– Tổ trưởng, chúng ta cứ đi như vậy sao? Thậm chí không điều tra thân phận của bọn họ à?
– Phương Lam, em quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Tên nam cảnh sát không nhịn được mở miệng:
– Chúng ta chỉ điều tra theo thông lệ, em cũng nhìn qua băng ghi hình rồi đấy, không có chứng cứ để chứng minh có liên quan đến bọn họ, thậm chí bây giờ còn chưa thể xác định Trì Nhân Phong chết vì ngoài ý muốn hay mưu sát. Em cần gì phải đắc tội với người ta? Người ta có tiền mua biệt thự lớn, nhất định là nhà quyền thế, chúng ta động vào làm gì?
– Nhưng em không thích tên họ Tống kia, em cảm thấy hắn nhất định có vấn đề, cái gì mà tên là Tống Tử? Em thấy tên đó nhất định là giả, sao có người lấy tên như vậy?
Phương Lam tức giận nói.
– Điều này cũng không phải không có, tên gì mà chẳng có, nếu người ta tên là Tống Tử thật thì sao?
Tên nam cảnh sát quyết định chơi trò tương phản với Phương Lam:
– Anh thấy em thôi đi, người ta không phải chỉ nói một câu em xấu thôi sao? Em cũng không xấu, cần gì quan tâm?
– Lần đầu tiên em bị người ta nói là người quái dị, đúng là tức chết người.
Phương Lam căm giận nói, nàng sở dĩ tức giận như vậy cũng vì nguyên nhân này.
– Phương Lam, nếu cô cảm thấy người ta dùng tên giả, như vậy đi điều tra thân phận của họ xem thế nào.
Sử Kình Tùng lúc này mở miệng:
– Tôi biết có phần mềm máy tính có thể căn cứ vào ảnh để tìm ra thân phận con người, phương diện này cô làm tốt hơn tôi, sau khi về cục cảnh sát thì làm rõ ngay cho tôi.
– Vâng, tổ trưởng, quay về em sẽ làm ngay.
Phương Lam gật đầu.
Đám người Sử Kình Tùng rời khỏi biệt thự không lâu thì Ninh Khiết và Hạ Thiên cũng ra khỏi nhà, bọn họ định ở nhà ăn tối nhưng sau khi bị nhóm người Sử Kình Tùng đến gây rối thì mất hết hứng thú. Hạ Thiên không muốn ăn ở nhà, sau đó hắn kéo Ninh Khiết ra ngoài, chuẩn bị ra ngoài dùng cơm.
Cách khu biệt thự chưa đến một kilomet là một khu ăn uống tên là Mỹ Thực Thành, buổi sáng bọn họ đi siêu thị đã biết điều này, vì vậy bây giờ bọn họ trực tiếp đi đến đó. Sau đó cả hai ăn một bữa cơm tây, Hạ Thiên có sức ăn rất lớn, hắn trực tiếp thanh lý vài tảng thịt bò.
Tuy thịt bò ở đây không tính là đắt nhưng sau khi thanh toán xong thì Ninh Khiết phát hiện ra một vấn đề, bọn họ lại hết tiền.
Sau khi rời khỏi khu ăn uống thì Ninh Khiết nói với Hạ Thiên:
– Chồng, chúng ta bây giờ chỉ còn hai trăm đồng.
Thật ra bọn họ còn ít tiền như vậy cũng không có gì lạ, Hạ Thiên đã chữa bệnh cho hai người, một người thu một triệu, một người thu mười triệu, nhưng thực tế hắn không thu được đồng nào. Một triệu chỗ Hoàng Cảng Sinh thì đã chia cho A Tài, mà mười triệu của Nhâm Hiểu Phong lại đổi thành một tòa biệt thự giá một trăm triệu, vì vậy mà tiền mặt bọn họ đang có chính là những thứ mà Hạ Thiên cướp bóc được những ngày đầu, tổng cộng có vài ngàn đồng, bây giờ cơ bản đã tiêu pha gần hết.
– Không sao, ngày mai chúng ta lại đi kiếm tiền.
Hạ Thiên cũng không quan tâm:
– Tên A Tài kia sẽ giúp chúng ta tìm kẻ bệnh.
– Cậu tính toán sẽ cứ kết hợp kiếm tiền với A Tài kia sao?
Ninh Khiết không nhịn được phải hỏi, thật ra nàng có chút lo lắng về A Tài, tận đáy lòng không muốn A Tài hợp tác với Hạ Thiên.
– Hợp tác với tên kia vẫn hơn không.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
– Có thêm một nười thì ít nhất cũng có một triệu, như vậy đủ sống qua một tháng, tôi cảm thấy chúng ta nhiều nhất là ở đây một tháng mà thôi.
– Ừ, vậy thì chúng ta hợp tác với hắn một lần nữa.
Ninh Khiết vui sướng trở lại.
Ninh Khiết đang nói thì điện thoại vang lên, nàng lấy ra xem, người gọi đến là A Tài, đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
– Lại là A Tài, có lẽ tìm được người bệnh rồi.
Ninh Khiết nói một câu.
– Nói cho tên kia biết, đưa người bệnh đến đây, tôi không muốn tự đi chữa bệnh nữa.
Hạ Thiên nói một câu.
– Ừ!
Ninh Khiết lên tiếng, sau đó nàng nhận điện thoại.
– Ninh tiểu thư, có Tống thần y ở đó không?
Điện thoại vừa nối thông thì A Tài đã hưng phấn nói.
– Có, anh có gì cứ nói.
Giọng điệu của Ninh Khiết rất lãnh đạm.
– Ninh tiểu thư, tôi tìm được bệnh nhân, đối phương cũng tình nguyện ra giá cao, nhưng tôi không biết Tống thần y có chữa được bệnh này không, vì thế đến bây giờ vẫn chưa đồng ý. Chị có thể chuyển điện thoại cho Tống thần y được không? Tôi muốn hỏi vài câu.
A Tài nhanh chóng nói.
Ninh Khiết khẽ nhíu mày, sau đó nàng lấy điện thoại đưa cho Hạ Thiên:
– Chồng, anh ta có chuyện muốn hỏi.
– Này, anh muốn hỏi gì?
Hạ Thiên nhận điện thoại, hắn mất vui hỏi một câu.
– Tống thần y, có một ông chủ nhà giàu, hơn bốn mươi, thật ra cũng không phải bệnh nan y gì cả, chỉ là phương diện kia hơi yếu, chẳng biết có thể trị được không?
A Tài cẩn thận hỏi.
– Phương diện nào yếu?
Hạ Thiên nghe không hiểu:
– Này, anh có gì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng.
– Tống thần y, chính là phương diện đối với phụ nữ không được mạnh… ….
A Tài phải nói rõ.
Hạ Thiên cắt ngang lời A Tài:
– Không phải liệt dương sao? Anh nói thẳng đi, cứ yên tâm, chỉ cần không phải là thái giám thì tôi đều trị được.
– Vậy thì tốt, vậy thì quá tốt, Tống thần y, tôi sẽ lập tức cho ông chủ kia câu trả lời thuyết phục, không biết Tống thần y khi nào thì rảnh?
A Tài hưng phấn hỏi.
– Ngày mai, anh đưa người ta đến chỗ tôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
– Còn nữa, để ông ta chuẩn bị tiền trước, tôi chữa bệnh xong sẽ lấy tiền, hiểu chưa?
– Được, không có vấn đề, Tống thần y, địa chỉ của anh là gì?
A Tài đồng ý ngay.
Hạ Thiên nói địa chỉ của mình cho A Tài, sau đó hắn cúp điện thoại, hắn nghe điện thoại và vô tình đã về đến cổng khu biệt thự Hồ Hương Tuyết.
Đúng lúc này một người đàn ông mặc tây trang vạm vỡ đi đến mở miệng hỏi:
– Các người có phải là Tống Tử và Ninh Khiết không?
– Tôi là Ninh Khiết, anh là ai?
Ninh Khiết mở miệng hỏi, trong lòng có chút buồn bực, chỗ này phải có rất ít người biết tên bọn họ mới đúng.
– Ông chủ của chúng tôi muốn gặp mặt nói chuyện với các người.
Tên đàn ông to cao không nói ra thân phận của mình, hắn dùng tay chỉ một chiếc xe dừng cách đó không xa:
– Ông chủ của chúng tôi đang chờ trên xe.
Đó là một chiếc Lincoln, khá giống chiếc Lincoln của Nhâm Hiểu Phong, thậm chí màu sắc cũng giống, là màu đen, nhưng bây giờ là buổi tối, chiếc xe lại cố ý dừng ở một chỗ kín đáo, vì thế không quá gây chú ý.
– Chúng tôi không muốn nói chuyện với ông chủ của anh.
Hạ Thiên tức giận nói.
