Trước kia Vân Chí Quang thật ra không phải là người thành thật, nhưng sau khi có vợ thì hắn thành thật hơn, hắn muốn an tâm sống. Sau khi Vân Thanh mở công ty xây dựng và cho hắn làm trưởng phòng, hắn càng mong muốn mình thành thật kinh doanh để kiếm tiền nuôi vợ nuôi con.
Lần này Ngưu Đại Căn uống rượu chết, hắn cảm thấy sự việc này không liên quan gì đến mình, nhưng hắn nghi ngờ cái chết của Ngưu Đại Căn có liên quan đến Hạ Thiên. Vì vậy sau khi Vân Thanh nói hắn bồi thường tiền thì vẫn đồng ý, sau đó hắn thông qua cảnh sát làm trung gian hòa giải. Hắn và người nhà của Ngưu Đại Căn và trưởng phòng Vương phòng giao thông đưa ra thỏa thuận, hắn đền bù cho mỗi bên một trăm ngàn, hai nhà cũng ký giấy cam đoan để không đến làm phiền hắn.
Đáng lý ra buổi sáng bàn rất thuận lợi, hai bên hẹn nhau đến chiều đến cục công an ký giấy cam đoan, nhưng đến chiều Vân Chí Quang cầm tiền mặt đến cục công an thì tình huống có biến đổi.
Người nhà của trưởng phòng Vương không muốn náo loạn nên cầm một trăm ngàn và ký giấy cam đoan rồi bỏ đi, nhưng khi Vân Chí Quang yêu cầu vợ Ngưu Đại Căn ký giấy đảm bảo thì lại nhận được câu trả lời:
– Muốn tôi ký giấy cam đoan sao? Được, đưa một triệu đây, tôi ký cho.
Vân Chí Quang nghe được câu nói như vậy mà thiếu chút nữa cho con vợ béo của Ngưu Đại Căn một tát, đây không phải được một tấc tiến thêm một thước sao?
Vợ của Ngưu Đại Căn tên là Mao Đào Hoa, một cái tên rất tục, nươời cũng rất tục, vừa béo vừa xấu, hơn nữa tính tình lại quá kém. Sau khi gặp mặt Mao Đào Hoa một lần thì Vân Chí Quang bắt đầu hiểu vì sao Ngưu Đại Căn thích ra ngoài chơi gái, trong nhà có một con vợ như vậy, thật sự là bi kịch với cánh đàn ông.
– Chị Mao, buổi sáng chúng ta đã bàn xong, bây giờ chị muốn đổi ý sao? Không tốt lắm.
Vân Chí Quang cố gắng nén giận, tuy người phụ nữ này không phải chán ghét ở mức bình thường nhưng hắn vẫn cố gắng bảo trì gương mặt tươi cười, nói chuyện cũng rất khách khí.
– Đổi ý thì sao? Tôi đổi ý thì sao? Này Vân Chí Quang, mày đừng tưởng tao là kẻ ngu, Đại Căn nhà tao uống rượu chết, liên quan gì đến mày? Tao nói mày bồi thường là mày bỏ tiền ra, điều này không phải nói trong lòng mày có quỷ sao? Tao thấy chồng tao có phải uống rượu chết hay không còn chưa xác định, tao thấy tám phần là mày tìm đến một vài con hồ ly tinh, sau đó giết chết anh ấy.
Mao Đào Hoa nói như súng máy, chỉ sau khoảnh khắc đã tuôn ra hàng loạt câu nói:
– Mày đừng tưởng tao không biết, mày vì những công trình xây dựng mà cả ngày mời chồng tao đi ăn uống tắm hơi và gái gú, bây giờ hắn chết, mày bồi thường một trăm ngàn, nếu không phải trong lòng mày có quỷ thì sao dễ nói chuyện như vậy?
– Này, này, này, Mao Đào Hoa, cô nói như vậy sao? Ngưu Đại Căn nhà cô trúng độc cồn mà chết, không đi với gái, khi anh ta uống rượu ở quán lẩu thì có rất nhiều người thấy. Lúc này Vân Chí Quang nhân đạo đền bù tổn thất, cô đừng nên náo loạn nữa.
Đại đội phó Điền Đại Dũng phụ trách trật tự trị an cũng không nhịn được, vì thế không nhịn được phải mở miệng.
– Bà muốn náo loạn thì sao?
Mao Đào Hoa lại tuyệt đối không sợ Điền Đại Dũng:
– Bà nói cho các người biết, hôm nay bà mặc kệ Ngưu Đại Căn chết thế nào, bà muốn một triệu. Bây giờ Ngưu Đại Căn đã chết, nhà bà không còn ai làm ra tiền, bà muốn một triệu vẫn coi như là ít, khi còn sống chẳng phải mỗi năm kiếm được một triệu sao? Anh không thích thì bắt lại, bà đây cứ ở lại cục công an, như vậy lại sướng.
Điền Đại Dũng lập tức bức bối, đây là một người đàn bà chanh chua, đúng là khó trêu vào. Sự việc đã náo loạn thì một cảnh sát như hắn cũng khó giải quyết.
– Được rồi, vậy các người cứ tiếp tục thương thảo.
Điền Đại Dũng quyết định mặc kệ sự việc này, cứ tùy bọn họ thích làm gì thì làm.
– Chị Mao, chị muốn đòi tiền thì đến quán lẩu, bây giờ tôi nói cho chị biết, mười vạn tôi cũng không đưa, không muốn thì thôi.
Vân Chí Quang thật sự căm tức.
– Này, Vân Chí Quang, mày muốn đùa với bà à? Bà nói cho mày biết, nếu trả tiền thì không xong, nếu không trả tiền thì mày thử đi ra khỏi cục công an xem? Để xem bà có cho mày biết tay không?
Mao Đào Hoa thật sự hung hãn, cũng không quan tâm có Điền Đại Dũng ở bên cạnh, nàng trực tiếp uy hiếρ Vân Chí Quang.
Lần này Điền Đại Dũng coi như không nghe thấy gì.
– Bọn cảnh sát khốn nạn.
Vân Chí Quang thầm mắng một câu, hắn rất muốn nổi giận nhưng lại nghĩ sự việc sẽ ảnh hưởng đến Vân Thanh và Hạ Thiên, vì vậy hắn nhịn xuống. Hắn suy nghĩ, cuối cùng quyết định điện thoại thương lượng với Vân Thanh.
– Chị Mao, tôi phải thương lượng một chút.
Vân Chí Quang tạm thời nén giận, sau đó hắn đứng sang một bên bấm số Vân Thanh.
– Đợi chị tới.
Vân Thanh nhận được điện thoại thì nói một câu như vậy, sau đó Vân Chí Quang ngồi chờ ở cục công an.
Vân Thanh nhanh chóng đến cục công an huyện, cùng đi với nàng còn có Thạch Thuần, vì hai người bọn họ vốn dạo phố mua sắm, sau đó nhận được điện thoại của Vân Chí Quang và đến ngay cục công an.
– Chị.
Khi thấy Vân Thanh thì Vân Chí Quang vội vàng đi tới:
– Làm sao bây giờ? Bây giờ chị ta mở miệng là một triệu, quá ức hiếρ người.
– Cầm tiền, chúng ta đi.
Vân Thanh thản nhiên nói:
– Loại người này không thể không cứng rắn, nếu cô ta thật sự muốn chúng ta bồi thường, vậy thì đến tòa án mà kiện.
– Biết rồi chị, chúng ta đi thôi.
Vân Chí Quang cũng không muốn bồi thường cho Mao Đào Hoa, khi nghe Vân Thanh nói như vậy thì hắn cảm thấy cầu còn chưa được, vì vậy mà lấy tiền bỏ đi.
– Này, các người muốn đi sao?
Mao Đào Hoa nghe được đoạn đối thoại của hai người mà không khỏi nhìn về phía Vân Thanh:
– Cô là ai?
– Tôi là Vân Thanh.
Vân Thanh thản nhiên nói:
– Bây giờ tôi nói rõ với cô, Ngưu Đại Căn chết đi không liên quan gì đến chúng tôi, nếu cô không phục thì có thể đi tố cáo. Thuận tiện cũng nói cho cô biết, tôi là luật sư, tôi có trăm phần trăm chiến thắng trên tòa, đến lúc đó dù chúng tôi bồi thường cho cô mười ngàn cũng chẳng có.
– Luật sư sao? Tôi thấy cô là gái, bộ dạng như yêu tinh…
Mao Đào Hoa mở miệng đã nói bẩn.
Vân Thanh vung tay, một tiếng bốp vang lên, trên mặt Mao Đào Hoa xuất hiện vài dấu ngón tay. Đám người chợt ngẩng ngơ, Vân Thanh ra tay rõ ràng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
– Tôi nói cho cô biết, miệng mồn phải sạch sẽ một tí, nếu không tôi vã rụng răng.
Trong cặp mắt xếch xinh đẹp của Vân Thanh bùng ra cái nhìn lạnh lùng.
– Mày…Mày dám đánh bà…
Mao Đào Hoa đột nhiên nổi giận, nàng gầm lên rồi phóng về phía Vân Thanh.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc