Nhưng bây giờ Y Tiểu Âm phát hiện mình đã sai, thật ra nàng căn bản không biết Hạ Thiên, nàng vừa gặp mặt đã bị hắn chiếm tiện nghi, tâm cảnh nàng tưởng rằng mìn tu luyện cứng như sắt đá cũng bị hắn đánh vỡ trong nháy mắt. Càng làm cho nàng cảm thấy sợ hãi chính là lưu manh chết tiệt này muốn cưỡng hiếρ mình.
– Cậu…Cậu dám đụng đến tôi… ….
Y Tiểu Âm chợt hô lên kinh hoảng, những hành động của Hạ Thiên nằm ngoài dự đoán của nàng, nàng căn bản khnog ngờ sẽ xuất hiện tình huống này, vì vậy mà không có đối sách. Nhưng bây giờ nàng có nói lời uy hiếρ vẫn như không, vì vậy nàng không nói thêm điều gì. Lúc này Hạ Thiên đã đưa tay đến thắt lưng của nàng, một giây sau nàng đã cảm thấy thắt lưng bị hắn rút ra, không thể nghi ngờ lưu manh này chuẩn bị hành động thật sự.
– Bất tử bất diệt.
Y Tiểu Âm chợt hô lên một câu.
Hạ Thiên nghe được bốn chữ này thì động tác chợt ngừng lại, trong miệng có chút ngạc nhiên:
– Ủa, này này vợ, chị muốn bất tử bất diệt sao? Như vậy càng phải làm vợ tôi mới được, nếu chị làm vợ tôi thì ít nhất có thể sống vài trăm năm không chết, thậm chí cũng có thể bất tử bất diệt.
Y Tiểu Âm không trả lời câu hỏi của Hạ Thiên, nàng vùng vẫy nhưng không thể nào thoát khỏi vòng tay của hắn. Tuy bây giờ phần lớn công lực của hắn đã bị hạn chế nhưng vẫn là một tồn tại cực mạnh với Y Tiểu Âm, chút sức lực của nàng thật sự khó thể nào vùng khỏi người hắn.
Đúng lúc này hai bóng đen lóe lên, trên ban công chợt xuất hiện hai người đàn ông, hai tên này đều cao hơn mét tám, nhưng một tên có vẻ mập mà tên còn lại thì đặc biệt gầy, trang phục rất bình thường, nhìn qua có vẻ không khác gì người thường.
– Bất Tử ra mắt tiểu thư.
Tên mập cúi người chào Y Tiểu Âm.
– Bất diệt ra mắt tiểu thư.
Tên gầy cũng hành lễ với Y Tiểu Âm cùng một lúc với tên mập.
Hạ Thiên có chút buồn bực, hắn trừng mắt nhìn hai tên kia, lúc này hắn mới hiểu, không phải Y Tiểu Âm muốn bất tử bất diệt, thì ra hai kẻ kia tên là bất tử bất diệt.
– Này vợ, hai người này là hộ vệ của chị sao?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu.
– Cậu dám đụng vào tôi, bọn họ sẽ giết cậu.
Y Tiểu Âm lạnh lùng nói.
– À, như vậy trước tiên muốn biến chị thành vợ thì phải xử lý hai người này sao?
Hạ Thiên nói xong thì khẽ buông Y Tiểu Âm ra, sau đó hắn đẩy khẽ, Y Tiểu Âm không tự chủ được phải lui ra sau vài bước và ngồi xuống ghế. Sau đó hắn nhìn Bất Tử Bất Diệt rồi dùng giọng bất mãn hỏi:
– Này, hai chú muốn tự mình nhảy xuống, hay muốn anh xử lý rồi ném xuống?
Bất Tử và Bất Diệt không quan tâm đến Hạ Thiên, cả hai chỉ nhìn Y Tiểu Âm, giống như đang chờ lệnh của nàng.
– Bắt lấy hắn cho tôi.
Y Tiểu Âm chỉ vào Hạ Thiên, nàng vừa dứt lời thì Bất Tử Bất Diệt đã tấn công về phía Hạ Thiên.
Hai người này thân thể đều cao lớn, hơn nữa bộ dạng có vẻ ngây ngốc làm ấn tượng đầu tiên của người ta là kẻ này không chút linh hoạt. Nhưng bây giờ bọn họ vừa động thì Hạ Thiên đã biết mình sai lầm, hai người này không những nhanh nhẹnh mà phải là cực nhanh, chỉ sau nháy mắt đã đến trước mặt, sau đó bốn cánh tay cùng phóng lên, rõ ràng bọn họ đang muốn bắt lấy Hạ Thiên theo lệnh Y Tiểu Âm.