Ninh Khiết cũng mở miệng;
– Ông chủ của anh nếu muốn nói chuyện thật sự thì nên tự mình đến tìm chúng tôi.
– Ông chủ của chúng tôi không thích điều này, tốt nhất các người nên nhanh lên.
Giọng điệu của tên đàn ông vạm vỡ chợt trở nên lạnh lẽo, trong lời nói có chút hương vị uy hiếρ.
– Cút.
Hạ Thiên mắng rất dứt khoát.
– Mày sẽ trả giá vì chữ cút này.
Giọng điệu của tên đàn ông vạm vỡ càng lạnh:
– Không cần phải ép tao ra tay.
Ninh Khiết đột nhiên nhấc chân đá văng tên đàn ông vạm vỡ ra ngoài mười thước, đồng thời trong miệng khẽ nói:
– Chồng tôi đã nói anh cút đi.
Tên đàn ông vạm vỡ ngã nặng nề lên mặt đất, đúng lúc ngã ngay bên cạnh chiếc Lincoln, rõ ràng một đá của Ninh Khiết cũng không tùy tiện, nàng cố ý đá đối phương đến chỗ đó.
Cửa chiếc Lincoln mở ra, ba gã đàn ông mặc tây trang đen xuống xe, sau đó lao về phía Hạ Thiên.
Nhưng to cao chưa chắc đã có võ công cao, đôi khi to cao chỉ dùng để dọa người mà thôi, ba tên đàn ông này vạm vỡ như tên đàn ông vừa rồi, nếu là người thường sẽ bị dọa cho chết khiếρ.
Nhưng vấn đề là dù Hạ Thiên hay Ninh Khiết cũng chẳng phải người thường, với võ công của Ninh Khiết thì đối phó với ba người này là rất dễ dàng. Ba tên kia còn chưa phóng đến thì nàng đã ra tay trước chế ngự kẻ địch, không đúng, phải nói là ra tay trước chế ngự kẻ địch, nàng dùng tốc độ cực nhanh cho mỗi người một đá.
Ba tiếng kêu đau đớn vang lên, ba tên đàn ông to con bay lên rồi cùng ngã xuống đất, cùng rơi xuống bên cạnh chiếc Lincoln.
Hạ Thiên lúc này cũng đãc chạy đến bên cạnh chiếc Lincoln, hắn kéo cửa xe và phát hiện bên trong có một người đàn ông trung niên giày tây, đeo kính, bộ dạng rất nhã nhặn.
– Này, chú là thằng ngu muốn nói chuyện với anh sao?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên đàn ông trung niên có vẻ nhã nhặn rồi tức giận hỏi.
– Đúng vậy.
Người đàn ông trung niên đẩy kính lên nhìn, tuy thủ hạ đã bị đánh ngã nhưng hắn không chút kinh hoảng:
– Tự giới thiệu một chút, tôi là Nhiếρ Nhân Kiệt… ….
– Anh không quan tâm chú tên gì.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Nhiếρ Nhân Kiệt:
– Nói cho chú biết, anh không có hứng thú nói chuyện với chú, vì vậy chú đừng làm phiền anh.
– Tống tiên sinh, thật ra tôi cũng không có hứng thú bàn việc với cậu, nhưng cậu có một số việc làm tôi không nói không được.
Nhiếρ Nhân Kiệt thản nhiên nói:
– Trì Nhân Phong đã chết, trước khi chết hắn chỉ xung đột với một mình cậu, vì vậy dù thế nào thì cậu cũng phải là người gánh chịu.
Nhiếρ Nhân Kiệt không đợi Hạ Thiên nói chuyện mà tiếp tục:
– Tống tiên sinh, tôi nghe nói cậu là thầy thuốc giỏi, vì vậy tôi mới tình nguyện nói chuyện với cậu, điều này có nghĩa là cậu còn giá trị. Vì vậy bây giờ tôi cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất là cậu đền mạng cho Trì Nhân Phong, thứ hai, cậu giúp tôi làm việc, tôi sẽ bảo trì tính mạng cho cậu.
– Ngu ngốc, anh cũng cho chú hai lựa chọn.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Nhiếρ Nhân Kiệt:
– Thứ nhất, anh đánh chú một lần rồi ngừng, thứ hai anh đánh chú hai lần mới ngừng.
Tags: Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị, Ngôn tình hiện đại, Truyện đô thị, Truyện ngôn tình, Truyện sắc, Truyện Trung Quốc