Ninh Khiết có chút ngượng ngùng:
– Đáng lý tôi sẽ còn đi thêm vài nơi nữa, nhưng Tống Hùng điện thoại cho tôi, nói cho tôi biết một tin tức quan trọng, tôi chỉ phải quay về ngay lập tức.
– Tin tức quan trọng gì?
Hạ Thiên vội vàng hỏi.
– Tống Ngọc Mị đã rời khỏi thủ đô.
Ninh Khiết trả lời, vẻ mặt cũng có chút sầu lo.
– Sao?
Ngải Vi Nhi vốn đang ngái ngủ chợt ngồi dậy:
– Là Tống Ngọc Mị còn lợi hại hơn cả sắc lang này sao? Cô ta sẽ không lợi hại như vậy chứ? Thật sự biết rõ chúng tôi đến, nên mới ra tay sao?
– Không biết.
Ninh Khiết lắc đầu:
– Sự việc mà Tống Hùng biết là không nhiều, hắn chỉ biết Tống Ngọc Mị đã rời khỏi thủ đô, hơn nữa tối qua đã đi, nhưng cô ta đi đâu thì hắn không biết. Nghe nói toàn bộ người trong Tống gia đều không biết, vì Tống Ngọc Mị đi một mình, cũng không nói cho bất kỳ ai biết nàng đi đâu.
– Không đúng, cô ta đã biết tôi không còn công lực, dù muốn giết người cũng không cần tự mình đến nơi này, trừ khi cô ta biết tôi đã khôi phục rất nhiều, nhưng nếu nói như vậy thì nàng ta cũng không nên đi một mình mới đúng.
Hạ Thiên lầm bầm:
– Người phụ nữ này đang chơi trò gì?
– Tống Hùng nói với tôi một chuyện rất kỳ quái, ngày hôm qua Tống Ngọc Mị chợt triệu tập tất cả nhân vật quan trọng của Tống gia, tuyên bố một việc.
Ninh Khiết chợt nghĩ ra một điều:
– Có lẽ cậu không biết, trước kia Tống gia thật sự do Tống Ngọc Mị làm chủ, nhưng lần này cô ta tuyên bố sau này sẽ không tiếp tục ở lại Tống gia, mọi chuyện của Tống gia sẽ do Tống Ngọc Mị, à, một Tống Ngọc Mị khác quyết định.
Ngải Vi Nhi ở bên cạnh cảm thấy chóng mặt:
– Vậy là có vài Tống Ngọc Mị sao?
– À, Tống Ngọc Mị kia chính là vợ Mị Mị của tôi.
Hạ Thiên trả lời.
– Vi Nhi, Tống Ngọc Mị còn lại chính là Tống đại tiểu thư ở thủ đô, bây giờ Tống gia ở thủ đô trên danh nghĩa được Tống Kim Hòa chỉ đạo mọi chuyện, mà Tống Kim Hòa chính là cha của Tống Ngọc Mị thứ hai kia.
Ninh Khiết cũng giải thích một câu:
– Tống Ngọc Mị này là một trong bốn đóa hoa ở thủ đô, thích mặc cổ trang, rất nổi tiếng ở thủ đô.
Ngải Vi Nhi không hiểu rõ nhưng không tiếp tục hỏi, nàng chỉ biết một vấn đề, đó chính là trên đời này có hai Tống Ngọc Mị, một người rất lợi hại, là kẻ thù của tiểu sắc lang, mà một Tống Ngọc Mị còn lại thì rất đẹp, là vợ của tiểu sắc lang Hạ Thiên.
Ninh Khiết lúc này còn nói thêm:
– Tôi cảm thấy điều này quá cổ quái, tôi cũng đã theo cô ta vài tháng, chưa thấy cô ta nói về vấn đề này, tôi cảm thấy lần này cô ta giống như đang làm chuyện hậu sự.
– Không đúng, Tống Ngọc Mị này rất lợi hại, không có đối thủ, sao lại phải làm hậu sự? Chẳng lẽ cô ta cảm thấy lần này ra đi sẽ khó quay về?
Hạ Thiên lầm bầm nói, sau đó vẻ mặt biến đổi:
– Không xong, người phụ nữ chết tiệt này nhất định đang đến tìm thần tiên tỷ tỷ.
– Thần tiên tỷ tỷ? Cậu nói Nguyệt Thanh Nhã?
Ninh Khiết vẫn có chút hiểu rõ:
– Nhưng cô ta không biết Nguyệt Thanh Nhã ở chỗ nào mà? Tuy cô ta trước nay luôn nghi ngờ Nguyệt Thanh Nhã ở Thanh Phong Sơn nhưng còn chưa có được căn cứ chính xác, vì vậy chưa đến xem thế nào. Chẳng lẽ lần này cô ta nhận được tin tức chính xác nói rõ vị trí của Nguyệt Thanh Nhã.
– Nhất định là như vậy, người phụ nữ chết tiệt này lại làm chuyện hậu sự, như vậy biết rõ mình khó có khả năng quay về, nhưng trên đời này ngoài thần tiên tỷ tỷ thì không còn ai có thể thắng được Tống Ngọc Mị.
Vẻ mặt Hạ Thiên chợt trở nên nghiêm túc, hắn rất chăm chú:
– Tám phần là Kiều Tiểu Kiều không nghe lời tôi, tưởng rằng tôi gặp nguy hiểm và đi tìm sự giúp đỡ của thần tiên tỷ tỷ, mà thần tiên tỷ tỷ không thể rời khỏi Thanh Phong Sơn, vì vậy chủ động hiện thân kéo Tống Ngọc Mị sang.
– Nguyệt Thanh Nhã thật sự ở Thanh Phong Sơn?
Ninh Khiết có chút kinh ngạc:
– Sao lần trước tôi không tìm được?
– Thần tiên tỷ tỷ không muốn bị người ta tìm thấy, như vậy sợ rằng sẽ chẳng ai tìm được.
Hạ Thiên lầm bầm:
– Lúc này chị ấy rõ ràng là chủ động lộ diện, không được, thần tiên tỷ tỷ chưa chắc đã là đối thủ của Tống Ngọc Mị, tôi phải quay về giúp thần tiên tỷ tỷ.
– Để tôi lên mạng xem thế nào, có lẽ là Thanh Phong Sơn bên kia có chuyện xảy ra.
Ninh Khiết mở máy tính ra, nàng nhanh chóng tìm kiếm, ngay sau đó nàng tìm về được rất nhiều tin tức về Thanh Phong Sơn, lúc này tiên nữ ở Thanh Phong Sơn đã được người ta quan tâm dữ dội.
– Thần tiên tỷ tỷ thật sự chủ động xuất hiện.
Hạ Thiên nhìn tấm ảnh chụp bóng lưng tiên nữ, trong mắt tràn đầy cái nhìn dịu dàng, hắn không tự chủ được phải đưa tay sờ lên màn hình máy tính, giống như muốn thông qua máy tính để được tiếp xúc với thần tiên tỷ tỷ. Lúc này bên Ngải Vi Nhi ở bên cạnh lại có chút ghen tị, tiểu sắc lang chết tiệt này, cho đến bây giờ vẫn chưa từng như vậy với nàng bao giờ.
Ghen ghét thì ghen ghét nhưng Ngải Vi Nhi lại phát hiện chỉ cần nhìn vào bóng lưng cũng biết người phụ nữ kia có sức quyến rũ phi phàm, nàng nghĩ đến tô thần tiên tỷ tỷ mà Hạ Thiên hay nói, không khỏi thầm nghĩ, chẳng lẽ nàng thật sự là tiên nữ?
– Vậy cậu tính thế nào?
Ninh Khiết lúc này cũng mở miệng hỏi Hạ Thiên:
– Nếu cậu đoán đúng, chúng ta ở đây cũng không nguy hiểm.
– Tôi muốn quay về Thanh Phong Sơn.
Hạ Thiên hầu như nói ra không chút do dự, hắn có quyết định:
– Tôi muốn đi giúp thần tiên tỷ tỷ.
– Nhưng bây giờ cậu căn bản không giúp được chị ấy.
Ninh Khiết nhịn không được phải nói:
– Nếu làm không tốt còn sinh ra vướng víu, làm chị ấy vướng tay bận chân.
– Đúng vậy, đều là do người phụ nữ chế tiệt Tống Ngọc Mị làm tôi không thể giúp cho thần tiên tỷ tỷ.
Hạ Thiên đột nhiên có chút bực bội:
– Nhưng mười sáu năm qua thần tiên tỷ tỷ chưa ra ngoài, lần này đột nhiên xuất hiện nhất định là vì tôi, nếu tôi để mặc chị ấy gặp nguy hiểm thì không thể, tôi cần phải quay về.
Hạ Thiên không đợi Ninh Khiết nói chuyện mà tiếp tục:
– Không xong, tối qua Tống Ngọc Mị chết tiệt đã lên đường, bây giờ sợ rằng đã đến Thanh Phong Sơn, dù lúc này tôi có chạy đi cũng không thể đến kịp, làm sao bây giờ? Máy bay là nhanh nhất, tôi phải có được vé máy bay quay về.
– Chồng, cậu tỉnh táo một chút.
Ninh Khiết không khỏi nhíu mày, Hạ Thiên bây giờ không quá bình tĩnh, trong ấn tượng của nàng thì dù hắn bị Tống Ngọc Mị ném đến Cảng Thành cũng không mất bình tĩnh như vậy. Xem ra hắn thật sự có tình cảm rất sâu với thần tiên tỷ tỷ Nguyệt Thanh Nhã, vì vậy bây giờ không còn tỉnh táo.