Cũng may công lực Hạ Thiên tuy không còn mạnh như xưa nhưng phản ứng cũng không chậm, hắn đạp Phiêu Miểu Bộ, né tránh một cách quỷ dị, sau đó lấy ra ngân châm, nhanh chóng dịch chuyển đến sau lưng Bất Tử rồi đâm hai cái, sau đó lại đánh về phía Bất Diệt.
Hạ Thiên đang chuẩn bị đâm cho Bất Diệt hai châm thì cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm từ phía sau bùng lên, hắn tranh thủ bỏ qua kế hoạch, cơ thể phóng về phía trước, khó khăn lắm mới thoát được. Hắn xoay người và phát hiện người tấn công mình không phải là ai khác, chính là Bất Tử vừa bị đâm hai châm.
– Ủa, chú không việc gì sao?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó hắn hiểu ra vấn đề:
– À, anh hiểu rồi, thì ra các chú là những tên quái vật bất tử mà vợ anh tạo ra, hèn gì lấy tên là Bất Tử Bất Diệt.
Hạ Thiên lầm bầm vài câu thì Bất Tử Bất Diệt đã tiếp tục tấn công, lần này Hạ Thiên căn bản không trốn, hắn cầm hai tay hai châm đâm về phía đối phương.
Đây không phải lần đầu tiên Hạ Thiên gặp phải loại quái vật bất tử này, hơn nữa mỗi lần gặp đều có xuất phát từ Y Tiểu Âm, vì thế mà hắn không có gì cần lo lắng, vì hắn biết nên dùng cách nào để đối phó với bọn chúng. Tuy đám người này nhìn qua có vẻ không sợ đao thương nhưng lại sợ ngân châm của hắn, hắn chỉ cần đâm vài châm lên vài bộ vị trên người đối phương thì dù là Bất Tử Bất Diệt cũng trở thành tử và diệt.
Nhưng Hạ Thiên nhanh chóng phát hiện mình quá chủ quan, ngân châm vừa đâm vào đã thấy không đúng, vì ngân châm căn bản không thể đi vào, lại gặp trở ngại, điều này làm hắn không khỏi nhớ đến Tống Ngọc Mị, nhớ đến bộ quần áo mà nàng mặc trên người, thứ đó làm hắn không thể đâm châm vào được. Bây giờ tám phần hai người Bất Tử Bất Diệt này cũng mặc một bộ quần áo gì đó mà khó thể đâm xuyên, vì vậy mới xuất hiện tình huống này.
Người chủ quan thường trả giá rất nhiều, chẳng bao lâu trước đó Hạ Thiên vì chủ quan mà bị Lý Minh Hiên đánh bị thương, bây giờ hắn vì chủ quan mà xảy ra vấn đề. Nhưng lúc này hắn không phải bị đả thương mà đột nhiên bị Bất Tử dùng hai tay ôm chặt lấy người, sau đó Bất Diệt cũng phóng đến, hai người bốn tay cứ như vậy mà ôm chặt lấy Hạ Thiên.
– Phì phì phì, mau cút ra cho anh, anh ghét nhất bị đàn ông đụng vào người.
Hạ Thiên lập tức nổi giận, hắn cầm lấy ngân châm đâm mạnh mẽ một lúc lâu, đồng thời cũng vận công muốn hất văng hai người này ra. Nhưng hạ thiên nhanh chóng phát hiện một chuyện khó hiểu, dù hắn có đâm châm thế nào thì hai người kia cũng không có phản ứng, còn vấn đề vận công hất văng đối phương thì bây giờ công lực không đủ mạnh, cũng không có hiệu quả.
– Hạ Thiên, tôi đã nhìn lầm cậu rồi, tôi nghĩ cậu dù lưu manh cũng không làm chuyện hèn hạ, không ngờ cậu không khác gì cánh đàn ông khác, chỉ là nửa người dưới là cầm thú.
Y Tiểu Âm lúc này mở miệng nói:
– Đáng tiếc cậu đã xem thường tôi, cậu nghĩ rằng tôi không chuẩn bị gì, cứ thế mà đến gặp cậu sao? Cậu đã biết được uy lực của Bất Tử Bất Diệt rồi chứ? Tôi còn thật sự cảm tạ cậu, trước đó tôi có hai nhóm làm thí nghiệm, cũng có cậu thử nghiệm, để tôi biết được nhược điểm của bọn họ, bây giờ bọn họ đã không còn nhược điểm, dù là cậu cũng không đánh bại được bọn họ.
Hạ Thiên không nói gì, hắn chỉ cầm ngân châm tiếp tục thi châm như bay, nhưng lúc này hắn không đâm châm lên người Bất Tử Bất Diệt mà đâm lên người mình.
Y Tiểu Âm có chút đắc ý, còn có chút cảm giác thoải mái, người này vừa rồi dám có ý nghĩ muốn cưỡng hiếρ nàng, đúng là khó thể tha thứ. Nàng hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục nói:
– Hạ Thiên, cậu không thích đàn ông dụng vào sao? Vậy tôi nói cho cậu biết, tôi cũng không thích bị đàn ông động vào, nhưng vừa rồi cậu động vào tôi, bây giờ tôi cũng cho Bất Tử Bất Diệt động vào cậu. Tốt nhất cậu nên nói cho tôi biết làm sao để cải tiến Âm Môn châm pháp, nếu không những chuyện cậu cảm thấy chán ghét sẽ xảy ra.
– Chị thật sự cần ăn đòn.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Y Tiểu Âm, sau đó hắn dùng giọng mất hứng nói.
– Thế nào? Chẳng lẽ cậu được phép có ý nghĩ cưỡng hiếρ tôi, còn tôi thì không được cho hai tên đàn ông cưỡng hiếρ cậu sao?
Y Tiểu Âm cười lạnh một tiếng:
– Bất Tử Bất Diệt nghe lệnh tôi, chỉ cần tôi muốn làm gì thì bọn họ sẽ làm theo. Tôi cho cậu mười giây suy xét, nếu sau mười giây mà không chịu nói phương pháp cải tiến Âm Môn châm pháp, tôi sẽ để cho bọn họ làm ra những chuyện cậu cực kỳ chán ghét.
Y Tiểu Âm cảm thấy ý nghĩ của mình tương đối khá, đúng là ý nghĩ của thiên tài. Lưu manh Hạ Thiên này thích người đẹp, lại chán ghét đàn ông, bây giờ nàng dùng phương pháp này uy hiếρ Hạ Thiên, nhất định Hạ Thiên sẽ thỏa hiệp.
– Mười giây sau tôi sẽ cởi sạch chị ra.
Hạ Thiên trừng mắt bất mãn nhìn Y Tiểu Âm, sau đó hắn mắng một câu:
– Hai đứa chết tiệt, cút ra cho anh.
Hạ Thiên vừa nói xong những lời này thì Bất Tử Bất Diệt đã bị đánh văng, bốn cánh tay ôm chặt lấy hắn trước đó đã rứt ra khỏi cơ thể bay ra ngoài không xa.
Hạ Thiên phóng về phía Bất Tử Bất Diệt, hắn lấy ngân châm đâm lên người hai tên này vài lượt, trong miệng còn nói:
– Từng tưởng rằng các ngươi mặc thứ quần áo gì đó thì có thể ngăn được ngân châm của anh.
Hạ Thiên vừa dứt lời thì Bất Tử Bất Diệt đã ngã xuống không một tiếng động.
Vẻ mặt Y Tiểu Âm chợt biến đổi lớn:
– Cậu…Sao cậu có thể… ….
– Không có gì không thể.
Hạ Thiên lóe người đến trước mặt Y Tiểu Âm, sau đó hắn ôm lấy nàng phóng vào phòng ngủ rồi ném lên giường:
– Tôi nói rồi, mười giây sau sẽ lột sạch quần áo của chị, bây giờ còn ba giây.
– Roẹt!
Một âm thanh rách toạc vang lên, chưa đến ba giây sau thì Y Tiểu Âm đã không còn mảnh vải che thân. Lúc này Hạ Thiên rất tức giận, vợ này dám tìm đàn ông để cưỡng hiếρ hắn, đúng là quá đáng, điều này hoàn toàn không thể nhẫn nhịn, vì vậy động của hắn rất thô bạo, hắn xé toạc tất cả quần áo của nàng.
Dáng người hoàn mỹ mê người của Y Tiểu Âm chợt bộc lộ ra ngoài không khí, vẻ mặt nàng cũng trở nên tái nhợt, nàng không ngờ sự việc lại diễn biến ngược như vậy. Mười giây trước đó nàng còn tưởng mình chiếm thượng phong, nhưng bây giờ nàng đã là sơn dương trước mặt sắc lang Hạ Thiên.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc