái phải mỗi bên một cái, ở giữa ba cái.
Ghế sô pha tạo thành hình móng ngựa, quây quanh một bàn trà hình chữ nhật.
Cô gái ngồi trên chiếc ghế sô pha chính giữa trong ba chiếc ở giữa, chân phải gác lên bàn trà, nhìn tôi.
“Tự vệ.” Tôi trả lời.
“Như vậy sao gọi là tự vệ?” Cô gái lại hỏi.
“Chó bình thường đều khinh thiện sợ ác, nên rất ít khi chủ động tấn công.”
“Thật không?”
“Ừ. Thế nên khi chó đuổi theo sủa cô, cô quay lại tới gần nó, nó ngược lại lui lại.”
“Nếu anh quay lại tới gần mà nó vẫn không lui lại, vậy phải làm sao?”
“Hỏi rất hay. Vậy có nghĩa là cô gặp phải con chó hung ác, hoặc là chó dại.”
“Vậy phải làm sao?”
“Vậy cô chẳng thể làm gì khác hơn tôi vừa rồi, bảo vệ cổ, ngồi xổm xuống.”
“Vì sao?”
“Rất đơn giản. Ngoại trừ cổ không thể để bị cắn ra, chỗ nào khác cũng có thể cắn.”
“Tên nhóc nhà cậu thật thú vị.”
Cô ngồi thẳng dậy, thu lại chân phải đang gác trên bàn trà, nở nụ cười.
“Tên nhóc?”
“Bình thường tôi hay gọi con trai không quen là nhóc.”
“Hả.”
“Mời ngồi.” Cô gái chỉ vào chiếc ghế sô pha phía trước, bên trái.
“Cám ơn.” Tôi ngồi xuống.
“Tiểu Bì có vẻ rất thích cậu.”
“Chắc vậy.”
“Nhưng nó là chó đực đấy.”
“Chó đực cũng có thể thích con trai mà.”
“Vậy chó cái phải làm sao?”
“Chuyện này liên quan gì tới chó cái.”
“Đương nhiên rồi. Nếu chó đực thích con trai, vậy chó cái chẳng phải rất đáng thương sao?”
“Chó cái không đáng thương, vì chó cái có thể chửi mắng người.”
“Sao lại nói vậy?”
“Chó cái tiếng Anh là bitch, người nước ngoài thường dùng từ bitch để chửi người khác.”
“Nhóc, rốt cuộc cậu tới làm gì.”
Cô gái nhíu mày, hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.
“Tôi là người tới thuê nhà.”
“Vậy sao cậu lại nói chuyện chó với tôi?”
“Chị hai, là do chị hỏi tôi chuyện về chó mà.”
“Chị hai?”
“Bình thường tôi vẫn gọi con gái không quen là chị hai.”
Tiểu Bì vốn ngồi dưới đất nghe chúng ta nói chuyện, giờ bắt đầu đi tới bên chân tôi, ngửi ngửi quần tôi.
“Tiểu Bì thật sự rất thích cậu.”
“Ừ.” Tôi lại vuốt ve đầu Tiểu Bì.
“Cậu cũng thích Tiểu Bì chứ?”
“Ừ. Con chó này rất ngoan.”
“Sao lại gọi ‘con chó này’? Nó thân cận với cậu như vậy, cậu lại chẳng thèm gọi tên nó?”
Cô gái cao giọng nói.
“Được được được.” Tôi vội vàng bồi thêm một câu: “Tiểu Bì thật ngoan.”
“Thế nên tôi quyết định, sẽ cho cậu thuê phòng.” Cô gái đứng dậy nói.
“Nhưng tôi còn chưa thấy phòng mà.”
“Hả? Phòng nào chẳng như nhau? Đều là hình chữ nhật thôi.”
“Tôi thấy cứ xem qua vẫn hơn.”
“Cậu thật không dứt khoát, uổng cho Tiểu Bì thích cậu như vậy.”
“Chị hai.”
“Đừng gọi tôi chị hai. Tôi tên Diệp Mai Quế, mai trong hoa mai, quế trong hoa quế.”
“Vậy tiền thuê hàng tháng thì sao? Trên quảng cáo cho thuê nhà chỉ viết: tiền thuê hàng tháng có thể thỏa thuận.”
“Chỗ này chỉ có hai phòng, chủ cho thuê ra giá là một vạn năm, cho nên chúng ta mỗi người bảy ngàn năm.”
“Cô không phải chủ cho thuê nhà?”
“Không phải. Tôi ở đây đã hơn hai năm, chủ nhà ở nước ngoài.”
“Nếu tiền thuê nhà hàng tháng đã định, vậy còn ‘thỏa thuận’ cái gì?”
“Tiền điện nước chứ sao.”
“À. Tiền điện nước tính ra sao?”
“Ừm, tôi cảm thấy, tiền điện nước nên do ba chúng ta chia đều. Cậu nghĩ thế nào?”
“Ba?”
“Ừ. Cậu, tôi, Tiểu Bì.”
“Tiểu Bì cũng phải đóng tiền điện nước sao?”
“Nó cũng là một thành viên ở đây, sao không phải đóng?”
“Nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con chó.”
“Chó thì đã sao? Chúng ta đều sống dưới cùng một mái nhà, không thể thiên vị.”
“Nói hay lắm! Nó đương nhiên phải đóng.” Tôi giơ ngón tay cái lên, kính nể tinh thần chí công vô tư của cô.
Hơn nữa, nếu Tiểu Bì cũng phải đóng tiền điện nước, tôi sẽ chỉ phải đóng một phần ba, vậy phản đối làm gì?
“Có điều, xét thấy Tiểu Bì trước mắt còn chưa có năng lực kinh tế.”
“Năng lực kinh tế?” Tôi há hốc miệng.
“Thế nên phần của Tiểu Bì sẽ do hai người chúng ta gánh vác giúp nó.”
“Vậy không công bằng!” Tới phiên tôi đứng dậy, to tiếng nói.
“Thân là loài người, là tinh hoa của vạn vật, sao cậu lại đi so đo tiền điện nước với chó nhỉ?”
“Đây không phải chuyện so đo mà là nó là chó của cô.”
“Nhưng Tiểu Bì cũng thích cậu mà, cậu không cảm thấy mình nên báo đáp nó à?”
“Cô nói đi nói lại, tiền điện nước vẫn do hai người chúng ta chia đều.”
“Ha ha, nhóc.” Cô cười thành tiếng, chỉ vào tôi nói: “Cậu rốt cuộc cũng thông minh hơn rồi.”
Đang lúc này, Tiểu Bì đột nhiên đứng lên, chân trước đặt lên thắt lưng tôi, há miệng, lè lưỡi.
“Cậu xem, Tiểu Bì cũng đồng ý rồi. Theo luật dân chủ của xã hội, đã là hai chọi một rồi.”
“Nó làm vậy chắc gì đã là đồng ý, cũng có thể là đồng tình.”
“Đồng tình cái gì?”
“Đồng tình với tôi.”
“Được rồi, đàn ông con trai đừng có do dự không quyết nữa. Quyết định như vậy đi.”
“Chị hai…”
“Tôi đã nói rồi.” Cô ngắt lời tôi, nói: “Tôi tên là Diệp Mai Quế.”
Tôi còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, cô đã xoay người vào phòng.
Không bao lâu sau, cô lại từ phòng đi ra, vứt cho tôi một chùm chìa khóa, tôi tiếp được giữa không trung.
“Cậu chuyển tới lúc nào cũng được.” Cô chỉ tay phải: “Phòng của cậu ở kia.”
Nói xong, cô lại xoay người chuẩn bị vào phòng, đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại: “Đương nhiên cậu cũng có thể goi tôi, hoa hồng nở rộ đêm khuya.”
“Là sao?”
“Hoa hồng đêm.” Nói xong, cô bước vào phòng, đóng cửa phòng lại.
(Hoa hồng đêm ~ dạ mân côi, trong tiếng Trung được phát âm tương tự Diệp Mai Quế)