– Này, cậu vội vã như vậy làm gì? Tống Ngọc Mị kia nếu đã chuẩn bị hậu sự thì nói rõ cô ta căn bản chưa nắm chắc sẽ thắng được thần tiên tỷ tỷ của cậu.
Ngải Vi Nhi tức giận nói một câu:
– Bây giờ cậu có chạy đến cũng không kịp, hơn nữa cậu chạy qua cũng chỉ vướng víu, không bằng cậu tranh thủ thời gian khôi phục lại công lực, Ninh Khiết không phải giúp cậu mua dược liệu về rồi sao?
– Đúng vậy, người phụ nữ chết tiệt Tống Ngọc Mị nhất định sẽ không thể đánh lại thần tiên tỷ tỷ, thật ra thần tiên tỷ tỷ rất lợi hại, nếu không phải có bệnh thì Tống Ngọc Mị không phải là đối thủ. Nhưng bây giờ Tống Ngọc Mị cũng bị thương, thần tiên tỷ tỷ chắc sẽ không có gì phải sợ.
Hạ Thiên cuối cùng cũng có chút an lòng, hắn chỉ lo lắng Tống Ngọc Mị tìm được thần tiên tỷ tỷ, bây giờ Tống Ngọc Mị đi tìm thần tiên tỷ tỷ, hơn nữa nhất định là tìm được, vì vậy mà hắn có chút luống cuống. Nếu thần tiên tỷ tỷ xảy ra chuyện thì sau này hắn thật sự không biết nên làm thế nào.
– Thật ra Nguyệt Thanh Nhã đã có thể chủ động hẹn Tống Ngọc Mị, nói rõ cô ta không thể nắm chắc.
Ninh Khiết còn nói thêm.
Hạ Thiên lại lắc đầu:
– Không phải như thế, thần tiên tỷ tỷ không thể xuống núi, nếu xuống núi thì bệnh tình của nàng sẽ thêm nặng, cho nên mới gọi Tống Ngọc Mị đến. Nhưng vợ Vi Nhi cũng nói đúng, bây giờ tôi có chạy qua cũng không kịp, hơn nữa thần tiên tỷ tỷ cho dù đánh không lại Tống Ngọc Mị thì cũng có thể tạm thời chạy thoát. Chị ấy rất quen thuộc Thanh Phong Sơn, Tống Ngọc Mị không quen thuộc, nếu thần tiên tỷ tỷ muốn tránh đi thì Tống Ngọc Mị sẽ khó thể tìm được nàng.
– Nếu như vậy thì không bằng dựa theo lời của Vi Nhi, trước tiên cậu phải khôi phục công lực, không phải cậu đã nói chỉ cần khôi phục lại công lực thì có thể thi triển nghịch thiên đệ ngũ châm sao? Đến lúc đó nếu cậu quay về Thanh Phong Sơn mà thần tiên tỷ tỷ bị thương thì cậu cũng có thể chữa thương, nếu bây giờ cậu đi, dù chị ấy bị thương thì y thuật của cậu sẽ có trợ giúp rất lớn.
Ninh Khiết nhanh chóng nói.
– Không sai, cứ như vậy, vợ quỷ keo kiệt, chị mau đưa dược liệu cho tôi, tôi sẽ bắt đầu phối dược.
Hạ Thiên suy tư một chút, sau đó đưa ra quyết định, sau đó hắn mới nhớ đến một chuyện:
– Đúng rồi, trước đó chị nói thiếu dược liệu nào?
– Đúng vậy, cậu muốn nhân sâm một trăm năm trở lên, tôi đã chạy nhiều tiệm thuốc nhưng nói không có, bọn họ còn nói loại nhân sâm núi kia rất ít, muốn mua được là rất khó.
Ninh Khiết cuối cùng cũng nhớ đến chuyện này, vì vậy vội vàng nói.
– Hừ, thứ này mà cũng không có.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
– Nếu không có nhân sâm núi thì hiệu quả của dược liệu là rất kém, không thể nào trung hòa nhiều âm hỏa như vậy, không được, phải nghĩ biện pháp để lấy được nhân sâm núi.
– Đúng rồi, có một ông chủ tiệm thuốc nói, khoảng thời gian này thật ra tiệm thuốc cũng có đấu giá một cây sâm núi vài trăm năm, nhưng rốt cuộc là ai mua thì ông ta không rõ.
Ninh Khiết nghĩ đến một chuyện, sau đó tranh thủ thời gian mở máy tính:
– Nếu là đấu giá thì sẽ được đưa tin, tôi sẽ tìm xem thế nào.
Nhưng lúc này đây cũng thật sự không biết được, tuy tìm được tin tức về buổi bán đấu giá, tin tức cũng xác nhận đó là nhân sâm núi vài trăm năm trở lên, giá cả là ba triệu tám, rốt cuộc là ai mua thì không biết.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc